Cửa của Trưởng ban Chỉ huy Quân sự Tạ Cường thì khó qua rồi, một là bởi vì chuyện của Trang Hồng Ngọc đã đắc tội với y
Hai là lần trước vì đứng ra giúp Hạ Giai Trinh, suýt chút làm rơi cái răng cửa của em trai y Tạ Trụ Sơn, phỏng chừng ân oán này đã kết rồi. Tuy nói Tạ Cường luôn tươi cười đối với người khác, nhưng trong con người y tuyệt đối không tươi cười như vẻ bề ngoài mà y thể hiện. Thường thường loại người này mới là đối thủ mạnh mẽ
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cố Đức Thành cùng Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tịnh cùng một phe, đều là người tùy tùng của Chủ tịch thành phố La Hạo Thông
Đối với Vệ Sơ Tịnh, thấy không rõ lắm. Diệp Phàm cảm thấy có khi cô đối với hắn dường như rất coi trọng, có khi dường như có chút khó hiểu
Hơn nữa người phụ nữ này xưa nay giống như không hợp lắm với hắn, từ chuyện cô vừa tới là muốn lấy đi chức vụ Chủ tịch thị trấn của hắn là có thể nhìn thấy được…
Khi Diệp Phàm ở trên giường suy nghĩ kế hoạch "tranh thủ vào thường vụ" của hắn, trong Ngọc gia bảo của Ngọc gia Ngư Dương lại suýt chút náo loạn
Khuôn mặt của Huyện ủy Phó bí thư chuyên trách thứ hai Ngọc Nhã Chi đang hậm hực, tức đến run người, chỉ cô em gái Ngọc Kiều Long đang ở đối diện đang cúi đầu không dám ngồi xuống mà quát:
- Con bé chết tiệt, mày làm cho toàn bộ thể diện của Ngọc gia bị mất hết, mày còn mặt mũi về đây
- Không ngờ còn dám ở bên ngoài lớn tiếng ồn ào, đến nhà người ta qua đêm với người ta, còn mặt dày ăn vạ không đi, muốn làm vợ của người ta
- Nề nếp gia phong của Ngọc gia chúng ta từ khi nào mà kém như vậy, từ khi nào tiểu thư của Ngọc gia lưu lạc đến nông nỗi xin người ta cưới gả, gia môn bất hạnh, thật tức chết tôi rồi
Phó giám đốc sở tài chính tỉnh Ngọc Sử Giới ở một bên bởi vì hôm qua là ngày giỗ của ông tổ Ngọc gia, cho nên cố tình từ trong tỉnh trở về
Vốn Ngọc Sử Giới là yêu thương đứa cháu gái Ngọc Kiều Long nhất, tuy nhiên vừa rồi sau khi nghe Ngọc Kiều Long ấp a ấp úng kể lại thì khuôn mặt cũng khó mà duy trì tươi cười nữa, cũng sắp thành Bao Công mặt đen như than rồi
Tuy nhiên, Ngọc Hoài Nhân và Ngọc Hoài Thăng đều ở đây, ông là người duy nhất với thân phận trưởng bối ở đây, cũng không tiện phê bình Ngọc Kiều Long
- Chị! Chú, em…em cũng là vì ba chúng ta thôi mà, ba luôn bị giam giữ, không cầu xin người ta sao có thể ra ngoài, huống chi… huống chi em cũng không bại hoại danh tiếng Ngọc gia nhà chúng ta, Diệp Phàm cũng không có làm gì em?
- Không phải mọi người thường nói, mặc kệ mèo trắng mèo đen, có thể bắt chuột thì là mèo tốt, em chỉ là áp dụng thủ đoạn có chút khó xử mà thôi
- Huống chi chuyện này cũng chỉ có vài người Ngọc gia chúng ta biết được, người ngoài không biết sợ cái gì. Tin rằng Diệp Phàm cũng sẽ không lấy ra lớn tiếng ồn ào, chuyện này đối với hắn cũng không có lợi ích gì có phải hay không?
