Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Dương sư thúc, người không thể nói Diệp sư thúc như vậy. Sư thúc đã được sư phụ đồng ý, hơn nữa trong tay còn có lệnh Thái thượng chưởng môn của Võ Đang. Không lẽ người muốn chống lại lệnh bài của chưởng môn sao?

Trương Thiên Lâm tức giận, Diệp Phàm là cứu tinh của gã, sao có thể đắc tội.

- Trương chưởng môn, ngươi đừng vì lời lẽ ngọt của tên tiểu tử này mê hoặc. Ta thấy tiểu tử này căn bản là không có ý tốt.

Ngươi cho rằng hắn sửa chỉ là vì muốn tốt cho Võ Đang sao? Hắn căn bản là đang muốn phá hoại.

Lần trước nếu không phải là vì hắn thì bức tượng cũng sẽ không bị hỏng. Điều này theo môn quy mà nói thì chính là đại nghịch bất đạo.

Là phải đưa vào trong ngục tối.

Thái độ của Dương Đinh Thiên rất cứng rắn.

- Sư thúc, con hiểu, lần trước là vì chuyện của con, Diệp sư thúc mới liều mạng cứu ta. Việc này đều là lỗi của ta. Trương Thiên Lâm này không có bản lĩnh, Trương Thiên Lâm tạ tội với tổ sư gia, Trương Thiên Lâm này là tội nhân của Võ Đang, tạ lỗi với người.

Trương Thiên Lâm kích động, liền quỳ xuống trước mặt Tam Hóa đại sư.

Hơn nữa, trong mắt đã có nước mắt. Lần trước bức tượng bị phá hỏng, Trương Thiên Lâm đương nhiên phải gánh trách nhiệm lớn, việc này vẫn luôn canh cánh trong lòng. Bây giờ Dương Đinh Thiên vừa động tới, cuối cùng đã bộc phát.

- Thiên Lâm, ta cũng không phải muốn trách ngươi. Ta đã nói rồi, chuyện đã qua thì cho nó qua đi, nhưng chúng ta không thể sai thêm lần nữa. Lần này cho dù là như thế nào, ta tuyệt đối không cho phép tiểu tử họ Diệp này gây chuyện nữa. Ngươi có thể lấy môn quy ra để trừng trị ta, cũng có thể nhốt ta vào trong ngục cũng được, nhưng Dương Đinh Thiên ta không phục.

Dương Đinh Thiên vẻ mặt buồn rầu.

Tuy rằng Dương Đinh Thiên là cao thủ lợi hại nhất nhưng môn phái có quy củ của môn phái. Trương Thiên Lâm dù sao cũng là chưởng môn, hơn nữa việc này các trưởng lão đã đồng ý rồi.

Dương Đinh Thiên bị cô lập, hiển nhiên vẻ mặt trở nên buồn rầu. Hơn nữa, đối với vị sư huynh Trương Vô Trần này, Dương Đinh Thiên vẫn luôn luôn kính trọng.

Lúc này, nghe thấy tiếng ồn ào, tất cả các vị trưởng lão đã đều chạy tới, vừa nhìn thấy tình cảnh đó, toàn bộ trợn tròn mắt. Bởi vì, Trương chưởng môn lại đang quỳ gối trước bức tượng Tam Hóa đại sư, vẻ mặt đầy nước mắt, còn Dương Đinh Thiên là vị sư huynh bình thường tuyệt đối không lên tiếng thì lại có mặt.

Mà vị sư thúc ngoại lai Diệp Phàm này lại lạnh lùng ngồi ở trên ghế. Tình cảnh vô cùng kỳ lạ.

- Dương sư huynh, có chuyện gì vậy? Có phải huynh trách mắng Trương chưởng môn không?

Quan hệ của Trương chưởng môn và Trương Thiên Lâm rất tốt, nên không cần hỏi là vì sao, trước tiên đã trách Dương Đinh Thiên rồi.

