Bao Nghị hừ nói.
- Các cậu nói Dương Xung làm việc có liên quan đến Trì Hạo Cường?
Diệp Phàm đột nhiên hỏi.
- Đúng rồi, hay là có liên quan đến Trì Hạo Cường. Vậy chúng ta sẽ cùng bắt được hai con cá lớn. Rõ ràng đến điểm quan trọng tận diệt hai người bọn họ.
Vừa đánh Khổng Đoan vừa đánh Trần húc. Hơn nữa, còn muốn đánh bọn họ ngã hết.
Cho đến lúc này, Bí thư Diệp có người để giới thiệu, bọn họ nhất thời cũng đành trơ mắt nhìn đồng chí của chúng ta thăng chức thôi.
Bao Nghị bừng tỉnh vỗ vỗ đầu.
- Đúng rồi, Chủ tịch Ngọc Hồng Cốc hiện giờ thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Vừa năm mới bọn họ mới bắt đầu, mùng tám tôi có xuống đó, bọn họ thật sự là nhiệt tình, tôi thật sự cảm động.
Bọn họ không ngờ mới đầu năm nghe nói tháng ba bắt đầu, Tam Thúc Công và hiệu trưởng Mã dẫn đầu đã lựa chọn một lực lượng lao động khỏe mạnh, bọn họ dựng trại ngủ ven đường để đào đường.
Nói là bọn họ không có thuốc nổ chỉ có thể dùng sức người làm từng ít một để sau này thuận tiện cho việc xây dựng đường hơn.
Ngọc Xuân Phong rất cảm động nói.
- Miệng cống đã đóng chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Trạm phát điện Hồng Cốc cũng rất nhiệt tình, sắp hết năm đã dùng tiền công gấp ba để mời lao động đến làm việc. Ngay trong tết đã dọn sạch những tảng đất đá lở xuống sửa chữa xong quốc lộ. Trạm trưởng trạm phát điện cũng không nghỉ tết, tất niên còn đang ở công trường giám sát đẩy nhanh tiến độ.
Hai ngày trước quốc lộ đã được bọn họ dọn sạch, nghe nói nước từ cống đã đến Đồng Lĩnh rồi. Có lẽ không đầy mười ngày có thể nạp lại.
Hơn nữa, nước của suối này xả hơn mười ngày đã đến đáy đập rồi. Sau đó bọn họ đã xả hoàn toàn nước, có lẽ sát miệng cống rồi.
Ngọc Xuân Phong nhíu mày nói.
Nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Dân chúng Hồng Cốc Trại năm nay rất vui mừng, chỉ sợ hơn mười ngày nữa không có nước lại rối lên. Ôi… đây không phải là cách, phải giải quyết hoàn toàn vấn đề này mới được.
- Giải quyết hết, căn bản cũng không thể nào làm được. Anh thấy không, Chủ tịch tập đoàn Vạn Thắng quản lý trạm phát điện Hồng Cốc rõ ràng là đã đấu với Diệp Phàm.
Núi này có thể lở đất rồi, người bình thường cũng sẽ sửa sang khi đang tết, cũng không phải việc quân sự mà vội vã như vậy.
Hơn nữa, trạm phát điện Hồng Cốc đã ngừng sản xuất vì lý do an toàn rồi, làm đường vội như vậy không phải là vì đóng miệng cống giữ nước phát điện sao?
Nhưng nước giữ lại không thể phát được điện, vậy giữ nước làm gì? Chẳng lẽ là bày cho đẹp? Giữ không được vẫn phải xả đi.
Gấp ba lần tiền công, Tổng giám đốc Liễu là người nhiều tiền, đây là y đối đầu với Bí thư Diệp. Người ta có tài sản mấy trăm triệu, tiền không lo, chỉ là thể diện.
Bao Nghị hừ nói.
- Ừ, hình như là như vậy. Nếu không, chắc chắn không thể tốn nhiều tiền như vậy mà uống phí. Việc này thật khó khăn, mười ngày sau phải cắt nước rồi. Tuy nhiên, trạm thủy điện phía dưới không thể chạy, nước dùng không hết, nếu đầy quá thì không phải sẽ phải xả vào Cốc Khê hay sao?
Mễ Nguyệt nghi ngờ.
- Chưa chắc, tôi điều tra rồi, bọn họ rất thâm hiểm.
Bao nghị lắc lắc đầu.
- Thâm hiểm như thế nào?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Bọn họ mở một lỗ hổng bên chỗ kênh Hoa Tiêu. Có lẽ dùng để xả nước khi đập chứa nước đầy. Đến lúc đó nước này không đổ ra Cốc Khê, trực tiếp đổ xuống hạ lưu sông Tác Hà, nước này rõ ràng lãng phí hết không để cho dân Hồng Cốc Trại dùng. Con mẹ nó, không ngờ thâm độc đến như vậy.