Ngọc Kiều Long còn có chút không phục nói
- Mày còn dám nói mèo trắng mèo đen, con bé chết tiệt, thân thể của mày không quý giá đúng không? Danh tiếng của mày không quan trọng có phải hay không?
- Sau này mày nói xem làm người như thế nào. Sau này là liên quan đến chuyện đại sự cả đời của mày. Lấy một ví dụ, sau này mày muốn lấy chồng, nếu như nhà chồng của mày biết được mày từng làm chuyện đó, người ta có tin mày không?
- Đến lúc đó khóc chết cũng không kịp rồi
Ngọc Nhã Chi càng nói càng tức, bàn tay cũng đã dương lên, nhưng cô cũng không dám lộng hành trước mặt trưởng bối, huống chi đứa em gái này là cô yêu thương nhất từ trong lòng, sao đành lòng đánh, chỉ là giả bộ mà thôi
- Chị, chị cảm thấy em làm mất mặt nhà chúng ta thì chị cứ đánh em thật mạnh đi, đánh chết em thì thôi, em… em cũng là vì ba chúng ta có thể trở về…ừ...ừ...
Ngọc Kiều Long cuối cùng cũng không cầm được nước mắt, rơi xuống
- Thôi đi Nhã Chi, chuyện này cũng do ba hại các con, ôi, lúc đầu không bằng chết ở trong trại lính sư đoàn dã chiến số 1 thì sạch sẽ…
Ba Ngọc Nhân Thăng ở một bên thở dài, đau lòng vô cùng, kéo con gái Ngọc Kiều Long đến ngồi bên cạnh ông, nói
- Ba, con không phải nói ba. Từ trên sự thật mà nói, Kiều Long nói không sai, chỉ là áp dụng phương thức quá khó xử, còn để thằng nhóc Diệp Phàm coi như trò cười, con cũng không biết mặt mũi của con phải chui vào đâu
Ngọc Nhã Chi khẩn trương giải thích nói.
- Chị, Kiều Long không có sai, toàn bộ sai ở trên người thằng ranh Diệp Phàm đó. Má nó, thật sự ông phải tìm người làm cho hắn tàn phế mới được, bằng không, vài ngày lại gây rắc rối cho Ngọc gia chúng ta. Chú, con thấy dứt khoát chú ra mặt, lấy đi cái nón của thằng nhóc đó mới đúng
Kháo Sơn Hổ vuốt cái mặt sưng như đầu heo của gã, chen vào hừ nói
- Làm tàn phế, em nhìn xem, cuối cùng tàn phế chẳng phải là em sao, còn đem theo 4 người Ngọc Miêu bọn họ
- Bây giờ biết lợi hại của Diệp Phàm rồi chứ, lỗ mãng mà đi tìm người ta khiêu chiến, kết quả thế nào, gãy xương thì gãy xương, méo miệng thì méo miệng, cái mặt của em cũng sắp thành Trư Bát Giới rồi, còn dám ở đây ồn ào nói làm tàn phế. Tiền, có phải cũng mất đi không ít hay không, còn đánh cuộc với người ta, tiền trong nhà là giấy à
- Dẹp ngay cái ý tưởng ngu xuẩn đánh đánh giết giết của em đi, lần trước chẳng phải em không có đi đập nước Thiên Thủy, sau lưng của thằng nhóc Diệp Phàm người ta có Đoàn trưởng Thiết của Báo Săn
- Người đó dễ làm quen sao? Không phải em chưa nghe qua chú Cao Nhất từng nói, Thiết Chiêm Hùng chính là kẻ mạnh mà ngay cả sư trưởng Triệu Côn của sư đoàn dã chiến số 1 cũng không dám dễ dàng đi gây chuyện
- Em đánh Diệp Phàm tàn phế rồi, y sẽ tha cho em sao? Đừng nói em có thể đem theo mấy chục người của Ngọc gia đi chống đỡ với cả một binh đoàn Báo Săn chứ, một đám ngốc
Ngọc Nhã Chi không hề khách sáo, lời nói đó nói ra suýt chút làm nghẹn chết Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng
Nói ra Ngọc Nhã Chi tuổi đời không lớn, chỉ khoảng 30 tuổi, nhưng cũng thật sự khiến cho Ngọc Thế Hùng và Ngọc Kiều Long tương đối sợ người chị ruột này
- Hừ, thôi đi Nhã Chi, đừng có luôn nói lời ủ rủ. Tuy rằng không thể làm thằng nhóc đó tàn phế, nhưng chúng ta xuống tay từ phía chính phủ, người anh em kết nghĩa của hắn cũng là sợ ném chuột vỡ đồ.
