Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

6 rưỡi sáng.

Phòng họp huyện ủy vốn đã thông báo mở một cuộc họp thường vụ ngắn gọn lúc 7 giờ, chủ yếu là vì Cổ Bảo Toàn suy nghĩ hôm nay là nghi thức rước tượng đồng Tiếu gia lên đỉnh núi Nam Thiên.

Vốn Cổ Bảo Toàn không muốn tham gia vào nghi thức rước tượng đồng tổ tiên Tiếu gia lên đỉnh Nam Thiên, chủ yếu là bận tâm đến khả năng tiếp nhận tâm lý của tứ đại gia tộc Ngư Dương.

Nhưng từ tình hình hiện tại mà nhìn thì không thể không tham gia. Vì tộc nhân bên ngoài của Tiếu gia trên cơ bản đều quay trở về.

Gia tộc họ Tiếu Ngư Dương cũng có bốn đời.

Đời thứ nhất chính là ông tổ nội Tiếu Văn Trì của Tiếu Tuấn Thần, hiện tại cũng hơn 70 tuổi rồi.

Đời thứ hai có 4 anh em.

Lão đại Tiếu Hoa Lâm là cha của Tiếu Tuấn Thần, khoảng 50 tuổi, không gia nhập vào quan trường, mà lăn lộn trên thương trường.

Lão nhị Tiếu Chính Đông, 46 tuổi, phó Chủ tịch thành phố Mặc Hương, năm nay thiếu chút nữa là vào Đảng rồi, cuối cùng không tranh giành được với Phí Ngọc của Phí gia.

Lão tam Tiếu Chấn Tường, tổng giám đốc tập đoàn thủy sản thành phố Mặc Hương, người cầm lái tài chính của Tiếu gia.

Lão tứ Tiếu Duệ Phong, 40 tuổi, phó Trưởng ban vụ Công an tỉnh Nam Phúc, nghe nói năm nay có hi vọng đề bạt lên phó Trưởng ban, thường vụ Đảng ủy, tiến vào giai cấp quan lớn cấp trưởng ban.

Trong đời thứ ba ở Ngư Dương lấy Tiếu Tuấn Thần làm nhân vật đại diện.

Trên thành phố lấy Tiếu Phong Thu làm đại diện, y chính là phó thư ký trưởng thị ủy.

Cho nên những đại lão này đều quay về, lại cộng thêm co các quan viên của các gia tộc khác ở huyện Ngư Dương tới chúc mừng. Ví dụ như đám người Ngọc Mãn Đình của Ngọc gia, trưởng ban Kiểm tra tỉnh. Ngọc Sử Giới, phó trưởng ban sở Tài chính tỉnh nhận được lời mời đều đến chúc mừng, quan lớn ở tỉnh và thành phố của Tạ gia và Phí gia có thời gian rảnh cũng tới, chính là Phí Ngọc của Phí gia, thư ký trưởng thị ủy cũng đến Ngư Dương.

Mặc dù nói tứ đại gia tộc ở Ngư Dương thường xuyên đấu đá lẫn nhau sau lưng, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể chơi đòn ngầm lẫn nhau. Nhưng bên ngoài tứ đại gia tộc vẫn chung sống rất hòa hợp. Bốn nhà có chuyện mừng gì trọng đại bình thường mà nói mọi người đều đến chúc mừng lẫn nhau.

Người ta không phải nói trên đài vặn tay dưới đài hòa hợp, trên đài bắt tay, dưới đài đám đá sao?

Chính trị vẫn là chính trị, xung đột vẫn là xung đột, đối nhân xử thế bình thường, qua lại lẫn nhau vẫn đồng dạng tiến hành, có chút giống như nghi lễ ngoại giao.

Cổ Bảo Toàn nhìn đồng hồ, mặc dù nói mới hơn 6 giờ, nhưng mọi người đã đến đông đủ, liếc mắt nhìn toàn thể các vị thường vụ.

- Hôm nay vì tình huống đặc thù, mới triệu tập mọi người đến mở cuộc họp thường ủy ngắn gọn, chủ yếu là vì tối qua đã xảy ra một chuyện khiến người ta khiếp sợ, không thể không xử lý được. Mấy ngày nữa là cuối năm rồi, phải nhanh chóng giải quyết chuyện này trước cuối năm. Trước tiên xin mời Bí thư Vương của Ủy ban tư pháp giới thiệu qua về chuyện xảy ra tối hôm qua.

