Nhóm người Ngô Tuấn vừa quyết đấu vừa sợ hãi, hình như có người ở trong bãi cát, Hiên Nhĩ nghĩ. Ai cũng đều cho rằng Diệp lão đại dùng kế “Cách sơn đả ngưu” để đánh trong bãi cát, trên thực tế căn bản là chẳng có chuyện gì.
Gần 10 phút, cuộc chiến chấm dứt.
Mãn Thiên Vân đem theo 20 người đến thì đã chết mất quá nửa, còn lại bảy người bị bắt sống
Mà Mãn Thiên Vân cũng còn lại một bàn tay một chân, máu chảy đầm đìa, Diệp Phàm bình tĩnh thu hồi quân lính.
Trương Ẩn Hào thở dài, đành phải mời thầy thuốc về băng bó cho bọn tay chân.
Nếu không Mãn Thiên Vân sẽ không chịu được quá 10 phút
Trời tối dần
Nhóm Xa Thiên dựng lều bạt, mọi người ăn cơm, Mãn Thiên Vân cũng đã tỉnh lại
Diệp Phàm nhìn kỹ mới phát hiện người này diện mạo thật hào phóng, râu ria xồm xàm.
- Tạp chủng!
Mãn Thiên Vân nhổ bọt về phía Diệp lão đại nhưng lại trúng vào chân của Thủy Mẫu
Cái loại miệng thối này thật là kinh, mùi hôi xách xa đến 10m vẫn còn thấy mùi, làm cho toàn thân của Mãn Thiên Vân toàn mùi hôi
- Đủ rồi, đừng đánh chết.
Diệp Phàm khoát tay.
- Lại không để cho mọi người đánh chết hắn đi.
Thủy Mẫu lầm bầm có vẻ bất mãn rồi dừng tay lại.
Nhưng các cô nàng này vừa đi vừa nghiến răng vừa túm lấy anh ta xô đẩy. Về sau lại lặp lại trò này với Mãn Vân Thiên
- Diệp Phàm, kêu cô này dừng tay, giữ Mãn Thiên Vân lại sẽ có tác dụng.
Lúc này, Lô Định Tông mới nói
- Nếu hắn thật sự là Mãn Thiên Vân, xem ở môi trên, tha chết cho hắn đi, hừm...
- Ngươi còn nhận ra ta sao Mãn lão tặc.
Thủy Mẫu giận dữ mắng.
- Thủy Mẫu lui ra.
Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói. Thủy Mẫu nhìn, có vẻ sợ hãi và lập tức lùi lại.
- Ngươi... Ngươi là... con gái của Cố Phong
Mãn Thiên Vân ngẩng đầu lên, nhìn Thủy Mẫu. mắt mở to ngạc nhiên.
- Mãn lão tặc, sói cũng không ăn thịt con. Ngươi là đồ khốn nạn, ngươi giết cả nhà của ta, đồ khốn nạn...
Thủy Mẫu vừa khóc vừa muốn tiến lên nhưng bị Xa Thiên lạnh lùng giữ chặt lại.
- Nếu tiếp tục làm loạn lên thì đừng trách tôi không khách khí.
Xa Thiên hừ nói, trong mắt Xa Thiên chỉ có Diệp lão đại, những người khác tất cả đều là đồ bỏ đi.
- Hừm. Mãn Thiên Vân ta tung hoành sa mạc vài chục năm. Hôm nay thì thảm rồi.
Mãn Thiên Vân đau khổ cúi đầu.
- Chìa mấy thứ kia của ông ra.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Cái gì, ta không rõ cậu nói cái gì? Mãn Thiên Vân giả bộ hồ đồ.
- Ông hẳn là có vợ có con, mặc dù là bọn họ trốn rất kỹ. Nhưng nếu chúng tôi có thể bắt ông thì nhất định cũng có thể tìm được bọn họ. Mãn Thiên Vân, tất cả mọi người đều là người thông minh. Sẽ không cần thiết phải vòng vo nữa.
