Diệp phàm bình tĩnh trả lời.
-Anh còn lý sự đúng không? Đang xây dựng thì không cần chú ý đến vệ sinh sao? Anh xem xem thủ đô Bắc Kinh của chúng ta, nơi nào mà chẳng xây dựng, thế mà thủ đô vẫn sạch sẽ đến thế. Nếu người ta mà cũng làm như các anh, chắc thủ đô chỗ nào cũng khói bụi mịt mù rồi, khách du lịch trong ngoài nước, còn các vị khách quý nước ngoài nữa, họ sẽ nghĩ sao?
Nói từ phương diện lớn, đây chính là hình tượng quốc gia, nói từ phương diện nhỏ, từ đó có thể nhìn thấy được lý luận chấp chính, quan niệm tư tưởng, tác phong của lãnh đạo hoặc chính quyền địa phương.
Nạp Lan Nhược Phong vẻ mặt nghiêm túc phê bình. Không ngờ còn nói đến thủ đô cách xa vạn dặm kia.
-Lãnh đạo phê bình rất đúng, việc này tôi có trách nhiệm.
Diệp Phàm gật đầu, quay lại nói với Chủ tịch Trương đang giữ yên lặng:
-Chủ tịch Trương, sau này phải chú ý. Phải duy trì tình hình vệ sinh của văn phòng ủy ban nhân dân, khi xây dựng cũng phải chú ý một chút. Phải chú ý hình tượng chính phủ, đừng biến khu Hồng Liên chúng ta thành cái chợ. Nếu quả thực như vậy, để bán rau còn tiện hơn, chỗ chúng ta sẽ thành ra thể thống gì?
Trương Lăng Nguyên trong lòng mắng Nạp Lan này chơi xấu, đầu vẫn gật nói:
-Bí thư Nhược Phong, bí thư Diệp phê bình rất đúng. Chúng tôi sẽ chú ý chuyện này.
Trương lăng nguyên nói xong, nhìn quanh, vừa hay phát hiện Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận đồng chí Trương Minh đang co cổ muốn trốn ra ngoài.
Trương Lăng Nguyên trong lòng đang muốn tìm chỗ trút giận. Mẹ nó, nạp lan nhược phong tìm họ Diệp trút giận, họ Diệp đem giận dữ đổ hết lên đầu mình, ông đây cũng phải tìm nơi trút giận mới đúng chứ…
Chủ tịch Trương lập tức nghiem mặt, nói với Trương Minh:
-Làm thế nào vậy, anh là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận, văn phòng Ủy ban nhân dân sao lại thành ra thế này? Đây là cái chợ à? Anh có muốn có bát cơm nữa không? Hay muốn đổi nghề bán rau rồi? Đúng là chẳng ra thể thống gì cả!
-Chủ tịch quận Trương, tôi lập tức sắp xếp người dọn dẹp sạch sẽ.
Chủ nhiệm Trương Minh biết hôm nay mình đã được định làm người gánh tội rồi, trán lúc này đã đổ mồ hôi gật đầu nói.
-Lần sau không được thế này nữa! Tôi hy vọng hai ngươi về sau phải chú ý quản lý cấp dưới cho tốt. Làm lãnh đạo không thể bỏ qua việc xây dựng tác phong, tố chất tư tưởng cho cấp dưới. Đó là xây dựng tinh thần văn minh, chúng ta không chỉ nắm chắc việc xây dựng tòa nhà, mà quan trọng nhất là không được bỏ qua phương diện tư tưởng. Tư tưởng là linh hồn, là não bộ, tư tưởng mới là thứ chỉ huy!
Nạp Lan Nhược Phong cố làm ra vẻ hừ một tiếng. Dưới sự chỉ dẫn của Diệp Phàm, Chủ tịch Trương và bộ máy lãnh đạo quận ủy đã ra hai bờ sông Hồng Liên.
