Xếpở 10 vị trí đầu tiên trong số mấy trăm thí sinh. Chính tôi đã từng hạ quyết tâm phải điều tra ra, Chu Khôn thực ra chỉ tốt nghiệp một trường Đại học hạng hai mà thôi,
Tên là là "Sư viện Hải Châu". Nghe nói lúc đầu, tên này phải nhờ vào tiền và mối quan hệ của Chu Phương Ninh mới chui được vào đó để học. Ở trong trường nghiễm nhiên là một gã công tử bột không học hành gì. Kết quả bên nhà trường vẫn cấp cho gã cái danh sinh viên ưu tú.
Một kẻ một ăn chơi trác táng như vậy mà có thể xếp trong 10 người đứng đầu thì làm sao mà Lý Sâm-cử nhân xuất sắc tốt nghiệp trường Đại học Yến Kinh lại có thể xếp cuối cùng. Thành tích học tập của Lý Sâm hoàn toàn là thật. Anh không tin có thể đến Đại học Yến Kinh điều tra một chút, xem Lý Màn Thầu tôi có nói dối hay không.
Việc này, tôi vốn dĩ có thể lấy danh nghĩa Mặt trận Tổ quốc tỉnh hỏi ý một chút. Hơn nữa, là đại biểu của tỉnh và cả nước, tôi cũng có quyền lợi này có phải không nào?
Nhưng, nghĩ việc này là do chú Trương phụ trách, cho nên, tôi cũng muốn tự mình tìm hiểu một chút.
Câu nói sau cùng của Lý Màn Thầu khiến cho đồng chí Diệp Phàm tương đối khó chịu, dường như có ý uy hiếp.
- Những điều này anh biết được qua con đường nào?
Diệp Phàm hỏi. Trong lòng đã sớm bốc hỏa, xem ra là đã có người đem chuyện xếp hạng thí sinh của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy lần này tiết lộ ra bên ngoài.
Nhìn sắc mặt của Trương Lâm Hoa thì biết việc này không thể nào là do gã làm. Không phải gã, vậy kẻ dùng dao đâm lén sau lưng kia hẳn là nhân viên bên trong tổ chức Tỉnh ủy. Đây rõ ràng là muốn hại chết mình mà…
- Anh muốn thì tôi sẽ nói!
Lý Màn Thầu cười cười, còn nói thêm:
- Thực ra không chỉ có bấy nhiêu đây. Ví dụ như sau lưng những thí sinh đứng đầu đều có chỗ dựa vững chắc: người thì là con gái của Giám đốc Sở, người thì là cháu trai của Thị trưởng... Có người nói, thứ tự danh sách100 thí sinh vào các cơ quan trực thuộc đều đã sớm được điều động sẵn trong nội bộ rồi. Tôi muốn nghe đích thân Trưởng ban Diệp giải thích.
Lý Màn Thầu từng bước ép sát.
- Chưa thể trả lời được, tạm thời việc này còn trong giai đoạn giữ bí mật. Nói về phần phương án cụ thể, đây là việc trong nội bộ của Bộ. Nếu Chủ tịch Lý muốn lấy danh nghĩa Mặt trận Tổ quốc để hỏi thì xin cứ tự nhiên.
Diệp Phàm cứng rắn bật ra mấy câu, liếc xéo Lý Màn Thầu một cái.
- Mọi người ngồi xuống từ từ trò chuyện được không nào? Đều là bạn bè, sao nói chuyện cứ phải cứng nhắc như vậy phải không nào?
Lý Trụ Tử dù sao cũng là người già, tính cách không hề cứng nhắc như vậy, ngay lập tức mềm mỏng hòa giải.
Dù sao, Diệp Phàm cũng là Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Những quan chức cấp cao như vậy, tuy trên danh nghĩa chỉ là quản lý Ban Tổ chức cán bộ, nhưng tất cả các quan viên trong toàn tỉnh đều phải nể mặt hắn ta. Nếu thật sự muốn gây khó dễ cho tập đoàn Khách Đô thì người ta chỉ cần ho một tiếng là tự nhiên có người ra mặt gây khó khăn ngay.
- Ha ha ha...