Thật ra tất cả thường vụ đang ngồi đây đều biết rõ là chuyện gì. Mặc dù nói là chuyện xảy ra lúc đêm khuya, nhưng có vị thường vụ nào đang ngồi đây không có tai mắt, nếu không làm sao lăn lộn trên quan trường.

Cho nên vừa nghe Cổ Bảo Toàn nhắc đến, mọi người đương nhiên đều giả vờ như không biết gì, vẻ mặt mê man nhìn y, đợi Vương Xương Nhiên thông báo tình huống.

Đương nhiên, Phí Mặc có con trai tham dự vào, muốn giả bộ cũng giả bộ không được. Lúc này bản mặt lạnh lẽo như pho tượng, nếu bôi thêm màu thì giống như than cháy, trong lòng đã sớm chuẩn bị tâm lý bị người ta bêu xấu.

Còn Ngọc Nhã Chi của Ngọc gia cũng không biết trốn đi đâu, có lẽ nếu Cổ Bảo Toàn muốn bắt Cổ Bảo Toàn Cục trưởng Công an huyện ra, khẳng định sẽ đem chuyện sơn trang Kính Nguyệt bị tịch thu đổ lên người y, vừa nhắc đến sơn trang Kính Nguyệt thì có vị nào đang ngồi đây không biết là của Ngọc gia mở ra, cho nên sắc mặt của Ngọc Nhã Chi cũng không dễ coi gì, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra trấn định, không nói một lời ngồi yên chờ bị bêu xấu.

Chuyện bêu xấu khẳng định là có, nhưng tin rằng khi Vương Xương Nhiên báo cáo cũng sẽ nể mặt hai nhà, có lẽ sẽ lướt qua, giống như tia chớp đột nhiên lóe lên. Nhưng các vị thường vụ đang ngồi khẳng định đều biết rõ.

Đám người Tiếu Tuấn Thần và Tạ Cường không liên quan đến chuyện này chỉ đợi chê cười Phí gia và Ngọc gia, nhưng vẫn chôn dấu nụ cười ở trong lòng không dám biểu hiện ra.

- Tối hôm qua đã xảy ra một chuyện, Trợ lý Chủ tịch huyện đồng chí Diệp Phàm vì cử hành nghi thức rước tượng đồng của Tiếu Mộng Đường tiên sinh, đã đặc biệt mời tới được phóng viên Lan Điền Trúc Trúc của báo tỉnh và cô nương Tống Trinh Ngọc của Đài truyền hình tỉnh.

Đồng thời còn có hai vị cô nương khác, một người tên là Triệu Giai Trinh, một người tên là Diệp Khả Khả, là bạn của phóng viên Lan cũng cùng đến Ngư Dương chúng ta du ngoạn.

Tối hôm qua khi bốn cô nương đến "Đắc Nguyệt Lâu" ăn điểm tâm thì xảy ra xung đột với đám người Vương Tiểu Ba, Tôn Mãn Quân, Phí Văn Viễn, còn có phó giám đốc sở Công an vùng sát cổng thành Trần Kim Quý.

Đám người Vương Tiểu Ba yêu cầu bốn vị cô nương theo họ uống rượu nói chuyện phiếm còn…còn…

Vương Xương Nhiên định nói tiếp nhưng thấy mắt nhìn Phí Mặc có cảm giác nói không ra lời, đúng là quá mất mặt, ngay cả một người ngoài như y cũng cảm thấy xấu hổ.

- Còn cái gì, cứ theo tình hình thực tế mà nói, chúng ta không có thời gian kéo dài, chuyện cần làm hôm nay còn nhiều lắm.

Cổ Bảo Toàn nghiêm túc nói, mặt không chút thay đổi, giọng điệu cũng nặng hơn không ít.

Xem ra chuyện tối qua chọc giận y không ít.Trưởng ban Tống của ban Tổ chức tỉnh ủy đích thân gọi điện đến, cũng khiến y không thể không coi trọng, cũng bất chấp thể diện của Phí gia và Ngọc gia.