Diệp Phàm hừ nói.
- Là Cố Ảnh nói cho các người biết sao?
Mãn Thiên Vân trừng mắt nhìn Thủy Mẫu.
- Cô ta dùng cái này để trao đổi chúng tôi giúp cô ta, ông muốn sống thì nên thành thật. Nếu không, cả nhà ông đều sẽ nguy hiểm. Bằng thực lực của chúng tôi thì các người mặc dù còn có mấy tên cao thủ thì cũng có ích gì đâu?
Diệp Phàm hừ nói.
- Hừm, ta hiểu rồi, Thiên Cơ Bình chính là ở đó.
Mãn Thiên Vân vẻ mặt thất sắc nói
- Ta hy vọng cậu giữ chữ tín tha cho người nhà của ta. Bằng không, Mãn Thiên Vân ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các người.
- Tổ chức Thập Tam Thanh Y đều ở đây sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Vốn đã không còn tổ chức Thập Tam Thanh Y, kể từ khi Cố Phong trốn thoát, Thập Tam Thanh Y người chết kẻ bị thương, hiện tại chỉ còn lại ta cùng lão Thất lão Bát. Nhưng vừa rồi Lão Thất lão Bát đều chết trong tay các người. Mãn Thiên Vân ta đã không còn huynh đệ, chỉ còn những thủ hạ đáng thương này, các người buông tha cho bọn họ đi. Tôi dùng mạng của ta đổi lấy mạng cho bọn họ.
Mãn Thiên Vân còn có chút khí phách.
- Đem bản đồ ra đây trước.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ngay tại Thiên Cơ Bình.
Mãn Thiên Vân nói.
- Ngươi nói mà không biết xấu hổ, đều là ngươi không từ thủ đoạn lừa dối mọi người mắc mưu của ngươi. Hại mười ba áo xanh người chết kẻ bị thương. Mãn Thiên Vân, ngươi là đồ khốn nạn. Ngươi không có lỗi với hoàng đế nhà Thanh sao? Ngươi không có lỗi với Thập Tam Thanh Y đã từng là huynh đệ đồng cam cộng khổ với nhà ngươi sao?
Thủy Mẫu bị kích động mắng.
- Ta cũng không có cách nào khác, xã hội hiện đại, có ai muốn lanh thang ngoài sa mạc đâu.
Những của cải này đa phần đều là do nhà Mãn Thiên Vân ta dẫn đầu cướp bóc được, tổ chức Thập Tam Thanh Y nghe tiếng thì hay chứ công lớn thuộc về nhà Mãn Thiên Vân chúng ta
Võ công của chúng ta cũng là cao nhất. Tại sao những của cải này lại phải phân chia cho 13 người. Ít nhất, chúng ta gia tộc Mãn Thiên Vân ta phải chiếm phần lớn mới đúng.
Lúc đó không phải nói chuyện làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu sao, chính là nói theo lý luận hiện đại, chúng ta bỏ công sức ra, đương nhiên phải được hưởng xứng đáng
Mãn Thiên Vân khản giọng quát
- Hơn nữa, của cải này cứ cất giấu thì có ích lợi gì.
Bằng không sớm đào lên để cho tổ chức Thập Tam Thanh Y chúng ta có được cuộc sống tốt đẹp hơn. Cách nghĩ của các cụ ngày xưa đã lỗi thời rồi, giờ là thời đại nào rồi mà còn phục dựng lại nhà Thanh, nước Trung Hoa cho phép sao? Lời này nói thì dễ, căn bản là không thể. Dựa vào lực lượng nhỏ của chúng ta, người ta chỉ cần điều một đoàn quân được trang bị chỉnh tề đến thì đã có thể tiêu diệt được chúng ta. Được sống tốt hơn thì tại sao lại phải sống như thế. Cái giấc mơ phục dựng lại một đất nước tươi đẹp sớm tan biến, còn một số ít người vẫn đang mê man trong giấc mộng hoang đường này.
Rõ ràng không có khả năng thì tại sao không thay đổi. Cái này đã qua đi mấy ngàn năm rồi, giấc mộng làm vua nhà Thanh, chỉ có thể đại diện cho cái thời đại đó thôi.
Mặc dù là ở thời đại đó, đất nước tuyệt vời cũng chỉ là nước chư hầu của Triều Hán, cũng không được coi là độc lập.
Cuối cùng vẫn bị Lâu Lan thôn tính. Đây là xu thế tự nhiên cũng là kết quả của cái gọi là thời đại lớn.
Vương triều nào có thể vĩnh viễn tồn tại ở sa mạc, mặc dù là lúc trước nước Lâu Lan hùng mạnh thế mà cũng phải tiêu tán ở nơi cát vàng mờ mịt này sao.
- Tư tưởng này của người có thể trao đổi với các vị huynh đệ chứ, mặc dù là muốn đào lên thì cũng phải là mọi người cùng nhau làm có có phải hay không?
Xã hội hiện đại, tất cả mọi người đều là người hiện đại, đều đã được tiếp thu lý luận hiện đại. Ai cũng không phải đồ cổ hủ, giống như ngươi, căn bản là ngươi nghĩ muốn độc chiếm số tài sản này.
Cái này nói thì dễ, nghe rất đàng hoàng. Quỷ cũng chẳng tin ngươi.
Thủy Mẫu quát.
- Bớt lời vô nghĩa đi, Mãn Thiên Vân, đó đều là quá khứ. Hơn hết, đội quân cũ của các người tinh xảo, gia tộc Mãn Thiên Vân các người hẳn là có bản đồ, lấy ra đi. Hơn nữa, tôi đang nghĩ, lúc trước các ông xây dựng đường ngầm bí mật này có phải để che giấu binh linh hay không hoặc là cái gì?
Diệp Phàm khoát tay áo, hỏi.
- Bản đồ là có, nhưng, có lẽ các người xem cũng không hiểu. Đây là do tổ tiên trong gia tộc Mãn Thiên Vân ta xây dựng nên. Các cậu có thể xem được, đó chỉ là do các cậu may mắn thôi.
Mãn Thiên Vân tỏ ý coi thường hừ một tiếng.
- Gia tộc Mãn Thiên Vân, nghe nói ngàn năm trước các ông không phải là có nội chiến sao, Mãn Thiên Vân nhà người dám nói ông là kẻ trung thành trong gia tộc Mãn Thiên Vân không?
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Nội chiến à, bình thường thôi. Ở thời vương triều cổ đại xưa lúc nào chẳng có cảnh huynh đệ tương tàn chú cháu tranh đấu không phải chỉ vì một cái ngôi vua đấy sao.
Gia tộc Mãn Thiên Vân là trụ cột trong tổ chức Thập Tam Thanh Y, áp dụng chế độ thừa kế. Nhưng giống như trong gia tộc, cũng không thể để cho cái loại bất tài này cứ mãi chiếm cái chỗ này được.
Cho nên, trên cơ bản mỗi hai ba trăm năm, Gia tộc Mãn Thiên Vân đều có biến động, cuối cùng đều là người có cường lực mạnh ngồi ở vị trí thủ lĩnh của tổ chức Thập Tam Thanh Y.
Không cần nói đến vị trí đứng đầu này, chính trong tổ chức Thập Tam Thanh Y này vị trí thứ hai, thứ ba cũng thường xuyên thay mới sao?
Chẳng có cái gì lạ ở đây cả, cũng không thể nói là phản bội hoặc huynh đệ tương tàn để tranh quyền đoạt lợi. Đây là kết quả của xu thế lịch sử
Được làm vua thua làm giặc, có gì hay đâu mà nói.
Mãn Thiên Vân còn làm bộ nói đạo lý.
- Thôi, đem bản đồ ra đây đi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Thị trấn Thanh Y, số 13.
Mãn Thiên Vân nói.
Xa Thiên dẫn người đi lấy bản đồ.
Nhóm người Diệp Phàm cân nhắc hồi lâu, gật gà gật gù. sau cùng đành phải dò tìm từng bước trong bản đồ. Cuối cùng cứu được hai người của Thất gia ở một cái hố bùn.
- Diệp tiên sinh, Việc hợp tác của chúng ta dừng ở đây. Chúng tôi không muốn số tài sản kia.
Thất gia nói.
"Thất gia thật sự dừng ở đây sao?" Diệp Phàm hỏi.
- Của cải tuy rất tốt, nhưng so với mạng người thì tôi nghĩ thà được nhìn thấy mặt trời thêm vài ngày thì tốt hơn. Thất gia thở dài.
- Vậy được rồi, nếu Thất gia quyết định rời khỏi, tôi đây cũng không can ngăn ông. Xa Thiên, đem chi phiếu ra đây.
Diệp Phàm dặn dò, cho Thất gia chi phiếu 200 vạn, nhưng Thất gia không cần, mang theo tàn binh bại tướng rồi đi.
- Bọn họ thật sự rút lui sao?
Vương Nhân Bàng hừ nói.
- Sẽ không đâu.
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Bọn họ muốn làm gì?
Trương Ẩn Hào hỏi.
- Có thể là tạm thời quan sát, tôi tin rằng, Kiểu anh hùng như Thất gia này đã không còn mấy chục năm rồi. Xem thường sống chết, nếu hắn sợ chết thì đã không có cái tên anh minh là Thất gia rồi. Cho nên, người này rất giảo hoạt, chúng ta phải đề phòng hắn.
Diệp Phàm nói.
- Ừm, tôi đang nghĩ, hắn có phải trở về để thu thập thêm nhân lực hay không. Chứng kiến thực lực của chúng ta hắn cho rằng sau này nếu lấy được của cải thì cũng không có cách nào tranh đấu được với ta. Cho nên, gia tăng thêm nhân lực là cần thiết.
Trương Ẩn Hào nói.
- Lão già này dụng ý không phải vừa, lẽ nào còn muốn tranh giành với chúng ta một trận nữa.
Vương Nhân Bàng hừ nói.
- Tranh giành, được, vậy phải xem bọn hắn có thực lực hay không.
Diệp Phàm nét mặt lạnh lùng làm Thủy Mẫu cũng rùng mình một cái.
- Anh Diệp, mới vừa hỏi qua rồi. Trong bảy tên chưa chết có bốn tên làm trong tổ chức Thập Tam Thanh Y mà Mãn Thiên Vân vừa mới đề cập đến, Lão Thất lão Bát đã chết rồi, nhưng, còn có lão Tam lão Tứ lão Ngũ ba người bên ngoài chưa trở về. Nghe nói là buôn bán gì ở bên ngoài ấy, có lẽ là làm giao dịch bí mật.
Lúc này, Đường Thành quay trở lại báo cáo.
- Tổng cộng còn có mấy người áo xanh mới nổi?
Diệp Phàm hỏi.
- Còn lại năm.
Đường Thành đáp.
- Bọn họ bản lĩnh như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Lão Tam lợi hại nhất, nghe nói bản lĩnh đạt tới 10 đẳng, hơn nữa, còn là phụ nữ.
Trước kia xưng biệt hiệu là ‘Huyết Lý Hồng’. Nghe nói có thể lướt trên sa mạc giống lướt sóng, tốc độ nhanh hơn tuấn mã.
Lần này Mãn Thiên Vân cũng vô tình phát hiện ra Thủy Mẫu và Cố Phong có chút quen thuộc và trong lòng có chút nghi ngờ
Đối với Thủy Mẫu, Cố Ảnh hai cô gái này mà nói, tuy nói là hai mươi năm rồi không gặp, nhưng ấn tưởng vẫn còn rất sâu đậm trong đầu Mãn Thiên Vân.
Hơn nữa, mục đích quan trọng nhất của Mãn Thiên Vân là lấy được bản đồ cất giữ kho báu trong tay của Thủy Mẫu.
Đường thành nói.