Lý Màn Thầu bỗng nhiên cười sảng khoái, nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Câu trả lời của Trưởng ban Diệp khiến tôi đây khâm phục vô cùng. Nếu là một quan viên bình thường khác nhất định sẽ đánh chút rắm rồi: Cái gì mà chúng tôi sẽ xử lý công bằng, sẽ cho các anh câu trả lời thỏa đáng, vân vân. Quay đi một cái chắc hẳn sẽ quên luôn câu nói này. Trưởng ban Diệp trả lời như vậy, chắc chắn trong tâm tồn tại hai chữ công lý. Đó chính là điều mà Lý Màn Thầu tôi mỏi mắt mong chờ. Xin mời ngồi, tôi xin kính Trưởng ban Diệp ba chén.
Lý Màn Thầu ðột nhiên thay ðổi thái ðộ, cýời nói nhý bạn bè thân thuộc vậy.
- Chủ tịch Lý đang thử tôi phải không?
Khuôn mặt Diệp Phàm cũng dịu lại, mỉm cười ngồi xuống.
- Nói vậy đúng mà cũng không đúng. Kể ra, quan tốt khó tìm lắm.
Lý Màn Thầu gật gật đầu.
- Bản tính con người vốn ích kỷ. Muốn người ích kỷ làm việc công bằng tuyệt đối, đương nhiên là không thể. Con người đều có tính ích kỷ, nhưng phải xem mức độ ích kỷ này nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Có lúc quốc gia cũng còn ích kỷ mà có phải không? Loại ích kỷ này chính là vì đất nước. Tôi chỉ có thể nói, làm việc dưới tay của tôi vẫn có mức độ công bằng tương đối.
Chỉ cần Lý Sâm là nhân tài thực sự, phòng ban tốt, công việc tốt vẫn đang chờ cậu ấy. Nếu cậu ta chỉ là đồ bỏ đi, dù cho là sinh viên tốt nghiệp đại học Yến Kinh, dù cho là người thân của Chủ tịch Lý thì đã sao.
Cái mác đại học cũng không có nghĩa là anh có năng lực. Điều mà chúng tôi cần xem xét chính là thực lực kia. Không phải là Diệp Phàm tôi tự cao, tôi thấy Lý Sâm, thành thật mà nói năng lực vẫn còn kém một chút.
Anh xem người mà đến nói cũng không nói được thì anh sao có thể làm tốt công việc của một thư kí được. Lẽ nào lãnh đạo sẽ thích một thư ký như câm điếc, miệng ngậm hột thị sao.
Bản thân anh thực sự có tài cái đó không tệ. Nhưng anh phải học được cách phát huy nó mới được. Bằng không, dù có thêm nhiều tài đến mấy cũng chỉ mục nát trong người anh mà thôi, không biểu lộ ra ngoài thì ai biết được là anh có tài?
Diệp Phàm cười nói, cũng là lời nói chân thành.
- Trưởng ban Diệp phê bình điểm này là rất đúng. Lý Sâm quá hướng nội. Tình trạng này nếu không thay đổi chắc chắn sẽ mất đi công việc tốt. Về sau chỉ có thể làm những công việc lặt vặt thôi.
Lý Màn Thầu thở dài, nói với Lý Sâm:
- Cậu phải nhớ kỹ những lời Trưởng ban Diệp nói, phải thể hiện tài năng mới được. Khi khảo hạch, đến cái rắm cậu cũng không dám đánh thì người ta sẽ nghĩ cậu thế nào. Bằng tốt nghiệp đại học Yến Kinh cũng không thể mài ra mà ăn, lúc đó xem cậu đói trắng răng ra.
- Anh Lý, em biết rồi. Em sẽ cố gắng thay đổi chính mình, vừa rồi chỉ là căng thẳng quá thôi.
Lý Sâm mặt đỏ bừng, đứng lên nói, nhìn Diệp Phàm một cái, hai tay nâng chén lên, nói:
- Trưởng ban Diệp, tôi xin kính anh ba chén. Anh một chén, tôi ba chén.
- Cậu học chuyên ngành gì ở Đại học Yến Kinh?
Diệp Phàm uống hết một chén nhỏ, hỏi. Nếu Lý Màn Thầu này đáng tin cậy thì việc cất nhắc Lý Sâm cớ sao mà không làm.