Hơn nữa bản thân mình sau khi đến nhậm chức Bí thư cũng nên biểu hiện ra một chút quyết đoán, nếu không tứ đại gia tộc Ngư Dương còn tưởng mình là một kẻ dễ bắt nạt, muốn nắn thế nào thì nắn!

Hôm nay có lẽ chính là bắt đầu cho lần đầu tiên Cổ Bảo Toàn thể hiện.

Trong lòng mọi người khẽ chấn động, thầm nghĩ, " Rút cuộc là điện thoại của ai, lẽ nào là điện thoại của Bí thư thị ủy Chu? Có khả năng này không? Xem ra y muốn lộ bài tẩy rồi, có lẽ là đòn sát thủ mới đúng! Thật sự muốn xem xem đòn sát thủ của Cổ Bảo Toàn trình độ như thế nào."

Cho nên, tất cả 10 vị thường vụ đều giương mắt nhìn Cổ Bảo Toàn chằm chằm, giống như vẻ mặt của những đứa trẻ đang chờ được phát kẹo. Mọi người biết, lúc này là lúc Cổ Bảo Toàn quăng ra lá bài tẩy.

Mọi người đều không lên tiếng, chờ Cổ Bảo Toàn để lộ bí mật, trong lòng cũng đoán được có lẽ vị trí Cục trưởng của Chu Bá Thành không giữ được rồi, khẳng định là có liên quan đến cuộc điện thoại thần bí đó, cũng chính là đòn sát thủ lợi hại nhất của Cổ Bảo Toàn.

Trong lòng đám người Phí Mặc và Ngọc Nhã Chi đều chấn động, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì nhìn Cổ Bảo Toàn.

- Trưởng ban Tống.

Cổ Bảo Toàn sau khi liếc nhìn tất cả mọi người, thấy mùi vị cũng treo đủ rồi, đột nhiên mở miệng nói.

" Trưởng ban Tống! Trưởng ban Tống là ai? Trong thành phố hình như không có nhân vật nào lớn họ Tống, hơn nữa còn xưng là Trưởng ban, hiện giờ chỉ có nhân vậy đứng đầu ban Tuyên giáo và ban Tổ chức mới xưng là Trưởng ban.

Trưởng ban ban Tổ chức thị ủy tên là Tào Vạn Niên, Trưởng ban ban Tuyên giáo tên là Trương Minh, Trưởng ban ban Tổ chức tỉnh ủy hình như họ Tống, Tống Sơ Kiệt.

Mẹ kiếp, lẽ nào là Tống Sơ Kiệt gọi tới, chút chuyện nhỏ của bốn cô gái làm sao có thể đánh động tới lão nhân gia ông ấy gọi điện tới, không được rồi, chuyện này có lẽ động trời rồi, chẳng trách Cổ Bảo Toàn nhất định phải đánh đổ Chu Bá Thành, không đánh đổ y thì có thể làm nguôi cơn giận trong lòng Trưởng ban Tống được sao?

Quan lớn giống như Trưởng ban Tống đêm hôm khuya khoắc tự mình gọi tới hỏi chuyện này, trong bốn vị khách tới từ Thủy Châu nhất định có người có quan hệ mật thiết với ông ấy. Không phải mới vừa nói trong số bốn vị khách có một cô nương họ Tống sao, vị khách tới từ Đài truyền hình tỉnh, lẽ nào chính là thân thích của Trưởng ban Tống."

Trong khoảng thời gian ngắn, các vị thường vụ đều chìm vào suy nghĩ miên man bất định. Từ huyện đến thành phố, từ thành phố đến tỉnh, thậm chí có người còn nghĩ đến Quốc vụ viện trung ương, nhưng phần lớn tâm tư của các thường vụ đều dừng lại trên người Tống Sơ Kiệt, trưởng Ban tổ chức Tỉnh ủy.

Đối với người làm quan mà nói, ban Tổ chức có lẽ là bộ phận nhạy cảm nhất, có lẽ những lãnh đạo khác trong tỉnh bản thân cũng không biết rõ tên, vì các Trưởng ban, chủ nhiệm cũng quá nhiều.

Nhưng Trưởng ban của ban Tổ chức người bình thường đều thuộc nằm lòng, cho dù là chưa từng gặp qua nhưng vẫn nhớ tên, đó là đại gia quản lý mũ quan viên trong tỉnh.