Ngọc Hoài Nhân lạnh giọng hừ nói.
- Chú Hoài Nhân, lần này đúng là có một cơ hội. Trong huyện nhất thời có hai vị trí ủy viên thường vụ còn trống, vị trí Ủy ban Chính trị Pháp luật Vương Mạo Nhiên phỏng chừng sẽ bị Lô Vĩ cướp đi, dù sao sau lưng người ta có Lô Trần Thiên chống đỡ, dốc sức chống đỡ thì cũng sẽ chống lên được
- Chính là vị trí Trưởng ban Tuyên giáo, Ngọc gia chúng ta cũng có 2 người thích hợp. Xuân Thiền là phó chủ nhiệm khu kinh tế Lâm Tuyền, cộng thêm trợ lý Chủ tịch huyện, cán bộ cấp Phó cục trưởng, hoàn toàn đủ tư cách vật lộn một chút. Còn có chính là ông em họ Mâu gia, chuyện này cũng phải cực lực tranh thủ
Ngọc Nhã Chi nói đến đây, không kìm nổi liếc nhìn chú Ngọc Hoài Nhân
Bởi vì Mâu Dũng là cháu trai của bà xã ông, cũng không biết chú Hoài Nhân là hướng về Mâu Dũng hay là hướng về Xuân Thiền. Cũng thật có chút khó xử, 2 người dù sao cũng phải phân chủ yếu và thứ yếu. Bằng không, chỉ sợ kết quả là giỏ trúc múc nước công dã tràng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Nếu có thể cùng lúc bắt lấy hai vị trí ủy viên thường vụ thì tốt rồi
Ngọc Sử Giới nói, nhưng trong lòng cũng không tự tin lắm
Tuy nói ông thân là Phó giám đốc sở Tài chính tỉnh, có quyền sở hữu tài sản rất lớn để chống đỡ, nhưng mấy nhà khác chưa chắc không có người
Điểm này Ngọc Sử Giới vẫn là không dám tự coi nhẹ mình. Bảo lãnh cho một người đi lên là chuyện ván đã đóng thuyền, lần này trở về giỗ tổ, mục đích khác chính là ở đây
Chỉ cần nói tốt một tiếng với Cổ Bảo Toàn và Bí thư Thành ủy Chu Càn Dương, bảo lãnh một người không khó. Chẳng qua là vì Mặc Hương và Ngư Dương tranh thủ thêm ít tiền mà thôi
Thời buổi này có tiền còn sợ không làm được việc. Cho dù là Bí thư Thành ủy Chu Càn Dương, ném ra vài triệu chẳng lẽ ông ta còn kìm lại không lấy, nếu không lấy đưa ra 10 triệu thì sao?
- Hai người, quá khó, chú Hoài Nhân, ý của chú thì sao?
Ngọc Nhã Chi hỏi tới Ngọc Hoài Nhân.
