- Anh Hứa, nghe nói mông của Bì Cổ không những siêu lớn, mà nghe nói vẫn còn là gái trinh, đúng không vậy?
- Cái đó đương nhiên, ở Nam Phúc khó tìm ra được một cô nàng có cái mông lớn quyến rũ như vậy đó.
Còn cái động tiên ở phía trước, đương nhiên là vẫn chưa được mở rồi. Nếu cậu em Tào có ý đồ, thì cứ việc thăm dò đến đáy đi, hahaha…
Hứa Thông cười, kỳ thực khóe miệng cũng co giật, không ngừng đau lòng.
Nên biết Bì Cổ đã theo Hứa Thông hơn một năm, cái mông siêu lớn kia không biết đã bị Hứa Thông đánh bao nhiêu roi rồi.
Tuy nhiên, động tiên phía trước thực sự là vẫn chưa được thăm dò qua. Cái này là vì chỉnh Diệp Phàm, mà Hứa Thông dâng cả người phụ nữ mình sủng ái nhất ra. Không thể không nói lần này Hứa Thông quyết tâm bỏ khoản vốn lớn.
Mà Tào Hồng mỗi lần đến tiệm rượu Hoành Thành, đều lén liếc nhìn cặp mông siêu bự kia, nhưng do ngại Hứa Thông, nên cũng không tiện làm càn.
Hứa Thông cũng biết Tào Hồng muốn hành hình Bì Cổ, cho nên, chủ ý lần này mới đánh đến Tào Hồng.
Đúng là một bên muốn đánh, một bên chịu bị đánh.
Vừa nghe Hứa Thông nói muốn để Bì Cổ ở nhà mình một thời gian, Tào Hồng không nghĩ ngợi gì đã đồng ý ngay.
Cái này còn không à, tối qua Bì Cổ đương nhiên đã bị Tào Hồng sờ mó rồi, con đàn bà này đúng là rất hăng hái, làm trò rất được, làm Tào Hồng rất hài lòng, ắt hẳn được Hứa Thông dạy dỗ hai năm, đúng là cũng có mấy cái bàn chải rồi
Đương nhiên, chỗ động tiên phía trước tạm thời Tào Hồng còn chưa dám động vào, dù sao đây cũng là vùng cấm của Hứa Thông, không thể dễ dàng vào thế được. Tào Hồng cũng không muốn mất đi người bạn Hứa Thông này.
Tuy nhiên, vì tính thận trọng, thằng nhãi Tào Thông này mời riêng một chuyên gia phụ khoa của bệnh viện quân khu tỉnh đến, danh nghĩa đương nhiên là mời đến kiểm tra toàn thân cho bảo mẫu nhà mình rồi. Kỳ thực chủ yếu đương nhiên là muốn kiểm tra cái "màng trinh" của Bì Cổ còn hay không mà thôi.
Bằng không, Hứa Thông đem cái thứ hàng nát dến, thế thì bản thân mình có làm chuyện đó thì cũng có ý nghĩa gì chứ.
Vừa nghe chuyên gia trả lời một cách chắc chắn, lòng Tào Hồng như bị lửa thiêu đốt. Cho nên, vừa thấy Hứa Thông ân cần gọi điện tới, cây gậy cũng lập tức đứng lên, bật cười haha, mò mẫm trước khi hành động.
Không ngờ là Hứa Thông vẫn còn tiếc rẻ, cũng bật cười haha trả lời Tào Hồng, còn lờ mờ đồng ý để cho đồng chí Tào Hồng có thể thăm dò cái gì đó của Bì Cổ.
Đương nhiên, trong lòng Tào Hồng tương đối vui, nhưng cũng phải kiêm tốn một chút đúng không nào. Cho nên, lập tức cười nói:
- Nói gì vậy, anh Hứa cho Tào Hồng em là loại người gì vậy?
- Chúng ta là anh em nói mấy cái này làm gì. Lần này ông em đã giúp tôi một việc lớn. Hơn nữa, Bì Cổ cũng theo tôi gần hai năm rồi, nói thật là tôi cũng có chút ghét rồi.