- Dương sư thúc không sai, đều là lỗi của Trương Thiên Lâm. Lần trước con không nên mang pho tượng của Tam Hóa đại sư đi, đều là lỗi của con. Trương Thiên Lâm là tội nhân của Võ Đang, xin lỗi Tam Hóa đại sư.

Trương Thiên Lâm nói xong liên tục khấu đầu, đến nỗi trán chảy máu.

- Dương sư huynh, đây đều là chuyện đã qua. Hơn nữa, lúc đó Đại sư huynh cùng với đồ đệ của mình cùng nhau âm mưu.

Chúng ta cũng không chỉ vì bệnh của chưởng môn, mà chủ yếu là muốn phái giải âm mưu của Đại sư huynh và Tống sư huynh.

May mắn là chưởng môn chúng ta tài trí khiến cho âm mưu của hai tên phản đồ này bị lật tẩy. Nếu không, nếu vẫn bị hắn giấu ở trong phái, cũng không hiểu môn phái của chúng ta sẽ như thế nào…

Trưởng lão Triệu Thanh Thanh vội vàng lên tiếng nói đỡ cho Trương Thiên Lâm.

Nhưng Trương Thiên Lâm không chịu đứng lên, hơn nữa đầu còn đang chảy máu. Diệp Phàm thầm cảm thấy buồn cười, Trương Thiên Lâm đóng kịch quả thật là thiên hạ vô song. Ai nói Trương Thiên Lâm là kẻ ngốc, trên đời này không có kẻ ngốc nào làm được chưởng môn.

- Hừ, các ngươi thì biết gì. Không cần phải nói với ta về hai tên phản đồ Trương Hữu Trần và Tống Thành Sơn. Chuyện đó ta cũng không trách Trương Thiên Lâm. Chỉ là ta thấy không vừa mắt tên Diệp Phàm này.

Các ngươi đừng bị hắn lừa. Tuy rằng hắn giúp Thiên Lâm nhưng chẳng qua là hắn thấy có lợi nên đến thôi.

Lần này các ngươi còn đồng ý cho hắn chuyển pho tượng đi, chuyện này tuyệt đối không được.

Dương Đinh Thiên mặt tối sầm, hừ nói.

- Diệp sư đệ cũng không có ác ý gì. Từ trước tới giờ, đệ ấy đều giúp chúng ta. Hơn nữa, chuyện con rết khổng lồ lần trước nếu không có Diệp sư đệ thì chúng ta đều nguy hiểm rồi. Tên phản đồ chết tiệt Ninh Thiên Cơ này.

Triệu Thanh Thanh mắng.

- Đúng vậy. Nếu không có Diệp sư thúc dẫn người đến tiêu diệt Ninh Thiên Cơ, đợi đến khi hắn tấn công mang theo con rết đáng sợ đó đến phái Võ Đang chúng ta phá hoại thì phiền phức rồi.

Đặc biệt con rết có khuôn mặt ma quái trên đuôi đó càng đáng sợ. Dương sư huynh, có thể huynh không biết, kể cả dùng súng đạn cũng không giết được nó.

Cuối cùng nó đã phá hỏng pho tượng Tam Hóa đại sư.

Lưu trưởng lão nói.

- Hắn là vì bản thân hắn. Ta đã nói rồi, chỉ là các người không hiểu thôi. Việc này bất luận nói như thế nào, ta cũng vẫn không đồng ý. Nếu không các người tống ta vào trong ngục tối là được.

Thái độ của Dương Đinh Thiên càng trở nên cứng rắn.

- Dương sư huynh, nếu thật sư huynh muốn chống lại quyết định của phái, ta không thể không sử dụng lệnh bài chưởng môn.

Trương Thiên Lâm thấy đóng kịch cũng không có tác dụng rồi liền để Triệu Thanh Thanh đỡ đứng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc trừng mắt nhìn Dương Đinh Thiên.

- Tùy các ngươi. Nhưng trách nhiệm của ta đã hết. Các ngươi kiên quyết để tiểu tử này gạt ta cũng không phản đối. Sau này nếu phái Võ Đang gặp chuyện gì, các ngươi đừng đến tìm ta là được.

Sau khi nói xong, Dương Đinh Thiên xoay người bước đi, còn nói:

- Không cần các người áp giải, ta tự đi vào ngục.

- Dương Đinh Thiên, ta lấy Thái thượng chưởng môn lệnh yêu cầu huynh nói chuyện riêng với ta. Nếu ta không thể thuyết phục huynh, Diệp Phàm ta sẽ lập tức trả lại lệnh bài cho Võ Đang và xuống núi, từ này Diệp Phàm sẽ không bước lên núi Võ Đang nửa bước.

Diệp Phàm đột nhiên đứng lên lạnh lùng nói.

- Được. Chúng ta đến tàng thư lâu nói chuyện. Nhưng hôm nay ngươi có miệng lưỡi như thế nào cũng vô ích. Còn về lệnh bài Thái thượng chưởng môn, ngươi sớm đã nên trả lại cho phái Võ Đang rồi.

Dương Đinh Thiên nói xong liền đi nhanh về phía tàng thư lâu.

- Người này thật là kiên quyết, hơn nữa cũng thật bảo thủ.

Truyền đến tiếng cười nói của Thiên Hạo Tử.

- Bảo thủ? Sao nói như vậy?

Diệp Phàm vừa đi vừa hỏi.

- Thân thủ của hắn cao như vậy chỉ cần ra tay chế ngự ngươi không phải là được rồi, còn ở đây nói dong dài mãi không thôi.

Một cao thủ tuyệt thế mà lại bảo thủ đến mức tự mình đi vào ngục tối. Tuy rằng ta không rõ lắm ngục tối là cái gì, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra.

Tuyệt đối là hình phạt đáng sợ nhất trong phái. Cậu nói xem, hắn bảo thủ hay không bảo thủ.

Thiên Hạo Tử cười nói.

- Đúng rồi, ông nói xem ông ta nói tôi đến tàng thư lâu nói chuyện là có âm mưu gì? Tàng thư lâu là địa bàn của ông ta, mà người này thân thủ cao như vậy, lão tử sẽ không mắc bẫy chứ?

Diệp Phàm nói.

- Chuyện này thì không rõ lắm. Nhưng theo biểu hiện lúc trước của hắn thì cùng lắm là đánh với cậu một trận, hơi thảm rồi!

Tất nhiên sẽ không đánh chết, nhiều nhất cũng chỉ đánh cho trở thành tàn phế rồi ném cậu xuống núi Võ Đang. Đến lúc đó, tuy Trương Thiên Lâm tức giận, nhưng nếu như Dương Đinh Thiên để lộ ra một chút võ công của ông ta, bây giờ tuy rằng là xã hội hiện đại, nhưng người học võ vẫn tôn sùng kẻ mạnh.

Diệp Phàm cậu vì sao mà có thể được bọn họ kính nể, còn không phải là vì võ công của cậu cao nhất trong môn phái bọn họ sao.

Nếu đổi thành Dương Đinh Thiên, thì cũng tương đương, đến lúc đó, bọn họ sẽ vứt bỏ cậu như là vứt một cái giẻ lau.

Thiên Hạo Tử lại có thể cười trên tai họa của người khác.

- Ha ha, để ông nói thì một chút tình người cũng không còn, có sư huynh Trương Vô Trần của tôi, chỉ sợ sẽ không như thế đâu.

Diệp Phàm cười nói.

- Sẽ không như vậy? thử xem?

Thiên Hạo Tử hừ lạnh một tiếng.

- Thử thì thử, tôi cũng không sợ.

Diệp Phàm cười nói.

- Ồ, tự tin như vậy, tự tin của cậu từ đâu mà đến?

Thiên Hạo Tử nghi ngờ.

- Rất đơn giản thôi, chẳng hạn như tôi bị Dương Đinh Thiên đánh chết, ha ha, đến lúc đó, tôi sẽ để Bá Vương kim thương lên trước.

Đến lúc đó, Dương Đinh Thiên phá hủy hết năng lực của tôi, chẳng lẽ không phá hủy năng lực của Bá Vương kim thương sao?

Bá Vương kim thương này tuy là rất lợi hại, nhưng chúng ta cũng có thể sử dụng thủ đoạn hiện đại để phá hủy nó.

Một đạn đạo nhỏ không làm gì được nó nhưng một quả bom nguyên tử thì sao. Hoặc là công nghệ phóng xạ hay tia laser gì đó. Ha ha, đến lúc đó tiền bối ngài không phải là…?

Diêp lão đại cười nói.

- Tiểu tử thật đúng là gian xảo. Tôi thật sự hối hận, sao có thể đồng ý hợp tác với cậu, thật là xui xẻo.

Thiên Hạo Tử thiếu chút nữa phát điên lên.

- Ha ha, cùng có lợi mà. Nếu như ông hợp tác với Trác Bình Hà Kim kia nhất định sẽ không có triển vọng như hợp tác với tôi.

Diệp Phàm cười nói:

- Xong rồi, bất xả này vô dụng rồi. Nhưng, tiền bối, ông có thể nhìn thấu được cấp độ công lực của Dương Đinh Thiên sao?

- Không nhìn được.

Không ngờ Thiên Hạo Tử lại nói như vậy.

- Không thể nào, ngay cả ông cũng không nhìn được, vậy ôn ta chẳng phải là vô cùng siêu phàm ư?

Trong lòng Diệp Phàm có chút nguội đi.

- Cũng không phải là công lực của Dương Đinh Thiên cao đến mức tôi nhìn không thấu, bình thường mà nói thì một người học võ công lực cao hay thấp đều dễ dàng nhìn ra.

Chỉ cần cậu vừa cử động là để lộ ra. Hơn nữa, đôi khi cậu không cần cử động cũng có thể thể hiện ra theo khí trong cơ thể ngươi.

Dù sao, cấp độ không giống nhau thì năng lượng cũng sẽ khác nhau. Dù cậu có giấu kín như thế nào cũng sẽ để lộ ra một chút khí lực.

Chúng ta có thể theo khí lực đó đanh giá thân thủ của ngươi. Nhưng ta nhìn không ra thân thủ của Dương Đinh Thiên bởi vì ta chỉ là một hồn khí đang tồn tại.

Chuyện này khiến cho năng lực đánh giá bị giảm đi đáng kể. Nhưng, bất luận nói như thế nào, ít nhất Dương Đinh Thiên cũng là cường giả cấp bán niệm khí trở lên.

Tuyệt đối có thể dễ dàng tiêu diệt ngươi. Cho nên, tiểu tử ngươi cần phải khách khí một chút, đừng chọc giận loại người này, đến lúc đó ngay cả ta đi theo cũng không xong rồi.

Thiên Hạo Tử nói.

- Không sợ, mặc dù hai người đều là hồn khi, nhưng nếu ba người chúng ta hợp lực thì một cao thủ bán niệm khí cũng có thể hạ được.

Diệp lão đại vô cùng tự tin đến tàng thư lâu.

- Có thể hạ được, nhưng thật sự hai người bọn ta cũng gần như nhau thôi.

Thiên Hạo Tử hừ lạnh nói.

Tàng thư lâu này của phái Võ Đang thật sự rất bình thường, một tòa nhà hai tầng bình thường, toàn bộ làm bằng gỗ, nhưng làm rất tinh tế, có phong cách cổ kính.

Sau khi đi vài phát hiện ra Dương Đinh Thiên đang ngồi ở trong đại sảnh, Diệp Phàm vừa đi vào Dương Đinh Thiên liền phóng nội khí ra ngoài, cánh cửa tự nhiên đóng lại.

- Diệp Phàm, đừng thấy chỗ này bình thường, chỉ là ta luôn cảm thấy có chút không đúng. Hơn nữa, những mảnh gỗ này thoạt nhìn thì rất bình thường nhưng dường như đều đã được luyện qua.

Thiên Hạo Tử nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK