Thái Đồng Khánh vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
- Sao sư trưởng làm vậy được, sư trưởng là đồng chí tốt nhất quân tử nhất ngôn mà.
Ngọc Đông bên cạnh góp vui, cười nói, mắt anh ta liếc nhìn TV, đột nhiên cả người ngốc ngây ngẩn cả người, chỉ vào tin tức buổi chiều trên TV:
- Nhìn kìa, vị kia, không phải là anh Diệp sao?
- Anh Diệp cái gì mà anh Diệp, chuyên tâm đánh bài đi, đừng lộn xộn, chúng ta phải cho Sư trưởng thêm vài tờ giấy lên mặt nữa mới được. Lâu lắm tối nay anh em chúng ta mới được vui vẻ.
Thái Đồng Khánh tức giận hừ nói.
- Thật đấy, mọi người mau xem này.
Lúc này, một quan quân cũng vẻ mặt khiếp sợ chỉ vào TV kêu lên.
Thái Đồng Khánh vừa nhìn, lập tức cũng lặng người. Thằng nhãi này bỏ bài xuống bàn, dụi dụi mắt:
- Hình như là thật, chẳng lẽ anh Diệp của Sư trưởng Tề chính là Bí thư thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh mới đến?
Lúc này, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Diệp Phàm.
- Haha, mấy người các người, tại sao ông đây lại gọi là anh Diệp. Có thể làm anh của ông đây chắc chắn là phải mạnh rồi. Mấy người hôm nay đã thấy được sức mạnh của Tề Thiên tôi chưa?
Tề Thiên đắc chí, lôi mấy tờ giấy trên mặt xuống. Giờ ai nấy cũng dán mắt lên TV, không thèm để ý đến Tề Thiên nữa rồi.
- Kinh khủng, trẻ vậy đã là Bí thư thành ủy, chuyện gì thế này?
Ngọc Đông vừa líu lưỡi vừa nói.
- Biết không, thực tế thì anh tôi còn nhỏ hơn tôi ba tuổi đấy.
Tề Thiên phun một câu.
- Biến thái!
Thái Đồng Khánh nhịn không được nói thầm một câu.
- Cậu dám nói anh tôi biến thái, haha, tiểu tử cậu hôm nay xui xẻo rồi. Câu này của cậu tôi nhất định sẽ nói cho anh tôi biết.
Tề Thiên chỉ vào Thái Đồng Khánh cười lớn.
- Đừng vậy mà Sư trưởng, tôi chỉ đùa thôi mà. Anh nhìn thử xem, đề bạt của anh đã nghịch thiên lắm rồi. Không thể ngờ anh còn có một ông anh nghịch thiên hơn nữa. Bí thư Diệp hẳn là có lai lịch lắm?
Thái Đồng Khánh cay đắng nói.
- Chuyện này các người chắc chắn sai lầm rồi. Anh tôi xuất thân từ một gia đình bình thường. Bác đến giờ chỉ là một Trưởng phòng nhỏ ở Phòng lao động huyện Cổ Xuyên thôi.
Hơn nữa, đó là nhờ anh mới được đề bạt lên đấy, bằng không, đến giờ chắc hẳn chỉ là một chủ nhiệm nhỏ hưởng đãi ngộ cấp Phó phòng.
Tất cả đều dựa vào bản lĩnh của anh. Bằng không, sao có thể khiến Tề Thiên tôi gọi là anh được.
Nói thật, tôi đây chỉ là một người hầu của anh thôi, cái này, cũng không sợ các người cười. Có thể làm người hầu của anh, đã là vinh hạnh của Tề Thiên tôi rồi.
Tề Thiên hết sức nâng Diệp Phàm, chê bai chính mình. Dĩ nhiên, những lời của Tề Thiên đã cắm rễ sâu trong lòng Ngọc Đông và mọi người rồi.
Đương nhiên, buổi tối Diệp Phàm uống rượu với Trưởng ban Chu đến 10h mới về phòng. Rạng sáng hôm sau Trưởng ban Chu đã đi. Diệp Phàm tiễn Trưởng ban Chu về tỉnh.
Lúc này, Phó trưởng ban thư ký thành ủy Mễ Nguyệt nói:
- Bí thư Diệp, mười mấy ngày trước chúng tôi đã sửa sang xong chỗ của anh. Có cần qua xem thử không ạ, nếu cần sửa gì tôi lập tức tiến hành sửa chữa.
Vốn Trưởng ban thư ký thành ủy đã cùng Bí thư Trương Hoành Đông lui về tuyến hai. Cho nên, vị trí Trưởng ban thư ký vẫn còn bỏ trống.
Tạm thời, Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Mễ Nguyệt đang xử lý các công việc của tòa nhà Thành ủy.
Mễ Nguyệt vóc dáng cao gầy. Áo sơ mi trắng, dưới viền hoa xanh, quần jean màu xanh lam, đứng sấp xỉ với Diệp Phàm cao 1m78. Đương nhiên, Mễ Nguyệt cao tầm 1m7, đi giày cao gót nữa nên mới nhìn cao đến thế.
Cô nàng này trông cứ như người mẫu. Nghe nói mới 30 tuổi, chưa lập gia đình, cũng coi là một cô nàng đứng tuổi rồi.
Nhưng, Diệp Phàm phát hiện cô nàng này tương đối kiêu kỳ. Thấy hắn đây là nhân vật số 1 của Thành ủy mà chẳng chút cung kính, có vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
- Vậy đi xem thử.
Diệp Phàm gật đầu, với chỗ ở lâu dài hắn có yêu cầu rất cao. Chủ yếu là muốn xem xem có không gian thi triển quyền cước không, bằng không, cứ phải tối tối chạy ra ngoài cũng phiền phức.
Kết quả là tương đối vừa lòng, tòa nhà tương đối nhiều cây cối, hơn nữa, địa giới trống trải. Phía bắc còn có một ngọn núi nhỏ, nếu giữa núi và nhà có đất trống có thể luyện quyền, vì núi có thể cách âm tốt, sẽ không làm ồn giấc ngủ của những nhà xung quanh cách đấy 10m.
- Được rồi, Trưởng ban thư ký Mễ, cô tốn công rồi.
Diệp Phàm gật gật đầu, nói. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
- Đây là nhiệm vụ của tôi, không làm tốt là không tròn trách nhiệm.
Mễ Nguyệt nghiêm túc nói.
Cô nàng này là một phụ nữ cá tình. Diệp Phàm trong lòng thầm gật đầu, thuận miệng hỏi:
- Trong khoảng thời gian này chưa quyết định thư ký của tôi, phiền Trưởng ban thư ký Mễ giúp đỡ một thời gian nhé!
- Chỉ sợ không tiện.
Không ngờ Mễ Nguyệt nói.
- Không tiện, có gì không tiện?
Diệp Phàm vẻ mặt đứng đắn, nói.
- Cái này, các ông chủ tư nhân đều dùng nữ thư ký, cho nên, có nhiều tiếng xấu. Các lãnh đạo nhà nước đều dùng thư ký nam, vì sợ điều tiếng xấu. Kỳ thực, có một số lãnh đạo, sau lưng vẫn nuôi đầy nhân tình đấy thôi.
Mễ Nguyệt nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói tiếp:
- Đương nhiên, nếu Bí thư Diệp không sợ điều tiếng, Mễ Nguyệt còn ngại gì chứ?
Sau khi nói xong, Mễ Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Phàm, có ý khiêu khích.
- Vậy giúp tôi một tháng đi.
Diệp Phàm hừ một tiếng, trong lòng tự nhủ ông đây sợ cái quái gì! Không tin ông dây làm cho xem. Ai nói cán bộ không dám dùng nữ thư ký, Diệp Phàm tôi đây sẽ làm con cua đấy.
Hai người về tới văn phòng.
- Đồng chí Mễ Nguyệt, nghe nói cô là người Thành phố Đồng Lĩnh, vậy có thể giới thiệu cho tôi vài nét đặc sắc của Thành phố Đồng Lĩnh được không? Đương nhiên, tôi không muốn cô nói với tôi mấy tin có thể kiếm trên mạng. Tôi muốn cô dùng cảm nhận và góc nhìn của mình để nói về Thành phố Đồng Lĩnh trong mắt cô.
Diệp Phàm ra hiệu Mễ Nguyệt ngồi ghế đối diện, nói.
- Chả có gì để nói, đơn giản chỉ có vài điểm.
Tài nguyên điện lực, Thành phố Đồng Lĩnh là nơi sản sinh điện trọng yếu của các khu vực phía bắc Trung Quốc, điện lực khu giác Đồng Lĩnh cấp điện vận hành tuyến đường sắt chở than đá của tỉnh ra bên ngoài, đảm bảo cung cấp điện cho tuyến Bắc Kinh – Thiên Tân.
Thành phố Đồng Lĩnh có tiềm năng phát triển điện lực, bên trong vẫn đang tiếp tục xây dựng các nhà máy phát điện, nhiệt điện, kỳ thực nói trăng ra chủ yếu là có nhiều than đá dùng để phát điện.
Hơn nữa, có thể lấy nguyên liệu tại chỗ tránh vận chuyển than đá, xây dựng nhà máy nhiệt điện ở đây sẽ tiết kiệm giá thành nhiều hơn so với chỗ khác. Một khi xây dựng nhà máy ở đây, chi phí cung cấp điện cho địa phu Đông bộ sẽ thấp hơn.
Còn về du lịch, Thành phố Đồng Lĩnh có tiềm năng du lịch phong phú, có vẻ đẹp "Phật nước long thành".
Còn công nghiệp của Thành phố Đồng Lĩnh là nguồn năng lượng quan trọng của quốc gia, có cơ sở công nghiệp hùng hậu. Trước đây, Thành phố Đồng Lĩnh đã được nhà nước liệt vào danh sách các thành phố xây dựng trọng điểm, sẽ lần lượt xây dựng thành "Thành phố Đồng Lĩnh cơ giới nhà xưởng" lớn nhất Châu Á.
Qua 60 năm xây dựng phát triển, Thành phố Đồng Lĩnh bước đầu hình thành hệ thống công nghiệp khá đầy đủ loại hình, lấy than đá, điện lực làm trụ cột.
Nông nghiệp của Thành phố Đồng Lĩnh có thể mở mang, diện tích đất trồng trọt nhiều.
Thích hợp trồng rừng, có ưu thể trồng các loại tài nguyên sinh vật và tài nguyên thổ địa. Có thể phát triển những loài gia súc ăn cỏ... Tuy nhiên...
Trưởng ban Thư ký Mễ nói đến đây đột nhiên nhíu mày.
- Tuy nhiên cái gì?
Diệp Phàm cảm thấy đoạn sau mới là mấu chốt. Chợt nhìn chằm chằm Mễ Nguyệt truy hỏi.
- Bí thư Diệp thật sự muốn biết?
Mễ Nguyệt liếc mắt nhìn Diệp Phàm, sắc mặt nghiêm trọng nói.
- Dĩ nhiên muốn.
Diệp Phàm nói.
- Gần đây Ủy ban nhân dân thành phố đề ra kế hoạch phát triển kinh tế tổng thể toàn thành phố, Bí thư Diệp xem thử đi.
Mễ Nguyệt nói xong, lấy từ trong cặp một túi công văn nhẹ nhàng để lên trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm cầm lên cẩn thận lật xem.
Thật lâu sau mới đặt xuống.
- Bí thư Diệp có phát hiện gì không?
Mễ Nguyệt hỏi, Diệp Phàm thấy trong mắt cô nàng hiện lên một tia khao khát.
Trong lòng tự nhủ quái lạ, chẳng lẽ cô nàng cố ý sắp xếp. Hôm nay cố tình đưa văn kiện này cho mình xem?
- Lấy than đá là chính, khai thác phóng xạ và phát triển ngành có liên quan. Chẳng hạn như điện lực, đây là việc tốt. Thành phố chúng ta có than đá nổi tiếng, không phát triển than đá thì phát triển gì nữa? Cái này gọi là hoàn thiện ưu thế bản thân, trên nền tảng ưu thế bản thân để đi tiếp. Cổ đại có người nói dựa núi ăn núi, dựa biển ăn biển. Chúng ta dựa vào than đá thì phải ăn than đá thôi.
Diệp Phàm cố ý nói, nói xong còn liếc mắt nhìn Mễ Nguyệt.
- Thành phố Đồng Lĩnh chúng ta khai thác than đá vốn đủ loạn rồi, còn muốn phát triển thành ngành công nghiệp sản xuất trụ cột.
Ý nghĩ thì tốt, nhưng sẽ khó quản lý và gây ô nhiễm môi trường, phần này văn kiện không đề cập tới. Bí thư Diệp cũng biết có những mỏ than khai thác ngầm.
Gần đây ở Thành phố Đồng Lĩnh có xảy ra nhiều sự cố. Bình quân mỗi ngày hai, ba người chết. Cứ như vậy, có lẽ dần dần xung quanh toàn mồ người chết mất thôi.
Tuy nhiên, linh hồn của họ có thể ngủ yên không? Người nhà của hỏa sao?
Giọng Mễ Nguyệt càng ngày càng lạnh.
- Một ngày hai, ba người chết, vậy chẳng phải ngày nào cũng thế sao, làm sao có thể?
Diệp Phàm thật sự có chút kinh ngạc.
- Nói chắc anh không tin, anh nghĩ, một lần có sự cố lớn chết mười mấy hai chục người, bình quân ra không phải mỗi ngày hai ba người chết à.
Hơn nữa, hầu hết các chủ mỏ than đều trang bị đầy đủ, có súng có đạn, bọn họ thuê lưu manh để canh công an.
Khi xảy ra sự cố, cứ cấp một khoản tiền nhỏ để giải quyết. Nếu người nhà người chết không phục, sẽ dùng thủ đoạn khiến người ta phải căm phẫn.
Đánh cho tàn phế người nhà là chuyện nhỏ, giết người nhà cũng là chuyện đã xảy ra. Đến lúc đó, đem thi thể vứt trong mỏ than đá, quỷ cũng chẳng điều tra ra được.
Ttooi đoán, dưới mỏ than kia có không ít oan hồn rồi,
Các chủ mỏ than đều là người giàu có trong thiên hạ, sự giàu có của bọn họ xây dựng trên những thi thể của người chết.
Mễ Nguyệt nói.
- Vậy cô nghĩ nên làm thế nào mới tốt?
Diệp Phàm hỏi.