Bao Nghị nói.
- Liễu Tây Hà muốn đấu với tôi, vậy là tốt rồi, cứ đấu một phen.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đặt mạnh chén trà trên bàn hỏi:
- Bao Nghị,
- Điều tra được khá nhiều manh mối hữu dụng, tuy nhiên, trong quá trình điều tra tôi phải hiện một số việc ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, cũng không phải có âm mưu lớn như tưởng tượng của chúng ta, dường như là lãnh đạo cấu kết với các đơn vị kinh doanh. Việc này, đương nhiên là có vấn đề trong đó, tuy nhiên, vấn đề không nghiêm trọng như chúng ta tưởng tượng.
- Hả, nói nghe một chút xem.
Diệp Phàm hơi sững sờ, trong lòng có chút buồn bực, nếu chuyện kinh doanh của trạm phát điện không có mưu mẹo lớn trong đó thì làm sao nắm được Liễu Tây Hà, làm sao để trả lời cho dân Hồng Cốc Trại. Chuyện này khá lớn, mà Diệp Phàm mất đi Thượng phương bảo kiếm để giữ thăng bằng đối với đối thủ.
- Nguyên nhân trong đó khá phức tạp, qua điều tra, trạm phát điện Hồng Cốc xây dựng mất 5,8 triệu, ngoài bán đấu giá nhà máy dệt được 1 triệu, những khoản khác đều lấy từ tài chính của huyện hoặc là vay ngân hàng. Đến năm 2000 bán cho tập đoàn Vạn Thắng còn có 2 triệu vay ngân hàng chưa trả.
Bao Nghị nói.
- Trạm phát điện không có lợi nhuận sao? Sao đã năm năm còn chưa trả hết nợ?
Diệp Phàm hừ nói.
- Khi xây dựng trạm phát điện vay3 triệu, năm năm trả 1 triệu. Đây là tiền vay, thực ra 1 triệu này căn bản cũng không phải tiền mà trạm phát điện Hồng Cốc kiếm được.
Lúc đó cũng không hiểu sao lại như vậy, từ khi xây dựng trạm phát điện, nhìn ngoài thì cũng có vẻ như kiếm được tiền.
Lúc mới bắt đầu lợi nhuận một năm có lẽ hơn mười triệu. Tuy nhiên, vì trạm phát điện nhét vào rất nhiều nhân viên, việc làm ít.
Một trạm phát điện nhỏ có năm sáu trăm công nhân viên chức. Tiền lương một năm cũng bảy tám trăm nghìn. Hơn nữa lúc ấy huyện giải quyết các công ty, vui chơi là phần lớn.
Chỉ cần có lãnh đạo đến trạm phát điện đều được uống rượu và khiêu vũ. Khồng cần nói lãnh đạo, ngay cả cán bộ thôn mà trạm phát điện đóng cũng có thể đến trạm phát điện làm khách để ăn cơm.
Cho nên, ăn uống cũng tốn kém. Số tiền mười triệu không thể đủ.
Hàng năm huyện còn cấp thêm 2 triệu, ngoài 4 triệu cấp cho trạm hàng năm. Nói là trợ cấp thất nghiệp cho công nhân viên chức.
Trạm phát điện hàng năm trả 2 triệu tiền vay cho ngân hàng. Đương nhiên lợi tức cũng do trạm phát điện ra.
Cứ tính như vậy, trong năm năm, trạm phát điện Hồng Cốc chẳng những không trả được tiền vay mà hàng năm Ủy ban nhân dân huyện Đồng Lĩnh phải cấp thêm 4 triệu.
Bao Nghị nói đến đây không kìm nổi đập bàn mắng:
- Bọn này thật hỗn láo.
- Đúng là quân khốn khiếp, coi tiền của nhà nước như tiền của mình.
Lã Lâm cũng mắng.
Cho nên, bán trạm phát điện năm 2000 cũng là vì trạm phát điện đã trở thành cái bao của huyện Hồng Cốc.
Hàng năm huyện đều phải cấp mấy trăm nghìn. Nếu bàn đi ngược lại có thể giảm bớt gánh nặng cho Ủy ban nhân dân. Khi bán trạm phát điện cho tập đoàn Vạn Thắng giá tiền thực tế là 46 triệu.
Ngoài ra còn nhờ tập đoàn Vạn Thắng trả số tiền 20 triệu vay ngân hàng.
Kết toán như vậy, tập đoàn Vạn Thắng trên thực tế là bỏ ra gần 7 triệu mới mua được trạm phát điện Hồng Cốc. Hơn nữa còn phải nhận vào 100 công nhân viên chức của trạm phát điện.
Bao Nghị nói.
- Ngay cả 70 triệu thì trạm phát điện Hồng Cốc cũng không chỉ dừng ở giá này?
Vương Long Đông hỏi.
- Đương nhiên là vậy, về việc này tôi có hỏi qua một số chuyên gia ở tỉnh. Thông qua tổng hợp các số liệu mà tôi đã cung cấp, các chuyện ra đã đưa gia định giá của trạm phát điện vào năm 2005 ít nhất có thể mua 1tỷ 100 triệu, các chuyên gia nói đây vẫn là con số khiêm tốn. Dù sao số liệu mà tôi cũng cấp không hoàn toàn chính xác, chỉ giới hạn trong các số liệu mà tôi bí mật điều tra được.
Bao Nghị nói.
- Vậy theo 1 tỷ 100 triệu mà nói trong chuyện này cũng có được 40 triệu chênh lệch.
Kiều Hà không kìm nổi hỏi.
- Bốn mươi triệu này chính là chỗ mờ ám. Có lẽ Có lẽ cùng là lý do mà Bí thư huyện ủy Trịnh Mãn, Chủ tịch huyện Thường Thanh, Cục trưởng Cục điện lực Dương Lý thăng chức.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Bí thư Diệp, việc này quan trọng là mấy người Trịnh Mãn muốn làm với Liễu Tây Hà. Trong việc này chắc chắn có người trung gia, người này là ai? Nếu như nói không có người đứng giữa chắc chắn là không thể. Chỉ với một mình Liễu Tây Hà không thể đẩy cả ba người lên.
Vương Long Đông nói.< Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL/p>Sau khi cơm nước xong Bao Nghị cùng Vương Long Đông đến nhà Diệp Phàm.
- Có thể bắt mấy người Trịnh Mãn không?
Diệp Phàm hỏi.
- Có thể bắt, tuy nhiên, tôi cảm thấy, việc này có phải là nên tiến hành bí mật không? Một khi tìm ra mưu mẹo của ba người là có thể ép Liễu Tây Hà rồi.
Bao Nghị nói.
- Hơn nữa, hiện tại Ninh Mãn đang đứng về phía nhà họ Đường, nếu do Cục Công an thành phố ra mặt có lẽ việc này không xong.
- Không cần, nếu bọn họ chuyển cậu đến Sở Công an tỉnh, hiện tại cậu đường đường là Phó trung đoàn trưởng trung đoàn cảnh sát hình sự.
Chuyện này nếu xảy ra ở Đồng Lĩnh, Cục Công an Đồng Lĩnh ra mặt có vẻ không khách quan. Do sở Công an tỉnh điều tra là hoàn toàn bình thường.
Còn làm thể nào các cậu sửa một chút là được. Tuy nhiên, hình như không thỏa đáng. Cậu là phó trung đoàn trưởng trung đoàn hình sự, vụ án này hình như thuộc phạm trù án kinh tế.
Diệp Phàm nói.
- Không sai, hẳn là trung đoàn cảnh sát kinh tế và Ủy ban Kỷ luật. Mà trung đoàn cảnh sát kinh tế là do Phó giám đốc Dương Tiêu phụ trách.
Ông ấy là chỗ dựa vững chắc của Ninh Mãn, lần trước đã phát sinh tranh chấp với anh vì chuyện của Ninh Mãn, muốn y ra mặt để trung đoàn cảnh sát kinh tế điều tra tuyệt đối là không thể nào.
Có lẽ càng muốn làm hỏng việc. Việc này tôi đã nghĩ đến từ trước rồi. Thật sự là khá khó giải quyết. Nếu tôi ở Đồng Lĩnh đương nhiên là dễ làm rồi, tôi tự ra mặt là được.
Với thân phận của tôi bây giờ muốn làm không thể nào thích hợp.
Bao Nghị vẻ mặt khó coi nói
- Sở Công an tỉnh không thể thực hiện được, hay là tìm Cục Chống tham nhũng của Viện kiểm sát tỉnh thì thế nào?
Vương Long Đông hỏi.
- Việc này tôi cũng đã hỏi thăm qua, tuy nhiên, không có bất kỳ mối quan hệ nào. Hơn nữa Hồ Quý Thiên nhiều năm làm lanh đạo ở Sở Công an tỉnh như vậy quan hệ rất thân thiết với Viện kiểm sát tỉnh. Sợ là bọn họ sẽ có được tin tức, khi vụ án này còn chưa bắt đầu thì người ta đã xóa hết chứng cứ. Chúng ta mất công không rồi.
Bao Nghị nói.
- Người phụ trách Viện kiểm sát tỉnh là ai? Cục Chống tham nhũng do ai phụ trách?
Diệp Phàm hỏi.