- Bảo lãnh một người khá ổn, bảo lãnh hai người thì e rằng làm đến phút cuối sẽ hỗn loạn, chia đều sức lực không bằng toàn lực đẩy một người đi lên, còn an toàn hơn chút
Ngọc Hoài Nhân nhếch môi một cái, nói. Nói ra cũng không thoải mái gì, chỉ là quyết định người nào trong hai người này chính là một vấn đề lớn. Ngọc Xuân Thiền là cháu gái của ông, Mâu Dũng lại là con của anh em bên nhà vợ, cái này, lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, khó xử
- Mặc kệ mấy người lên, trước tiên phải hủy đi con đường tranh vào thường ủy của thằng nhóc Diệp Phàm mới được. Bằng không, cũng quá coi Ngọc gia chúng ta chẳng ra gì
Ngọc Sử Giới vẻ mặt âm trầm nói, liếc nhìn mấy người hậu bối
Nói:
- Đẩy Mâu Dũng đi lên còn ổn hơn chút, Mâu Dũng không những có Ngọc gia chúng ta ủng hộ, hơn nữa Mâu gia trong thành phố của họ cũng có căn cơ vững vàng
- Nếu chúng ta đẩy Xuân Thiền lên, phỏng chừng Mâu gia sẽ không vui, như vậy không tốt. Mâu gia có thể khiến cho Mâu Dũng xuống tới Ngư Dương, mục đích đương nhiên là hướng về vị trí cấp Cục phó mà đi
- Nếu lần này chúng ta không đẩy Mâu Dũng, người của Mâu gia khẳng định trong lòng có khúc mắc, con người một khi trong lòng có khúc mắc, sau này muốn loại trừ sẽ có chút khó khăn
- Ngọc gia chúng ta tuyệt đối không thể từ bỏ Mâu gia người bạn đồng minh có lực trong thành phố, nghe nói ba của Mâu Dũng đồng chí Đại Hưng sang năm có thể tranh chiếc ghế ủy viên thường vụ Thành ủy
- Nều thật có thể thành công, thì coi như Ngọc gia chúng ta đã chiếm hai ghế trong ủy viên thường vụ thành phố, vậy ngày mà Ngọc gia chúng ta lớn mạnh hơn sẽ tới sớm hơn
Ngọc Sử Giới dù gì cũng đa mưu túc trí, nói cả buổi làm cho bản thân Ngọc Xuân Thiền ở bên cạnh cũng cảm thấy cơ hội lần này nên nhường cho Mâu Dũng mới đúng
- Chú, chị Nhã Chi, cơ hội lần này nhường cho Mâu Dũng đi, con sẽ đợi lần sau. Đương nhiên, nếu hai người đều được lên thì càng tốt, con nguyện hỗ trợ Mâu Dũng
Ngọc Xuân Thiền kìm nén chua xót đầy bụng nói, trong lòng đương nhiên có chút không cam tâm không tình nguyện
Nếu người chú Ngọc Sử Giới này cũng lên tiếng, hơn nữa nói đều có lý, cô cũng không tiện phản bác. Như thế ngược lại làm cho Ngọc gia không vui thì chẳng phải sẽ thiệt thòi
Kỳ thật Ngọc Xuân Thiền cũng có chút ý định lấy lui vì tiến, cũng không dễ nghe như cô nói ngoài miệng. Đối với "vào thường ủy", cô sao chịu dễ dàng từ bỏ
- Như vậy đi Xuân Thiền, nếu Mâu Dũng vào thường ủy, chú sẽ nghĩ cách, cho cháu chính thức trở thành Phó chủ tịch huyện, mà không phải là trợ lý Chủ tịch huyện. Hơn nữa, lần này phỏng chừng bộ máy lãnh đạo của khu kinh tế Lâm Tuyền cũng sẽ có hành động lớn, chúng ta mỏi mắt mong chờ
Ngọc Hoài Nhân cảm thấy hơi băn khoăn, lại bồi thường chút lợi ích cho Ngọc Xuân Thiền.
- Chú, chú nói Diệp Phàm sẽ đi?
Ngọc Xuân Thiền kinh ngạc hỏi, trong mắt tràn đầy niềm vui, thầm nhủ: "Nếu không thể vào thường ủy, có thể vớt chức chủ nhiệm để làm cũng không tệ. Khu kinh tế Lâm Tuyền cũng là miếng thịt to béo"
- Ha ha, đến lúc đó nói sau
Ngọc Hoài Nhân không nói ra. Đương nhiên, chuyện này còn chưa làm xong nói ra cũng vô dụng.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)