Nhưng ông anh đây cũng nói với cậu một chút, Bì Cổ cho dù có theo tôi hai năm nhưng ngoại trừ bị tôi đánh trăm roi, những chỗ khác tôi chưa hề động vào, từ việc cô ấy vẫn là gái trinh, cậu đã có thể biết ông anh đây đối nhân xử thế thế nào rồi đúng không nào?
Cậu em, Bì Cổ giao cho cậu, haha…
Hứa Thông bật cười ha hả, đau lòng chết đi được, phải đem Bì Cổ dâng đi.
- Kìa… em đây đúng là ngại quá, hahaha…
Tào Hồng còn đang từ chối, Hứa Thông đương nhiên biết thằng nhãi này chỉ làm bộ làm tịch thế thôi.
Lập tức nghiêm mặt, nói:
- Ông em Tào, còn chưa tin anh Hứa à? Nói thẳng với cậu, tôi đã tìm đứa khác rồi.
- Hahaha…
Tào Hồng cười khan vài tiếng, sau khi gác máy thì hát vang, vào phòng túm lấy Bì Cổ, trong lòng đã như lửa đốt đi về phía phòng ngủ.
Vừa hay trong khoảng thời gian này cha y là Tào Chính Đức đang ra ngoài làm nhiệm vụ, thằng nhãi Tào Hồng này tha hồ làm chuyện phong nguyệt, hơn nữa còn trốn ở đại viện quân khu, hệ số an toàn đạt đến chín điểm.
Mười giờ tối, Trương Cường gọi điện đến, nhưng cũng không có tin gì tốt. Nói là cũng ngầm đến nhà Bì Cổ điều tra một phen, tra được Bì Cổ vẫn chưa về nhà.
Ắt hẳn là người trong nhà nói thật, vì thuộc hạ của Trương Cường ngồi máy bay đến, nếu Bì Cổ mà có thể về đến nhà trước thì đúng là thiên tài có một không hai.
Trương Cường đành phải lện cho thuộc hạ cứ ở yên cái địa phương nghèo Hưng Yên lĩnh kia, tiếp tục ôm cây đợi thỏ.
Nhưng, Diệp Phàm biết là hy vọng không lớn. Nếu Hứa Thông muốn dồn mình vào chỗ chết, chắn sẽ không để cho Bì Cổ về quê. Vì quê là chỗ rất bắt mắt, ắt hẳn ngay cả Lý Xương Hải cũng nghĩ ra được.
Còn Trần Khiếu Thiên thì âm thầm đi theo Mâu Cường, nhưng cũng không phát hiện ra tung tích của Bì Cổ, bên Phương Viên cũng vậy. Làm cho lòng Diệp Phàm như lửa đốt.
Điện thoại cho Lý Xương Hải, anh ta nói bên đó cũng phải không ít cảnh sát đi khắp các phố vào từng nhà truy hỏi, nhưng tạm thời cũng chưa phát hiện được Bì Cổ.
Nhưng, Lý Xương Hải vừa gác máy, trên mặt không ngờ đã lộ tia cười nhạt, nói:
- Bí thư Mã, xem ra Diệp Phàm đứng ngồi không yên rồi, chắc hẳn là lo chuyện danh sách huấn luyện ở trường Đảng trung ương.
Nghe nói đợt huấn luyện của bọn họ còn hai ngày nữa là kết thúc, nếu lỡ thời gian này, cái danh sách đi học ở trường Đảng trung ương kia sẽ mất, chắc là ngay cả giấy chứng nhận hoàn thành khóa học Anh tài vượt thế kỷ cũng không lấy được, cho nên, có nên tung con bài chưa lật ra không. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Không vội! Đã biết Hứa Thông từng đến chỗ người bạn Tào Hồng, Bì Cổ kia có thể được giấu trong đại viện quân khu. Cậu cho người đến đó thăm dò chưa?
Mã Quốc Chính bộ dạng thản nhiên, căn bản là không phải rất coi trọng chuyện Diệp Phàm có được vào danh sách huấn luyện ở trường Đảng trung ương không.
Nói cũng đúng, sống chết của Diệp Phàm có liên quan gì đến ông ta, ông ta chỉ cần để ý đến mục đích của bản thân là được rồi, hơn nữa cơ hội như lần này rất khó có được, Mã Quốc Chính chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay. Vì hồi sáng, Mã Quốc Chính đã đem chuyện này nói với Bí thư tỉnh ủy Quách Phác Dương rồi.
Hiện nay mâu thuẫn của Bí thư Quách phái ngoại lai và Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm phái bản địa ngày càng sâu sắc, nhất thời muốn hòa hợp cũng tương đối khó khăn.
Hơn nữa, gần đây, Bí thư Đảng- Quần chúng Cố Phong Sơn từ thủ đô đến cũng rục rịch, làm cho Quách Phác Dương thấy đau đầu, cảm xu thế bị bao vây tứ phía.
Sau khi Quách Phác Dương nghe xong chuyện này, ánh mắt âm trầm như hồ sâu cũng lóe lên một tia chớp, nhưng rất khó để người ta phát hiện được mà thôi.
Bí thư Quách cũng không biểu hiện thái độ gì, chỉ ừ một tiếng, bảo Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Mã Quốc Chính xử lý chuyện này thích đáng là được, tuy nhiên, cuối cùng khi Mã Quốc Chính ra cửa thì Bí thư Quách bồi them một câu:
- Ông Mã, chúng ta phải coi trọng cán bộ thanh niên, họ chính là tương lai của tổ quốc.
Trên đường quay về phòng mình, Mã Quốc Chính luôn nghiềm ngẫm ý nghĩa thực sự trong câu nói này của Bí thư Quách.
Suy nghĩ cả buổi sáng, cảm thấy ắt hẳn Bí thư Quách đang nhắc nhở mình, phải nhân cơ hội này làm cho Hứa Vạn Sơn đau lòng một chút, gõ hắn một chút, đồng chí Diệp Phàm bên này cũng bất lợi trở thành vật hy sinh.
Lời nói của Bí thư Quách làm Diệp Phàm cũng có chút kinh ngạc, trong lòng thầm nhủ: "Chuyện này đúng là khó nói, Diệp Phàm là một Phó chủ tịch huyện nhỏ, sao lại khiến cho Bí thư Quách chú ý? Chẳng lẽ chuyện lần trước mượn tay hắn để chỉnh Đặng Kiến Quân đã là Bí thư Quách vừa lòng, do đó nên mới khiến cho Bí thư Quách tiếc nuối như vậy"
Nhưng, Mã Quốc Chính ngẫm nghĩ lại thì cảm thấy hình như không có khả năng. Cấp bậc của Diệp Phàm thấp quá, cán bộ cấp bậc như hắn, cả tỉnh Nam Phúc này không có trăm ngàn người thì ít nhất cũng mấy chục ngàn người.
Nói về phân lượng của Diệp Phàm, trong mắt các nhân vật lớn này thì tính là gì chứ, nhân tài ưu tú hơn hắn còn khối người. Vì bảo vệ hắn mà hành động bên này bị tổn thất có đáng không?
Nhưng, nếu Bí thư Quách đã lên tiếng, thì trong đầu Mã Quốc Chính chỉ có thể đánh dấu chấm hỏi, chứ không thể coi Diệp Phàm như không khí không thèm nhìn được.
Hơn nữa, Mã Quốc Chính cũng khá kiêng kỵ người anh em kết nghĩa Thiết Chiêm Hùng của Diệp Phàm, vẫn sợ chọc cho Thiết Chiêm Hùng bất mãn.
Nên biết bằng sự kiện của Diệp Phàm lần này dù nói hiện nay vẫn chưa báo lên Sở tỉnh, Chỉ do phân cục công an Đông Thành của thành phố Thủy Châu phụ trách xét xử. Bên sở tỉnh Lý Xương Hải cũng chỉ chọn vài người thân tín âm thầm hỗ trợ điều tra mà thôi.
Nhưng Thiết Chiêm Hùng này khi nổi trận lôi đình, ông không thèm để ý Sở tỉnh phụ trách hay Thủy Châu phụ trách, nói tóm lại là cũng đều do Mã Quốc Chính anh phụ trách.
Nhưng Mã Quốc Chính cũng có những suy tính của riêng mình, dù lúc đó Thiết Chiêm Hùng có mắng mình, thì chỉ cần nói một câu mình không biết chuyện là có thể giải quyết được rồi.
Đến lúc đó có nghẹn là Thiết Chiêm Hùng anh nghẹn, đương nhiên, nếu thực sự đến mức đó, ắt hẳn Lý Xương Hải sẽ là người chịu tội thay.
Thiết Chiêm Hùng tuy nói là bên quân đội, nhưng năng lượng của ông Mã Quốc Chính biết rất rõ. Nếu ông ta thực sự nổi giận, muốn lột mũ một cán bộ cấp Phó giám đốc sở như Lý Xương Hải, ắt chỉ cần một câu nói là đủ.
Đương nhiên, Mã Quốc Chính cũng không muốn chuyện này xảy ra, vì Lý Xương Hải là thân tín của mình, hơn nữa Thiết Chiêm Hùng giận đốt Lý Xương Hải xong thì chắc là mình cũng bị bỏng mất rồi…
- Đại viện quân khu, tôi chưa vào đó, Bí thư Mã có cần nói trước với Tư lệnh Trấn một câu không, tìm cớ để vào đó kiểm tra một vòng.
Chắc là Tào Hồng cũng rất an tâm, nên sẽ không đưa Bì Cổ giấu ở chỗ nào bí mật đâu. Còn nữa, đoán chừng giờ này Diệp Phàm cũng huy động lực lượng đi tìm Bì Cổ rồi.
Nếu tiết lộ chuyện này cho hắn, chắc hẳn dựa vào lực lượng của Thiết Chiêm Hùng, sẽ trực tiếp phái quân binh Báo Săn âm thầm đi điều tra.
Nếu ông ta đồng ý ra mặt, chắc hẳn tiến vào đại viện của quân khu không có gì khó. Tuy nói ông ta chỉ là một đoàn trưởng nhưng hình như quân hàm lại là cấp thiếu tướng gì đó, chuyện này đúng là kỳ lạ, một đoàn trưởng cấp bậc thiếu tướng, chưa bao giờ nghe thấy.
Lý Xương Hải thật sự muốn đem chuyện Bì Cổ hiện đang ở quân khu tiết lộ cho Diệp Phàm, y có chút không đành lòng.
Vì chuyện phát sinh ở trường Đảng sáng nay y chú ý rất cặn kẽ. Nếu cứ phát triển thế này, tiền đồ cả đời của Diệp Phàm coi như xong rồi.
Như thế sẽ làm Thiết Chiêm Hùng nổi giận, xem ra Bí thư Mã cũng hơi kiêng kị Thiết Chiêm Hùng, Thiết Chiêm Hùng này chắc chắn là người không thể đắc tội rồi.
- Haha! Binh đoàn của tướng quân Thiết là binh đoàn đặc công, cho nên, dù nói chỉ là một đoàn trưởng, nhưng cấp bậc cũng là thiếu tướng, binh đoàn của bọn họ là binh đoàn cấp Phó quân đó.
Mã Quốc Chính không lộ sắc mặt, bí mật này đương nhiên không thể nói với Lý Xương Hải, đừng nói là thân tín như Lý Xương Hải, mà ngay cả Bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương cũng không hiểu được thân phận thực sự của Thiết Chiêm Hùng.
- Cấp phó quân, vậy Đoàn trưởng Thiết kia không phải là Phó quân đoàn trưởng sao?
Lý Xương Hải không nén được kinh ngạc, sự kiêng kị bốc lên từ đáy lòng.