Nói về phương diện tài chính thì đồng chí Tiểu Diệp không hổ là "đại sư hóa duyên", đã cắn vào chỗ nào là quyết không buông tha. Khi chị Trương của Bộ Y tế đến, Chu Phi Sương đã từng trả lời về vấn đề này. Vì thế, Diệp lão đại dù có phải mặt dạn mày dầy cũng phải cắn cho chắc không rời ra.
-Bộ Y tế cấp cho bao nhiêu?
Tần Hoài Bắc thầm buồn cười, e rằng Chu Phi Sương đã tự đem tảng đá đập vào chân mình rồi. Đối với năng lực bòn tiền của Diệp Phàm thì Tần Hoài Bắc tuyệt không hoài nghi gì. Quốc lộ Thiên Tường chính là một bằng chứng tốt nhất.
-Mới trình báo cáo lên trên, những cán bộ cấp dưới như chúng tôi rất khó kiếm được tiền vốn đấy! May mắn là ở tỉnh còn cấp cho một khoản, nếu không bệnh viện này đã khó có thể xây nên được.
Diệp lão đại cố ý thở dài, chỉ ngại làm đồng chí "chị Chu" – Chu Phi Sương sợ.
-Từ trước tới giờ trên Bộ đều như thế, tiền không dễ lấy được. Các đồng chí cấp dưới như chúng tôi ở trong tỉnh thì rất oai phong, vừa đến Bộ thì tất cả đều ra vẻ đáng thương.
Không sợ mọi người chê cười, tôi cũng đã đến Bộ Giao thông quá nhiều lần rồi, không có lần nào lấy được số tiền vượt quá năm mươi triệu. Hơn nữa còn phải năn nỉ cầu xin các ông các bà ấy mấy lần mới được.
Một Phó Vụ trưởng của Bộ Giao thông cũng có thể không thèm tôn trọng năm sáu người cấp Phó chức. Haizz... Không có cách nào cả? Đối với chúng tôi mà nói, các đồng chí trên Bộ đều là lãnh đạo.
Tần Hoài Bắc thở dài, liếc mắt nhìn Chu Phi Sương một cái, cười nói:
- Tuy nhiên với đồng chí Diệp Phàm thì khác. Về mặt bòn tiền thì cậu ta quả là giỏi. Quốc lộ Thiên Tường, cậu ta lấy được ba trăm triệu từ Bộ Giao thông. Ha ha, Chủ tịch tỉnh Chu, tin chắc rằng lấy tiền từ Bộ Y tế hẳn là sẽ dễ hơn lấy tiền từ Bộ giao thông, chị cũng không cần quá lo lắng làm gì. Đồng chí Tiểu Diệp hẳn là sẽ không lại lấy một hai trăm triệu đấy chứ?
- Ba trăm triệu, nhiều như vậy sao?
Đồng tử của Chu Phi Sương lập tức nở ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp lão đại. Cô quả thật không biết được chuyện quốc lộ Thiên Tường vì cô vừa mới được điều đến tỉnh Nam Phúc. Đối với danh hiệu bòn tiền của đồng chí Tiểu Diệp, cô còn chưa biết được rõ ràng.
-Tôi đây không phải nói dọa người khác đâu. Bởi vì sau khi thành lập ban Điều hành quốc lộ Thiên Tường, tôi lúc đó còn là Phó tổng chỉ huy Thường vụ.
Còn đồng chí Tiểu Diệp, vì hắn lấy được tiền về nên ban thường vụ tỉnh bổ nhiệm cậu ta làm Phó tổng chỉ huy. Phải biết rằng, giữ chức Phó tổng chỉ huy lúc ấy đều là cán bộ cấp Giám đốc sở.
Chẳng hạn như ở Đức Bình, Diệp Phàm lúc ấy chỉ là một cán bộ cấp Cục trưởng thôi. Sau đó cậu ta lại đòi được Tỉnh cấp cho hơn một trăm triệu.
Cộng thêm tổng số tiền góp vốn kinh doanh là gần năm trăm triệu mới làm được quốc lộ Thiên Tường hoàn hảo như thế. Quốc lộ Thiên Tường là công trình lớn của tỉnh Nam Phúc chúng ta, cũng là một trong những công trình lớn nhất của cuộc đời Tần Hoài Bắc tôi.
Tần Hoài Bắc khá tự mãn, hơn nữa còn bộc lộ một phần tự hào trong lời nói.
Lúc đó, Tần Hoài Bắc vốn một tay định thông qua xây dựng quốc lộ Thiên Tường để làm công tác chuẩn bị chui vào Ban thường vụ Tỉnh, nào ngờ bị lật lọng khiến nguyện vọng của Tần Hoài Bắc bị thất bại. Đến bây giờ gã vẫn còn tức giận.
Khi Diệp Phàm đang tán gẫu đến cao trào thì Phó trưởng phòng tiếp đãi chỗ ăn phòng Đảng ủy Công an tỉnh Lý Ngọc một tay để bên má, nhăn trán nhíu mày, tay kia thì cầm lọ mỹ phẩm dưỡng da cao cấp mà Diệp Phàm tặng, bởi vì cô nàng đang phiền muộn trong lòng.
Tối qua vì trách nhiệm công việc mà cô phải về nhà muộn, không ngờ là bố mẹ, anh trai và chị dâu tương lai đều ngồi ở trước bàn chờ cô về ăn cơm.
Hơn nữa, anh trai Lý Mộc và chị dâu hết sức nhiệt tình, vẫn để dành đồ ăn cho mình. Trong lòng Lý Ngọc có chút buồn bực, anh trai của mình trở nên ân cần từ khi nào vậy?
Mà mẹ còn nói tất cả đồ ăn trên bàn đều là do chị dâu mua, còn mua riêng một con ba ba tự nhiên nói là để tẩm bổ cho Lý Ngọc, vân vân, lại khiến cho Lý Ngọc cảm thất có chút kỳ lạ. Bà chị dâu vẫn luôn keo kiệt trở nên hào phóng từ khi nào thế?
Điều khiến Lý Ngọc buồn bực chính là khi đang uống canh ba ba, chị dâu tương lai cười ngọt ngào nói:
-Nhìn thấy chưa, Ngọc Nhi nhà chúng ta rất có triển vọng.
-Chị dâu, em chẳng qua chỉ là một Phó phòng, có triển vọng gì chứ. Đó chỉ là do đạt được giải thưởng á quân trong đại hội thi đấu nghệ thuật trà thôi. Lại nói, phụ trách công việc tiếp khách, bị người ta gọi là dầu ăn, không có triển vọng gì cả.
Lý Ngọc cười nói, lắc lắc đầu, cảm thấy chị dâu này có chút nịnh hót quá lời rồi.
-Chị, ý chị dâu không phải là chuyện này?
Lúc này em gái Lý Hồng vẫn vừa ngậm cơm, vừa cười hi hi nói.
- Thế là có ý gì, mọi người đang làm trò gì vậy, làm ra vẻ bí mật lắm.
Lý Ngọc bất mãn trừng mắt nhìn em gái Lý Hồng một cái.
-Còn giả vờ với chúng ta, chị thích thì cứ giả vờ đi?
Lý Hồng cười đắc ý một tiếng, liếc nhìn chị gái Lý Ngọc một cái nói:
-Chị à, khi nào thì dẫn anh rể về để cả nhà mình nhìn thử xem. Hay là người ta là lãnh đạo lớn, sẽ không đến nhà chúng ta.
-Em, cái con bé chết tiệt kia, năm ngoái chị mới tốt nghiệp làm sao có anh rể gì được?
Lý Ngọc đỏ mặt, vội vàng cãi lại.
-Không có thật không? Nói dối!
Lý Hồng ngoạc miệng ra, liếc nhìn cả nhà một cái nói:
-Mọi người nhìn xem, mỹ phẩm dưỡng da năm sáu ngàn đồng còn tặng được, còn nói là không có? Người ta không có ý gì với chị mà tặng đồ tùy tiện sao? Cái đó cần phải đến năm sáu nghìn tệ, đủ cho cả nhà chúng ta ăn trong một năm.
- Em à, có gì thì hãy nói ra đi. Anh trai em còn đang chờ em giúp đỡ cơ mà?
Lúc này, chị dâu tương lai Lý Nguyệt nói:
-Chị dâu à, thực sự không có chuyện đó, chị bảo em nói cái gì? Nhất định là mọi người hiểu lầm rồi, buổi sáng em cũng nói phóng đại quá. Lúc đó Bí thư Lý bảo em đi pha trà, nói là đãi bạn bè.
Khi đi pha trà, em còn không quen biết Bí thư Diệp. Sau khi pha trà xong, Bí thư Lý phải tiếp chuyện Bí thư Diệp. Khi lãnh đạo nói chuyện thì em liền đi ra ngoài rồi.
Khi đi ra, Bí thư Diệp tiện tay lấy từ trong cặp ra, nói là thưởng cho tài nghệ pha trà của em. Tiện tay tặng em hộp gì đó, mọi người xem là bảo bối gì đó.
Nhưng đối với người như Bí thư Diệp thì chẳng đáng kể gì.
Lý Ngọc vội giải thích, chỉ sợ biết đâu chuyện người nhà hiểu lầm truyền đến tai Bí thư Diệp.
- Không phải em đã nói Bí thư Diệp từng nói phải mời em đến khu Hồng Liên pha trà cho hắn uống sao.
Anh trai Lý Mộc nói, nhìn Lý Ngọc một cái, nói tiếp:
- Đây là một cơ hội tốt. Em gái à, dứt khoát cùng Bí thư Diệp đến làm việc tại khu Hồng Liên đi thôi.
Nghe nói cậu Diệp này tuy tuổi còn trẻ nhưng rất có tài, hơn nữa lại không tự cao tự đại. Hắn trước kia làm thư ký cho Xa Hồng Quân ở huyện Ma Xuyên mà bây giờ đã là một Cục trưởng rồi.
Lúc đó Diệp Phàm chỉ là một Chủ tịch huyện, mà bây giờ đã khác hẳn: Diệp Phàm đã là phó thành ủy thành phố Thủy Châu rồi. Đi theo hắn tuyệt đối sẽ không chịu thiệt thòi gì. Em gái à, em phải nắm chắc lấy cơ hội này mới đúng.
Vừa nghe anh trai nói, Lý Ngọc cuối cùng đã hiểu rõ. Anh trai bề ngoài muốn bảo mình đi đến khu Hồng Liên, nhưng chắc hẳn chính anh trai mới muốn đến khu Hồng Liên.
Bởi vì anh trai Lý Mộc tốt nghiệp cũng đã nhiều năm, luôn phải làm công tác văn thư tại văn phòng Thư ký Tỉnh ủy, nhưng đều chỉ được làm những công việc khó khăn,vất vả.
Chẳng hạn như văn kiện không có ai tình nguyện gửi đi, không ai dám hé răng với lãnh đạo, vân vân. Đến bây giờ anh trai còn chỉ là một nhân viên quèn, đến cái chức Phó phòng còn chưa với tới.
Trong nhà cũng không có người tài giỏi làm chỗ dựa, hơn nữa cũng không có tiền. Khó trách anh trai và chị dâu hôm nay lại đối tốt với mình như thế, thì ra là vậy!
-Anh à, có phải anh muốn đi. Em đang ở Đảng ủy Công an tỉnh tốt như vậy, đến khu Hồng Liên làm gì?
Lý Ngọc lạnh lùng nói, cảm thấy tình cảm người thân đều biến chất rồi.
-Haizz... Em gái à, em cũng biết tình trạng của anh. Nhà chúng ta vừa không có chỗ dựa vừa không có tiền, bây giờ muốn với đến cái chức Phó phòng cũng khó. Gần đây, anh vừa mới nghe một người bạn nói là Bí thư Diệp còn chưa có thư ký chính thức, đang xem xét chọn ra một người.
Lý Mộc thở dài, khá buồn bực.
- Vậy anh có thể đi ghi danh đăng kí, đem ưu điểm của mình thể hiện ra cho Bí thư Diệp thấy là được. Hơn nữa, anh dù sao cũng là tốt nghiệp chính quy khoa Văn thư, dựa vào bằng cấp sờ sờ ra đó thì còn sợ cái gì? Không phải đến Trưởng phòng của anh cũng từng khen nét chữ của anh sao, lại còn tay viết chữ rất đẹp nữa.
Lý Ngọc chu miệng, thè lưỡi nói.
- Em gái à, em quá ngây thơ rồi, bằng cấp dùng được cái rắm gì. Nét bút đẹp thì càng khỏi phải nói, đó là vì hắn muốn anh bán mạng cho hắn.
Em nghĩ xem, mỗi lần đến thời điểm đề bạt thăng chức, hắn có từng nghĩ đến anh chưa? Cái này gọi là nghệ thuật lãnh đạo, khi cần dùng thì em là nhân tài, khi không cần thì em chính là đồ ngu.
Điều này em cũng không hiểu được. Em cho rằng thăng lên chức Phó phòng dễ dàng như vậy sao? Trong phòng có biết bao nhiêu người đang chờ.
Người ta tất cả đều là dựa vào quan hệ đi lên, không có quan hệ thì có tiền cũng được. Em chỉ cần bỏ ra bẩy tám mươi nghìn là có thể giành được cái chức Phó Phòng. Nhà của chúng ta có bỏ ra được số tiền lớn như vậy không?
Lý Mộc có chút thua thiệt nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Chuyện này em cũng không giúp được anh lần này. Em lại không quen biết Bí thư Diệp. Hơn nữa, anh ấy chỉ bảo em biểu diển tài pha trà, lời nói của em chắc chắn anh ấy không nghe, rõ ràng là không cần nói. Bằng không chắc là đến tài pha trà cũng không được biểu diễn. Anh à, anh cũng biết là lãnh đạo rấ kiêng kỵ phương diện này.
Lý Ngọc nói, vẻ mặt cũng khó xử, dù sao cũng không phải là không muốn giúp anh trai vụ này.
- Ngọc Nhi, con hãy giúp đỡ anh trai của con đi. Con cũng biết tình trạng nhà của chúng ta, không có cách nào khác đâu. Đều là tại mẹ làm liên lụy đến anh chị em các con, chứng bệnh này phải cần đến tiền, tiền đều đổ lên người mẹ. Chiếc chân này dứt khoát đành phải cưa đi vậy... –
Mẹ Thiết Anh đang ngồi bên cạnh đang thân thiết bỗng nhiên có chút nghẹn ngào nói, hơn nữa còn tự đấm mạnh vào chân bị bệnh của mình.
Chân bà mẹ Thiết Anh của Lý Ngọc bị căn bệnh kinh niên, vẫn luôn chữa không khỏi được, thường xuyên đau đớn. Cho nên đa phần tiền lương của Lý Ngọc và anh trai đều đổ vào cái chân bị bệnh đó hết, hai người thực ra đều rất hiếu thuận.
- Mẹ ơi, xin mẹ đừng nói như vậy, dù nói gì đi nữa thì cũng phải giữ lại cái chân của mẹ, nếu cưa đi thì không đi bộ được nữa.
Lý Ngọc và Lý Mộc đều gào lên. Lý Ngọc chạy tới kéo giữ tay của mẹ không cho bà làm quá, tránh làm chân bị thương.
- Mẹ à, con sẽ đi thử xem, chắc là không có nhiều hi vọng đâu. Anh ơi, anh nói xem?
Lý Ngọc bị ép đến không có cách nào khác, đành phải xấu hổ đỏ mặt nói.
- Em gái à, lần sau khi Bí thư Diệp bảo em đi pha trà, nếu có cơ hội thì em hãy nói bóng nói gió một chút, không thể nói toạc ra, nếu không sẽ gây phản cảm cho người ta. Còn nữa...
Lý Mộc liếc mắt nhìn em gái một cái, không nói.
Lúc này, chị dâu tương lai Trần Nguyệt kéo Lý Ngọc vào phòng nói:
-Em à, chị dâu tâm sự với em vài lời.
-Chị dâu nói đi?
Lý Ngọc nhìn chằm chằm Trần Nguyệt, trong lòng cũng đoán được ra chút gì đó, mặt mũi lập tức đỏ bừng.