Khi nhìn thấy đáy song đang bị đào bới lộn xà ngầu, đường phố hai bên vẫn còn là những đống lộn xộn, lúc này lại nói giọng không hài lòng:
-Rối loạn quá, sao lại làm đường xá ra thế này. Đây là đường phố, có phải bãi rác đâu?
Nếu không xuống, tôi quả thực không thể tưởng tượng nơi này lại bẩn thỉu lung tung đến nông nỗi này. Anh xem xem, người đi trên đường đều bịt mũi mà đi.
Mấy cái đống này, rồi xe cộ cũng rối loạn nữa, nếu vì chuyện này mà xảy ra tình trạng giao thông thì làm sao? Nếu lãnh đạo cấp trên xuống nhìn thấy tình cảnh này thì làm sao? Nếu bạn bè nước ngoài đến nhìn thấy tình trạng như thế này thì sẽ ảnh hưởng to lớn đến hình tượng của toàn thể thành phố Thủy Châu chúng ta.
Người này là đồng chí Thái Trung Hoa Phó trưởng ban Tuyên giáo tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Phòng Văn hóa tinh thần tỉnh ủy. Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu, hôm nau Nạp Lan Nhược Phong dẫn người đến là để đâm chọt. Biết rõ là đang xây dựng, còn muốn bắt bẽ như thế, đây rõ ràng là muốn làm mình khó chịu mà!
-Trưởng ban Thái, chúng tôi đang xây dựng. Những đống lộn xộn này không để ở đây thì ông nói xem nên chất ở đâu? Chẳng lẽ lại muốn chuyển đến chất ở nhà tôi?
Cải cách cần phải chịu những khó khăn nhất thời, tôi muốn nói chính là cái giá tương ứng phải trả khi kiến thiết. Thời kỳ đặc biệt bẩn thỉu lộn xộn cũng chính là tình huống đặc thù.
Nhưng càng về sau tình hình sẽ càng gọn gàng sạch sẽ thôi. Khu sinh thái nhân văn sông Hồng Liên sắp tiến vào giai đoạn kiến thiết toàn diện, không bẩn không lộn xộn thì làm sao sau nay có được một song Hồng Liên sạch đẹp?
Diệp Phàm là rốt cuộc không kìm nổi, tương đối thiếu khách khí phản bác lời chỉ trích của đồng chí Thái Trung Hoa.
-Kiến thiết, đồng chí Diệp Phàm, tôi muốn hỏi một chút, nếu như muốn kiến thiết, tại sao đường sông không có chút âm thanh nào? Anh đừng nói là âm thanh làm việc huyên náo của mấy trăm công nhân toàn bộ đều giảm âm rồi nhé?
Thái Trung Hoa hôm nay chính là đại tướng tiên phong tâm đắc của Nạp Lan Nhược Phong. Gã chỉ vào đáy sông, vẻ mặt nghiêm túc, hừ giọng nói.
-Trưởng ban Thái, không cần nói âm thanh, ngay cả xe tải cũng chẳng thấy. Khu Hồng Liên muốn kiến thiết như thế nào, đúng là một cảnh tượng lớn, hahaha. Mấy đống dơ bẩn này không hề chở đi, đáy sông cũng im ắng, đúng là có hương vị thật!
Lúc này, một lão già răng rụng cũng ở bên xía vào. Người này là Phó giám đốc sở Bảo vệ Môi trường tỉnh đồng chí Thôi Nhất Tân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
-Giám đốc sở Thôi, vấn đề bảo vệ môi trường ở đây tương đối nghiêm trọng. Anh xem xem, nước sông đã thành nước gì, cả một mảng đen thui, quả chỉ toàn là bùn lỏng thôi.
Thái Trung Hoa nói.
-Haizz… không có cách gì khách, quy hoạch sông Hồng Liên vốn Phòng xử lý tỉnh đã kiểm chứng thông qua rồi, nhưng, sau một hồi Chủ tịch tỉnh Cố lại đưa thông báo xuống buộc chúng tôi lập tức đình công.
Phòng phòng chống bão lụt tỉnh đưa thông báo đình công xuống, chúng tôi có thể không đình công sao? Việc này ủy ban nhân dân quận chúng tôi cũng lo lắm. Nhưng, nói tất cả những thứ này thành một loại phong cảnh khác.
Ông nói thử xem có cách nào không? Giám đốc sở Thôi, để ông phải chê cười rồi. Nếu đã đến, có phải cũng nên thưởng thức một phong cảnh khác không. Nói không chừng anh về nhà sẽ ăn thêm được mấy bát cơm đó. Con người mà, có lẽ sẽ rất thích cảnh này.
Vừa rồi không phải các đồng chí không phải nói đây là phong cảnh sao? Thứ tôi nhìn là rác rưởi không ngờ lại có thể thành phong cảnh, thú vị, thú vị thật.
Diệp Phàm ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói, Thôi Nhất Tân liên tưởng rác dưới đáy sông với các món ăn trên bàn ăn, lập tức thấy buồn nôn.
Liếc mắt nhìn Nạp Lan Nhược Phong một cái, Diệp Phàm vừa cười nói:
-Bí thư Nạp Lan, ông có thể nói một tiếng với phòng phòng chống bão lụt tỉnh không? Ông quản lý xây dựng kinh tế mà. Phát triển của khu Hồng Liên không thể tách rời sông Hồng Liên.
Diệp Phàm tung chuyện nóng phỏng tay này sang cho Nạp Lan Nhược Phong.
-Phòng phòng chống bão lụt tỉnh không thông qua, chứng tỏ điều kiện của các anh chưa đạt tiêu chuẩn. Phòng chống bão lụt là mảng quan trọng liên quan đến an toàn sinh mạng và tài sản của mấy triệu người dân Thủy Châu. Các anh phải làm thật hoàn tiện, biểu hiện qua thực tế mới được. Mảng này, tuyệt đối không được có chút tư lợi gì.
Nạp Lan Nhược Phong đương nhiên sẽ không chụp lấy, ngược lại còn phê bình khu Hồng Liên của Diệp Phàm không làm việc đến nơi đến chốn.
-Đồng chí Diệp Phàm, phong cảnh kiểu khác của anh không thưởng thức nữa. Mấy đống rác rưởi bẩn thỉu này anh gọi người đến xử lý ngay đi.
Bằng không, chúng tôi đăng lên báo tỉnh đấy. Anh thấy không, các ký giả đã chụp hình rồi. Nếu thực sự đăng lên thì sẽ làm mấy hình tượng tỉnh thành đấy.
Hơn nữa, là một nhân viên công tác trong sở Bảo vệ Môi trường tỉnh, tôi cũng có trách nhiệm nhắc nhở anh một câu. Nếu công trình bảo vệ môi trường của các anh bị kêu ngừng lại, thì các anh đừng có ở bên mà huyên thuyên gì nữa nhé!
Thôi Nhất Tân lạnh giọng, ngôn từ tương đương sắc bén.
-Ồ! Là ai huyên thuyên vậy?
Lúc này, từ trong một con ngõ nhỏ truyền đến một giọng vang dội, Thôi Nhất Tân vừa nghe xong, cả người tự nhiên lóng ngóng, bước đến gần Nạp Lan Nhược Phong.
-Bí thư Đoạn xuống tuần tra công tác cũng không thông báo một tiếng, nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu lộn xộn thế này, xin đừng phê bình thôi nhé!
Diệp Phàm khẩn trương tiếp đón.
-Phê bình, sao lại phê bình? Tôi phải khen ngợi anh vài câu mới đúng. Anh xem, trong một thời gian ngắn, sông Hồng Liên toàn rác rưởi đã thay đổi rồi. Rộng ra nhiều, tuy nói hiện nay cũng còn hơi lộn xộn, nhưng cũng đang còn xây dựng cơ mà.