Cổ Bảo Toàn một lần nữa dò xét liếc nhìn mọi người, thấy quả nhiên thu được hiệu quả kỳ diệu, phân lượng của lá bài tẩy này cũng khá lớn, đưa đến hiệu quả tương đối chấn động, mặt lập tức cương lên, lấy khẩu khí vô cùng nghiêm nghị:

- Tối qua Trưởng ban Tống của ban Tổ chức Tỉnh ủy tự mình gọi điện tới hỏi thăm chuyện bốn vị khách bị đùa giỡn, khẩu khí vô cùng nghiêm nghị, chất vấn tôi Cục Công an huyện Ngư Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đổi trắng thay đen thị phi không phân biệt được.

Cục Công an biến thành nơi các cậu ấm ức hiếp các cô gái, anh hùng cứu người còn bị đánh bị giam giữ, phần tử tội phạm đùa giỡn phụ nữ lại nhận được sự bảo vệ của nhân viên công an, ài! Cục Công an huyện Ngư Dương chúng ta lần này thật sự nổi tiếng rồi, chuyện của sơn trang Kính Nguyệt mấy ngày trước còn chưa im ắng, đã ảnh hưởng vô cùng xấu.

Lần này ngay cả Thường vụ Tỉnh ủy cũng trực tiếp chất vấn, mọi người nói, kêu Bí thư huyện ủy này giấu mặt vào đâu?

Sau này phóng viên báo tỉnh còn dám đến Ngư Dương chúng ta phỏng vấn sao? Nếu như không xử lý người có trách nhiệm, phóng viên báo tỉnh quay về tòa soạn, hừ! Ngư Dương chúng ta còn bị lâm vào tình cảnh khó xử nào, mọi người nói đi, tôi là Bí thư huyện ủy, nếu không đứng ra tôi còn có thể lãnh đạo một huyện sao?

Tôi không muốn nói nhiều, trưởng ban Tống vẫn đang đợi xem thái độ của Ngư Dương chúng ta, thái độ thì nằm trong tay các vị thường vụ, ai đồng ý miễn chức Cục trưởng của Chu Bá Thành thì giơ tay!

Cổ Bảo Toàn thuận thế mà làm, căn bản không cho đám người Phí Mặc cơ hội suy nghĩ, lập tức dẫn đầu giơ tay.

Trương Tân Huy theo sát sau đó, Tiếu Tuấn Thần, Vương Xương Nhiên, Vệ Sơ Tinh, ngay cả Miêu Phong cũng giơ tay lên. Năm vị thường vụ mới vừa rồi phản đối cũng không chút do dự toàn bộ giơ tay lên.

- Quyết định liên quan đến bãi miễn chức vụ Cục trưởng cục Công An huyện của Chu Bá Thành, hội nghị thường vụ huyện toàn bộ thông qua.

Theo tiếng nói vang dội của Cổ Bảo Toàn, Phó Chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy ở bên cạnh cũng kịp thời ghi chép lại.

Đám người Phí Mặc cũng bất đắc dĩ, ai dám không giơ tay, không giơ tay chính là muốn gây sự với Trưởng ban Tống. Đến lúc đó nếu Cổ Bảo Toàn báo cáo sẽ càm ràm một hồi với Tống Sơ Kiệt, đoán chừng cái mũ quan trên đầu mình cũng không còn.

Bị trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy nhớ mặt thì cả đời này còn muốn xuất đầu gì nữa, chi bằng ngoan ngoãn sớm bỏ mũ quay về bán khoai lang hưởng cảnh thanh nhàn.

Mọi người cũng hiểu, Cổ Bảo Toàn mượn thế của Trưởng ban Tống để dễ dàng tước bỏ chiếc ghế mà Chu Bá Thành theo đuổi nhiều năm trời.

Đây điển hình của hành động cáo mượn oai hùm, đây chính là chỗ lợi hại của Cổ Bảo Toàn, y giỏi về biến bất lợi thành có lợi, dựa thế mà lên.

Vốn Tống Sơ Kiệt gọi điện thoại tới là chuyện xấu, thoáng cái bị y lợi dụng ngược lại trở thành một quả bom nặng ngàn cân, nổ tung mấy vị thường vụ không đồng lòng đầy thương tích, đau đớn trong lòng mà không dám nói ra.

Tất cả còn lo lắng phát ngôn của mình bị ghi chép lại cho Trưởng ban Tống đọc.

- Bí thư Cổ, nếu Chu Bá Thành đã bị miễn chức rồi, vậy chuyện chọn người vào vị trí Cục trưởng cục Công an huyện tại sao không tranh thủ hội nghị thường vụ hôm nay xác định luôn đi? Cục Công an không giống những cục khác, nó quá trọng yếu, đặc biệt là sắp cuối năm rồi

Tuyệt đối không thể vì vị trí Cục trưởng để không mà xảy ra chuyện gì? Bình yên mới thiết yếu.

Chủ nhiệm Trương Tân Huy đề nghị nói.

- Tôi cũng cảm thấy chủ nhiệm Trương nói rất đúng, Cục Công an gánh vác ổn định xã hội, nhiệm vụ bảo vệ cho nhân dân đón năm mới an toàn, vị trí Cục trưởng không thể để trống được, phải nhanh chóng quyết định người thay thế, sắp cuối năm rồi, không thể kéo dài được, chỉ sợ xảy ra chuyện gì. Trách nhiệm này tôi tin rằng bất cứ ai đang ngồi đây cũng không gánh vác nổi.

Bí thư Ủy ban tư pháp Vương Xương Nhiên cũng trợ hứng nói, cung đã bắn thì cũng không thể quay mũi tên được.

- Đúng! Chủ nhiệm Trương và Bí thư Vương đề nghị rất tốt, chứng tỏ các đồng chí vô cùng quan tâm đến vấn đề trị an và dân sinh của huyện Ngư Dương chúng ta, đều hi vọng dân chúng có thể đón một năm mới bình an và ổn định.

Tôi đương nhiên cũng có tính toán về phương diện này, liên quan đến vấn đề chọn người, tôi nghĩ lần này không rút trong huyện nữa, trực tiếp do cục Công an thành phố giới thiệu, trên đó có nhiều sĩ quan cảnh sát giỏi giang.

Ngay đêm qua tôi đã trưng cầu ý kiến của Cục trưởng cục Thành phố Vu Kiến Thần, ông ấy có tiến cử cho Ngư Dương chúng ta một nhân tài, chính là đồng chí Lô Vỹ Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự. Đồng chí này nghe nói trước kia nhậm chức ở Phòng Điều tra trọng án Bộ Công an, kinh nghiệm công tác vô cùng phong phú, mặc dù mới 24 tuổi, nhưng lại lập được không ít chiến công, cũng từng nhận được phần thưởng vinh dự của bộ Công an, là một nhân tài mười phân vẹn mười, nhậm chức Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự cục Thành phố thời gian mặc dù nói không dài, nhưng phong cách cực kỳ tốt, tác phong mạnh bạo, có can đảm đấu tranh với thế lực đen tối, hơn nữa tính giác ngộ chính trị cao, phục tùng thu xếp của tổ chức.

Cổ Bảo Toàn một mình diễn xuất, sau khi khen ngợi Lô Vỹ một phen, ý bảo nhân viên công vụ đưa tài liệu giới thiệu Lô Vỹ đưa xuống cho mọi người.

- Trong tay mọi người đều có một tập tài liệu, sau khi xem xong mọi người hãy phát biểu ý kiến! Hội nghị thường vụ tôn trọng đầy đủ ý kiến của các đồng chí, cứ nói thoải mái!

Cổ Bảo Toàn vẻ mặt nghiêm túc

Ngọc Nhã Chi tràn đầy lo lắng, vừa mới nghe nói đã giật mình kinh hãi, vì sơn trang Kính Nguyệt của Ngọc gia không phải do Đội trưởng Lô Vỹ của cục Thành phố dẫn người tới tịch thu sao? Đến bây giờ cha mình còn đang bị giam, hiện tại kẻ đầu trò gây tội lại có thể xông tới Ngư Dương, chuyện này cũng không cách nào nhịn được:

- Bí thư Cổ, Lô Vỹ mới 24 tuổi, Ngư Dương chúng ta mặc dù nói kinh tế còn lạc hậu, nhưng lại có dân số đông. Nhân khẩu cả huyện đạt tới 70 vạn, nếu cộng thêm số người lưu động và không có hộ khẩu cũng phải trên trăm vạn.