Hơn nữa, tên Chu Phương Ninh này là chó săn trung thành của Quản Nhất Minh, nếu có thể mượn "Thế"của Lý Màn Thầu để đả kích Chu Phương Ninh, đó cũng là một biện pháp không tồi.
Đến lúc Chu Phương Ninh đi phàn nàn với cấp trên thì biết đâu còn có thể đổ tội lên đầu Lý Màn Thầu. Song có điều, Diệp Phàm luôn cảm thấy Lý Màn Thầu không chỉ đơn giản như vậy. Một thương nhân mà nói thẳng chống đối với Phó chủ tịch tỉnh, nhất định phải có kẻ đứng sau lưng. Về phương diện này, khi có cơ hội phải điều tra một chút.
Ăn cơm tối xong, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Túc Nhất Tiêu, bảo anh ta âm thầm tìm hiểu tên Lý Màn Thầu này có thế lực gì, Túc Nhất Tiêu đồng ý ngay.
Tuy nhiên, Túc Nhất Tiêu cũng cười nói:
- Ông em này, cậu giờ đúng là người nổi tiếng rồi.
- Người nổi tiếng, có ý gì đây? Em chỉ là một Phó giám đốc sở nhỏ nhoi, cán bộ như vậy ở tỉnh không có mười ngàn cũng có hơn một ngàn ấy chứ.
Diệp Phàm có chút nghi ngờ khó hiểu.
- Không phải vì điều này, nghe nói việc điều cán bộ đi Tân Cương, Tây Tạng được chỉ thị xuống dưới rồi. Tuy nhiên, lần này chuyện có chút kì lạ, điều kiện hà khắc đến như thế không phải muốn chôn sống người ta sao? Lại còn chuyện thí sinh được sắp xếp vào cơ quan trực thuộc của tỉnh nữa chứ, nghe nói là đã định sẵn từ trong nội bộ rồi. Ban Tổ chức cán bộ khảo hạch các cậu đều chỉ là có mặt để an ủi lòng người thôi. Ông em à, chuyện này bây giờ, phải chú ý hơn đấy.
Túc Nhất Tiêu thân thiết nói.
- Anh cũng nghe nói về vấn đề sinh viên đại học rồi à?
Diệp Phàm chợt ngạc nhiên trong lòng, xem ra, việc này quả thật đã truyền ra ngoài.
- Ừ, việc này trong vòng tròn chúng ta cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Cơ quan trực thuộc tỉnh, ai không muốn vào chứ? Hơn nữa, nghe nói 100 vị trí lần này đều tương đối thu hút sự chú ý.
Mấy trăm sinh viên, đương nhiên đầu ai nhọn mà chẳng muốn đâm vào. Việc này sớm có người hành động rồi. Có người nghe nói tôi từng làm việc chung với cậu ở Ngư Đồng, không ngờ còn tìm đến tận chỗ tôi đây này.
Hơn nữa, cấp bậc còn không nhỏ, cấp giám đốc sở Phó Chủ tịch thường trực thành phố. Rốt cuộc là ai thì tôi không cần nói, cậu biết có chuyện như vậy là được.
Túc Nhất Tiêu nói.
- Mẹ nó!
Diệp Phàm bật ra hai chữ, sau khi gác máy mặt tối sầm lại.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm lập tức gọi Trương Lâm Hoa đến.
- Anh có nghe được tin đồn gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Hai ngày nay nghe được rất nhiều chuyện đặc biệt, chắc hẳn có người đem việc xếp hạng nhân viên của chúng ta tiết lộ ra ngoài.
Hơn nữa, tôi đã dò la qua, nói có bài bản hẳn hoi. Đương nhiên, đa phần đều giống y chang nhau. Cái gì mà sắp xếp sẵn từ trong nội bộ, dựa vào chỗ dựa vững chắc và quan hệ của sinh viên để xếp hạng.
Tỉnh ủy cấp cao sớm đã phân chia tỉ lệ gọn ghẽ. Thị trưởng nào đó đến van xin cũng chưa kiếm được vị trí nào ngon, vân vân?
Phiền phức rồi! Có người đang giở trò đây.
Vẻ mặt Trương Lâm Hoa cũng khó coi, bởi vì việc này là do ông ta trực tiếp phụ trách, bỗng dưng bị người ta đẩy lên đứng nơi đầu sóng ngọn gió.
- Việc này thật lạ. Theo lý thuyết mà nói, người xếp hạng đầu sẽ không nói ra bên ngoài. Chẳng lẽ là có người xếp hạng cuối đã làm chuyện này?
Diệp Phàm nói.
- Chưa chắc, có lẽ, chuyện này có người muốn quấy rối.
Trương Lâm Hoa lắc lắc đầu.
- Anh nghĩ giống như tôi rồi, khẳng định có người làm chuyện này. Rốt cuộc là ai, chúng ta không thể kiểm chứng. Tài liệu này chuyền đến tay của tôi và anh vốn dĩ đã trải qua rất nhiều cửa rồi, nếu phải điều tra thì nhiều lắm. Chúng ta cũng không có thời gian đi tìm ra bằng chứng. Bằng không, nếu để cho ông đây tìm ra nhất định phải bóp chim của nó. Mẹ kiếp, chuyện gì không làm lại đi làm những chuyện ba lăng nhăng này.
Diệp Phàm mắng.
- Thật ra chuyên này cũng không có gì mới mẻ cả. Mỗi năm làm việc này đều có những lời đồn như thế này. Tuy nhiên, lần này chuyện người ta nói ra lại rất chính xác, cho nên tài liệu nhất định đã bị tiết lộ rồi, hơn nữa còn nhắm vào chính chúng ta. Không phải tay chân của Quản Nhất Minh làm đó chứ?
Trương Lâm Hoa nói.
- Quản Nhất Minh, có thể lắm.
Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Trương Lâm Hoa một cái, nói thêm:
- Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng người trong nội bộ của chúng ta để lộ bí mật. Cho dù là cán bộ một phòng cũng khó mà tin tưởng được. Trong Phòng nhiều cán bộ như vậy, anh biết ai là ai? Chỉ có điều, anh hãy mau hoàn thiện phương án mới đi, chọn người đáng tin cậy nhất đi làm. Bảo Trương Ngôn cùng lập phương án mới với anh. Chúng ta tạm thời giữ bí mật, chưa công bố ra ngoài.
- Tôi hiểu rồi!
Trương Lâm Hoa mang vẻ mặt nặng nề đi ra.
Quả nhiên, công bố về việc cán bộ vừa phát đi, tình trạng bùng nổ những người đi cửa sau không còn diễn ra nữa. Ba ngày trôi qua, những thí sinh đạt điều kiện cũng không quá 10 người, còn kém xa mục tiêu 50 người.
Hơn nữa, Diệp Phàm cũng phân tích qua. Mười thí sinh đến đăng kí này cũng chẳng gọi đăng kí gì. Chẳng qua vì bọn họ vốn không có nhiều hi vọng.
Còn không bằng đi Tây Tạng một chuyển, trở về còn kiếm được một cơ hội, ít nhất không có công lao thì cũng có công sức. Trở về mà có thể tăng lên một bậc thì cũng coi như là có thu hoạch rồi.
Mà Cổ Hoài cũng thúc giục rất sát sao, nói là Tỉnh ủy yêu cầu phải hoàn thành việc tuyển chọn cán bộ đi Tân Cương, Tây Tạng trước thời gian giữa tháng 9, phải nhanh chóng đưa nhân viên với chức vị ở bên đó làm cho xong. Vì sự nghiệp xúc tiến việc kiến thiết Tây Tạng thể hiện tình hữu nghị anh em giúp đỡ tỉnh Bang Phú của người anh lớn-tỉnh Việt Đông chúng ta.
Diệp Phàm cũng đã nghe ngóng, những điều Trưởng ban Cổ nói cũng là tình hình thực tế. Về phương diện thời gian này đúng là ý của Tỉnh ủy cấp cao. Đây là Tỉnh ủy cấp cao vì hưởng ứng lời kêu gọi của trung ương nên rút ngắn lại một chút thời gian.
Nhiệm vụ là muốn biến tỉnh Việt Đông thành tỉnh lớn đi đầu. Hơn nữa, còn gia tăng mức độ giúp đỡ, từ ba năm viện trợ thành năm năm viện trợ, Diệp Phàm quyết định lấy hai bình rượu đi thăm hỏi Triệu Xương Sơn lần nữa.