Cải cách thì phải trả giá, chẳng lẽ muốn xây dựng mà không phải trả cái giá nào sao? Mấu chốt là cần xem cái giá phải trả đó có đáng không.
Tôi thấy khu sinh thái nhân văn Hồng Liên các anh làm rất khá, chẳng những quan tâm đến phát triển kinh tế, còn chú ý tới bảo vệ môi trường.
Đoàn Hải Thiên vui tươi hớn hở bước ra từ con ngõ nhỏ, quay người lại, làm như vừa mới phát hiện ra Nạp Lan Nhược Phong. Cười nói:
-Bí thư Nhược Phong đến khi nào vậy, sao không nói với Hải Thiên một tiếng, thất lễ quá!
Kỳ thực, Đoàn Hải Thiên châm chọc Nạp Lan Nhược Phong thất lễ. Hai người này sớm đã là oan gia. Trước kia Nạp Lan Nhược Phong là Bí thư thành phố Thương Hải, Thương Hải là thành phố cấp phó tỉnh, còn Thủy Châu ngược lại rất đáng xấu hổ, không phải thành phố cấp phó tỉnh. Cho nên, hai người luôn đối đầu nhau. Không ngờ lần này Nạp Lan Nhược Phong lại leo lên đầu mình, Đoàn Hải Thiên tự nhiên trong lòng không phục.
-Tôi tùy tiện xuống xem một chút, không phải nghe nói sông Hồng Liên định làm công trình sinh thái nhân văn lớn sao. Cái này, ở tỉnh đã cấp xuống 500 triệu để xử lý ô nhiễm sông Hồng Liên. Khoản tiền lớn như vậy tỉnh ủy dù sao cũng bảo tôi xuống xem tiền rốt cuộc đã rơi xuống đâu?
Nạp Lan Nhược Phong cũng bắt tay Đoàn Hải Thiên.
-Đồng chí Diệp Phàm, còn không báo cáo tỉ mỉ tình hình này cho đồng chí Bí thư Nạp Lan biết. Có khi, Bí thư Nạp Lan vui, lại cấp thêm 500 triệu khác ủng hộ xây dựng sông Hồng Liên cũng nên. Đến lúc đó, cậu hẳn là không ngại tiền nhiều làm phỏng tay chứ?
Đoàn Hải Thiên cười nói, liếc nhìn Nạp Lan Nhược Phong một cái.
-Tay tôi đúc bằng sắt, chẳng bao giờ ngại tiền nóng phỏng tay đâu, nhiều bao nhiêu cũng vậy, haha.
Diệp Phàm bình tĩnh cười trả lời, báo cáo những tình hình liên quan đến khai thá, kiến thiết phát triển cùng với hạng mục quy hoạch chỉnh thể sông Hồng Liên cho Nạp Lan Nhược Phong.
-Lúc nãy hình như là anh huyên thuyên đúng không?
Đoàn Hải Thiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Phó giám đốc sở Bảo vệ Môi trường tỉnh đồng chí Thôi Nhất Tân.
-Đoạn… Bí thư Đoạn, không phải huyên thuyên, tôi chỉ nêu một số đề nghị thôi.
Thôi Nhất Tân vội vàng cười nói, khuôn mặt kia, nói thật, còn khó coi hơn khóc.
Vì Đoàn Hải Thiên luôn cứng rắn, có khi chọc ông ta tức lên sẽ bị tát một cái vào mặt. Từng có một Chủ tịch huyện bên dưới thuộc Thủy Châu bị ông ta tát cho hai cái, rụng mất một chiếc răng cửa. Chủ tịch huyện kia chẳng dám nói gì, thực sự đúng với câu—bị đánh rụng răng cửa tự mình nuốt ngược vào trong.
-Ờ, nói thử nghe nào, tôi cũng rất muốn nghe đề nghị của anh.
Đoàn Hải Thiên nghiêm mặt, hừ nói.