Cảnh sát của Cục Công an đoán chừng cũng có bảy tám trăm người, quản lý 24 thị xã, một cục cảnh sát lớn như vậy giao cho một người trẻ tuổi mới 24 tuổi trông coi có phải có chút không thỏa đáng hay không? Tư cách và kinh nghiệm đều có chút non nớt, trong lòng các cán bộ trong huyện trong cục sẽ nghĩ như thế nào? Kính xin Bí thư Cổ thận trọng suy xét thêm hoặc là mời cục Thành phố đổi một người già dặn kinh nghiệm, số tuổi tương xứng đến không phải tốt hơn sao.

- Chọn người lão luyện thành thục đối với vị trí Cục trưởng Cục công an quá trọng yếu, Cục trưởng Cục công an nhất định phải có oai vũ mới được, nếu không khó có thể trấn trụ được được một cục lớn như vậy, tôi cũng cho rằng Trưởng ban Ngọc nói có lý.

Phó Chủ tịch huyện Trần Quang Húc lại tới tham gia náo nhiệt, người này cũng không biết có tâm tư gì, cái gì cũng muốn xen tay vào phá ngang một cái, nhưng cũng không loại trừ y có khuynh hướng dựa vào Ngọc gia.

- Lô Vỹ từng giữ chức ở Phòng Điều tra trọng án ở Bộ Công an, chứng tỏ phương diện tư tưởng giác ngộ của đồng chí này cũng không cần nói, khẳng định vượt qua thử thách. Đối với phương diện kinh nghiệm phá án mà nói càng không cần phải nói, Phòng Điều tra trọng án Bộ Công an tôi nghĩ cũng không có mấy người bình thường có thể tiến vào. Một nhân tài như vậy trao quyền cho đến đảm nhiệm Cục trưởng cục huyện Ngư Dương chúng ta tôi nghĩ còn có chút hiềm nghi bị giáng chức. Tư cách, kinh nghiệm, oai vũ dư thừa, tôi ủng hộ Lô Vỹ đồng chí đến Ngư Dương.

Phí Mặc giống như uống lộn thuốc, lại có thể lên tiếng ủng hộ lên Cổ Bảo Toàn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Cổ Bảo Toàn ban đầu cũng hơi sửng sờ, trong nháy mắt cũng hiểu được dụng ý của Phí Mặc. Đoán chừng y cũng nghĩ đến sơn trang Kính Nguyệt là do Lô Vỹ dẫn người tới tịch biên. Người như vậy đối với Ngọc gia mà nói chính là một gai.

Ở Ngư Dương tìm cho Ngọc gia một cái gai bất cứ lúc nào cũng có thể gây chút phiền toái, khiến Ngọc gia hao tổn không phải là thoải mái sao?

Hơn nữa Lô Vỹ tới đại diện chính là ủng hộ Cổ Bảo Toàn. Ngọc gia sau khi chống chọi với Lô Vỹ khẳng định sẽ tiêu hao tinh lực nhất định, tài lực, quan hệ, tài nguyên của Ngọc gia bị hao tổn không phải càng có lợi cho Phí gia trưởng thành sao.

- Đúng, đồng chí Lô Vỹ rất khá, tuổi cũng không nhỏ nữa, nhớ tới các tiền bối của chúng ta 24 tuổi có lẽ đã có người làm tướng quân rồi, tôi tán thành chuyện này.- Tiếu Tuấn Thần cũng mở miệng ủng hộ.

- Lô Vỹ tuy nói trẻ tuổi, nhưng tác phong mạnh bạo, có can đảm đấu tranh với người xấu chuyện xấu. Ngư Dương chúng ta cũng cần người như vậy để trông coi Cục Công an rồi, nếu không Cục Công an tiếp tục đi xuống sẽ ảnh hưởng rất xấu phương diện đến phương diện danh dự, dân chúng oán hận, chủ yếu nhất chính là ảnh hưởng đến phát triển kinh tế, không có môi trường ổn định ai chịu tới Ngư Dương chúng ta đầu tư làm nhà máy.

Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh cất lời, tỏ vẻ ủng hộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK