Lam Tồn Quân đứng ở phía đối diện giả bộ dữ tợn hừ nói.
- Tôi làm sao có thể tin tưởng được các người có thể lấy được nấm mũ gấu xong không hại chúng tôi chứ?
Hoa Hồng Đỏ hừ nói.
- Các cô, không được lựa chọn. Hơn nữa, chúng tôi chỉ cần nấm mũ gấu, đối với các người chỉ cần phối hợp với chúng tôi, những cái khác chúng tôi không có hứng thú.Hơn nữa, chúng tôi cũng không phải là người của tổ chức chống ma túy quốc tế, trước khi chúng tôi không lấy được nấm mũ gấu, em gái của tôi sẽ nằm trong tay chúng tôi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Vậy được.
Hoa Hồng Đỏ cuối cùng chẳng còn cách nào, đành phải đáp ứng điều kiện của Diệp Phàm. Còn cô giáo Hồng Lăng lại bị Trần Khiếu Thiên giấu vào một nơi bí mật.
- Đừng có giở trò với chúng tôi, em gái cô và Trần Quân đều đã uống loại thuốc đặc biệt của chúng tôi.
Nếu trong 10 ngày mà không được giải, thì bọn họ chỉ có thể sang Tây Thiên thôi.
Bởi vì cũng giống như người TQ, người Việt Nam cũng rất tin Phật, nên có thể hiểu được ý của câu "sang Tây Thiên" là gì.
- Nếu như em tôi mà có mệnh hệ gì, các người đừng có hòng mà thoát khỏi đây.
Không ngờ Hoa Hồng Đỏ đột nhiên kiên cường lên, miệng cô run run, cắn răng nói, đây tuyệt đối không phải là nói đùa.
- Tôi cũng đang muốn nói với cô câu này. Nếu như bất cứ người anh em nào của tôi bị thương, thì tôi cũng sẽ ghi nợ lên người cô đấy. Lối thoát duy nhất của cô chính là nói cho rõ tình hình thực tế của Đao Bá, chúng ta cùng nhau hành động, nếu không…
Diệp Phàm nói đến đây, giọng càng lúc càng lạnh lùng, khiến cho Hoa Hồng Đỏ cũng có chút sợ hãi.
Hắn nhìn Hừ nói:
- Không phải cô chỉ có thân thủ thất đẳng sao? Đừng có khoe khoang trước mặt tôi, chẳng có tác dụng gì đâu.
Mấy người bước vào một nhà nghỉ nhỏ.
Không lâu sau, thủ hạ của Hoa Hồng Đỏ đem đến một túi văn kiện.
Sau khi bước vào phòng, Hoa Hồng Đỏ cẩn thận mở túi văn kiện và rút ra một tấm bản đồ. Sau khi rải bản đồ ra Hoa Hồng Đỏ chỉ vào một chấm đỏ bên phía tây nói nhỏ:
- Nơi đây chính là Không Lâm Tự ở Đường Đô Sơn.
Đi tiếp khoảng một cây số, là một nơi rất hẻo lánh, núi rất cao, địa thế hiểm trở, tất cả đều là rừng bát ngát, hang ổ của bọn Đao bá chính là ở đây. Chúng tôi nói là Ngưỡng giếng cong, hình dạng của cả đường cong lớn giống một nửa cái giếng.
Ở ngưỡng giếng cong đó có rất nhiều sơn động, to nhỏ đều có. Phỏng chừng cũng phải đến ba chục cái, các động này đều thông nhau. Hơn nữa hình thức thông nhau giữa các động cũng rất nhiều.
Khiến cho người ta không biết thế nào mà đề phòng cả. Ngay cả tôi cũng chỉ biết được những điều này. Mà trong những cái động này, chỉ có động lớn là tôi từng đi qua một lần. Những động nhánh bên cạnh từ trước tới giờ Đao Bá chưa từng cho ai bước vào cả. Bên trong cụ thể có cái gì thì ai cũng không rõ. Mà nấm mũ gấu nghe nói sinh trưởng ở một cái động nào đó.
Bởi vì Đao Bá có nuôi một đám gấu chó. Bí mật này chắc chỉ có Đao Bá mới biết được.
Hoa Hồng Đỏ vừa chỉ vừa nói.
- Thủ hạ của Đao Bá gia có bốn đại hổ tướng, lần lượt là Ninh Cổ, Phong Thuận, Tháp Đương, Huyết Liên. Đẳng cấp Quốc thuật của Trung Quốc chắc cô cũng từng nghe qua rồi, vậy bốn người bọn họ so với cô thì thế nào?
Lam Tồn Quân cũng xen miệng vào hỏi một câu.
- Các người biết cũng không ít nhỉ? Chứng tỏ trước khi đến các người cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi.
Hoa Hồng Đỏ thản nhiên cười, nhìn Diệp Phàm một cái mới nói tiếp:
- Bốn người bọn họ, không bằng tôi.
Đương nhiên, bốn người bọn họ mạnh hơn Hoàng Quân một chút. Nếu như so với Quốc thuật của Trung Quốc các người, thì chắc cũng phải thân thủ thất đẳng.
- Thảo nào mà cô luôn bị bọn họ áp chế. Địa bàn thì càng ngày càng bị tu nhỏ. Tôi nghĩ, có thể khiến Đao Bá diệt vong, chắc là điều mà các cô muốn trông thấy có đúng không? Cho nên chúng ta có một mục tiêu giống nhau. Nếu như không phải chúng tôi muốn tìm nấm mũ gấu thì cho dù cô có bỏ ra một khoản tiền lớn cũng chưa chắc đã mời được chúng tôi. Cho nên, chúng tôi làm việc cho cô, thì cô cũng nên thể hiện một chút chứ, đúng không.
Lam Tồn Quân cười nói.
Hoa Hồng Đỏ nháy mắt, thiếu chút nữa thì bị "tên vô sỉ" này thuyết phục. Cô nhìn Lam Tồn Quân một cái, nói:
- Các người lấy được nấm mũ gấu, còn chúng tôi chẳng được chút nào sao? Hơn nữa, đi tới nơi miệng cọp như vậy, rất nguy hiểm đến tính mạng! Chỉ cần các người có thể tiêu diệt Đao Bá, những thứ đáng giá tiền ở chỗ ông ta cũng không ít đâu.
Không cần nói đến những cái khác, nghe nói ông ta giấu hẳn mấy tấn vàng. Cho nên, chỉ cần các người có thể chuyển được, đến lúc đó một miếng tôi cũng không cần.
Đương nhiên, đám người Diệp Phàm không phải những kẻ tham tiền, tuy nhiên có thể nhân tiện kiếm chác được chút ít thì cũng có hứng mà làm việc hơn. Trên thế gian này, chẳng ai là chê tiền nhiều cả.
Chuẩn bị sẵn sàng, mấy người nghỉ ngơi khoảng hai tiếng thì xuất phát.
Xe đi trên con đường khúc khuỷu mười mấy tiếng đồng hồ mới dừng lại.
Diệp Phàm cuối cùng nghĩ ngợi một chút, dẫn cả Hồng Lăng và Hoàng Quân lên. Có hai người này thì Hoa Hồng Đỏ cũng phải e dè một chút.
Đương nhiên, hai người này cũng có thân thủ ngũ, lục đẳng, là một bang thủ lớn. Mà Trần Khiếu Thiên và Thiết Chiêm Hùng theo sát phía sau, người lộ diện chỉ có Diệp Phàm, Lam Tồn Quân, Trương Cường và Lý Cường mà thôi.
Đi Không Lâm Tự thì phải đi bộ, một thềm đá xuyên lên Không Lâm Tự.
Đi khoảng ba giờ đồng hồ mới đến Không Lâm Tự.
- Mọi người chú ý, ở Không Lâm Tự có tai mắt của ĐaoBá, bình thường bọn họ là hòa thượng, nhưng thực tế thì chỉ là giả.
ở chỗ cách Không Lâm Tự một đoạn, Hoa Hồng Đỏ kêu mọi người dừng lại, nói.
- Có biết cụ thể số lượng và nhân viên không?
Diệp Phàm nhíu mày hỏi.
- Chúng tôi chưa điều tra qua, có bốn hòa thượng chắc chắn là người của bọn họ. Tuy nhiên còn có kẻ hoạt động ngầm nào nữa không thì không biết,
Hoa Hồng Đỏ liếc mắt nhìn mọi người một chút, nói.
- Chẳng lẽ không có đường lách qua Lâm Không Tự sao? Núi lớn như vậy, tùy tiện đi có được không. Hơn nữa, một khi bị thủ hạ của Đao Bá phát hiện, phỏng chừng bọn họ chỉ truyền tin một cái là ở Ngưỡng giếng cong có người đợi chúng ta đến nạp mạng luôn ấy chứ.
Lam Tồn Quân nói.
- Có!
Lúc này Hoàng Quân đột nhiên nói, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Tuy nhiên phải đi thêm mười mấy cây số nữa, hơn nữa phải dùng dây thừng leo núi mới được. Độ nguy hiểm cũng khá là lớn.
- Đường vòng.
Diệp Phàm nói.
Mấy người đi theo Hoàng Quân, quả nhiên là khó đi thật. Có chỗ phải vượt qua dốc đá cao vài trăm mét.
Tuy nhiên, cái này, không làm khó được đám người có thân thủ cao này. Hoàng Quân đi trước, gã mò được một con dao găm, cứ cắm vào đá leo lên.
Diệp Phàm thì có cách đi nhanh hơn, linh hoạt như một người vượn leo lên vách đá. Hoàng Quân phải mất mười phút mới tới nơi, còn hắn chỉ mấy phút là đến rồi.
Sau khi leo qua hai ngọn núi, Hoa Hồng Đỏ ra hiệu mọi người dừng lại nghỉ ngơi một chút, nói là Ngưỡng giếng cong chỉ cách đó mấy dặm nữa thôi, Tuy nhiên, vì chỗ này cách hang ổ của Đao Bá không xa, cho nên cũng không biết nơi nào sẽ tránh được "trạm gác ngầm" của y.
- Tôi dẫn đầu, tiểu Lam đi sau.
Diệp Phàm ra lệnh.
- Anh có được không? Tuy nơi này chúng tôi rất ít đến, nhưng ở đây địa hình giống với chỗ chúng tôi.Ít nhất, chúng tôi cũng thông thuộc hơn anh nhiều. Nếu không anh không cẩn thận để bọn Đao Bá phát hiện ra thì chúng ta đi chầu ông vải hết cả nút.
Hoàng Quân nói với vẻ không tin tưởng.
- Thôi, đừng có dài dòng nữa, có đại ca chúng tôi, cậu cứ yên tâm.
Lý Cường thô lỗ, chút nữa thì văng tục ra.
Hoàng Quân chu mồm thè lưỡi, nhìn Hoa Hồng Đỏ một cái, không nói gì nữa. Diệp Ph.m theo hướng Hoa Hồng Đỏ chỉ mà đi,
Đi được mấy chục mét, Diệp Phàm phán đoán một chút. Đôi mắt chim ưng của hắn dò xét, phát hiện Ngưỡng giếng cong chỉ còn cách hai dặm nữa mà thôi.
Đột nhiên Diệp Phàm ra thế thủ, toàn thể mọi người đều ngơ ngác nhìn.
- Hai người, mỗi bên một tên. Cách đây khoảng một trăm mét, giải quyết đi.
Diệp Phàm nhỏ giọng nói với Hoa Hồng Đỏ.
- Anh chắc không?
Hoa Hồng Đỏ có chút không tin nói.
Bởi vì cây cối rất rậm rạp đừng nói là nhìn thấy người mà chim cũng chẳng nhìn thấy con nào. Chỉ áp đất như vậy tuyệt đối không phát hiện được.
- Cô bên trái tôi bên phải.
Diệp Phàm không để ý tới cô, thân mình bật lên như một con rắn, trong chớp mắt đã đi được năm chục mét rồi. Soạt một tiếng, người này đang định ngó đầu ra thăm dò, liền bị Diệp Phàm cho một cước, bay vào đống cỏ.
Biết những người này đều là những kẻ tàn nhẫn, tuyệt đối không bán tin tức vì thế Diệp Phàm đã trừ khử luôn.
- A Cống.
Người bên trái nghe thấy động tĩnh, cất tiếng gọi. Tuy nhiên Hoa Hồng Đỏ cũng không chậm, rải băng từ trong tay bay ra, cuốn chặt lấy cổ của y, Hoa Hồng Đỏ kéo mạnh một cái, người đó liền trợn mắt tắt thở. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Giết hai tên này xong, Hoa Hồng Đỏ bắt đầu có chút khâm phục Diệp Phàm.
Cứ như vậy, rút cuộc cũng tìm thấy được Ngưỡng giếng cong.
Dưới ống nhòm, Diệp Phàm phát hiện hình núi cách đó bảy tám dặm quả thật có chút giống với nửa miệng giếng. Tuy nhiên không cần qua sông, trực tiếp có thể đi thẳng đến Ngưỡng giếng cong được.
Chẳng qua, ngưỡng giếng cong nằm ở trên sườn núi, phía dưới đều là nham thạch rất trơn, mà chỉ có một thềm đá nhỏ có thể đi lên.
Nơi này, địa thế vô cùng hiểm trở, tuy nhiên cũng không làm khó được đám người Diệp Phàm.
Diệp Phàm dồn nội kình vào đôi bàn tay, năm ngón tay duỗi mở như ưng trảo bám vào nham thạch mà leo lên. Còn đám người Lý Cường thì lấy dao găm đâm vào mà leo. Đương nhiên Diệp Phàm có thả dây thừng xuống phía dưới để mọi người có thể leo dễ hơn.
Tất cả mọi người tập trung ở một chỗ đá lõm để tạm tránh.
Diệp Phàm phân phối lực lượng dựa theo bản lĩnh cao thấp, chia làm mấy đội nhỏ leo lên.
Trên núi này mọc rất nhiều cây nhỏ.
Bởi vì chưa có người đến quấy rầy bao giờ, cho nên đám thủ hạ của Đao Bá cũng chủ quan, mọi người đến trên sườn núi một cách thuận lợi.
Phát hiện, giữa sườn núi không ngờ có một bãi đất bằng phẳng chiều dài ba bốn dặm, từ trên nhìn xuống cũng phải sâu hai ba trăm mét.