Diệp Phàm cười hai người cùng uống ba chén.
- Anh Túc hẳn đã có nơi đi nếu không sẽ không nhàn nhã như vậy.
- Ha ha ông em lợi hại thật, việc này cũng có thể nhìn ra được.
Túc Nhất Tiêu không khỏi ngạc nhiên, nháy mắt giơ ngón tay cái lên.
- Không phải tôi có thể tính toán gì, tôi nhìn người phía sau anh. Có Trưởng ban thư ký Kiều anh muốn vị trí nào không sắp xếp được, đi chỗ nào sau này anh em ta cũng đến uống rượu.
Diệp Phàm cười nói.
- Chắc là đến tỉnh thành kiếm chức gì tương đương Cục trưởng thôi.
Túc Nhất Tiêu nói.
- Thuận buồm xuôi gió.
Diệp Phàm lại giơ chén lên.
- Cậu cũng vậy, tôi đoán có thể sang năm cậu sẽ ngồi lên chức Bí thư Thành ủy thị xã La Châu, ha ha...
Túc Nhất Tiêu lóe lên ánh mắt khôn khéo rồi biến mất.
- Sao có thể, không tưởng thôi.
Diệp Phàm bật cười, đương nhiên không thừa nhận.
- Thật ra về Phó chủ tịch địa khu tôi còn biết một chút thông tin. Nếu đem chuyện này nói ra chỉ sợ là việc nhỏ.
Vẻ mặt Túc Nhất Tiêu thần bí.
- Anh Túc mau nói.
Diệp Phàm trong lòng đúng là vui vẻ.
- Người đó cậu cũng biết, chính là nguyên Bí thư xã Kim Đào Phan Hoành Lễ, gọi là Phan mặt rỗ, hắn là anh họ của Phó Chủ tịch địa khu.
Người này hiện không phải bị trêu là đến cục giáo dục làm Cục trưởng sao? Phó chủ tịch địa khu Tra rất kính trọng mẹ của Phan Hoàng Lễ Tra Mai.
Bởi vì trước đó Tra Kế Cương đều là Tra Mai chăm sóc, có thể nói, Tra Mai giống như mẹ của Tra Kế Cương.
Tra Kế Cương có thể làm bất kỳ chuyện gì xấu nhưng tuyệt đối sẽ không hại Phan Hoành Lễ. Hơn nữa nếu cậu có thể cho Phan Hoành Lễ một vị trí tốt, Tra Kế Cương nhìn vào có lẽ có thể cảm kích mà làm gì đó.
Vả lại, hiện tại huyện Ma Xuyên là do Phương Hồng Quốc chủ trì muốn vị trí gì cũng phải ông ta nói một câu.
Túc Nhất Tiêu biết không ít đến việc này cũng biết.
- Ừ, tôi cũng nghĩ đến.
Diệp Phàm gật đầu thật sự không cam chịu vị trí này của Phan mặt rỗ.
- Ông em, tôi hơn cậu mười tuổi, tôi biết Phan mặt rỗ rất đáng ghét.
Tuy nhiên, Phan mặt rỗ cũng đã bị cho một bài học. Thật ra người này bản tính không ác, chỉ có điều trước đó Phó chủ tịch địa khu Tra quyền cao chức trọng nên y có chút kiêu ngạo.
Người này thật ra là người kiếm tiền giỏi, đương nhiên, cũng tự mình hưởng thụ một phần. Nhưng thu vào hầu bao mình không nhiều lắm, phần lớn đều mua xe hoặc ăn uống.
Tuy nhiên, sau khi Tra Kế Cương ngã chắc chắn sẽ rất cẩn thận, còn dám càn rỡ sao. Hơn nữa chuyện lần này cũng là bài học sâu sắc cho y, mọi người sẽ thay đổi, ha ha, ông em quyết định đi.
Túc Nhất Tiêu gật gật đầu.
Đến đường cái Diệp Phàm bảo Hạ Hải Vĩ lái xe đến thẳng nhà giam Thủy Châu.
Thiết Chiêm Hùng đang thẩm vấn Tra Kế Cương đương nhiên Thiết Chiêm Hùng không ra mặt, ngụy trang là nhân viên Ủy ban kỷ luật tỉnh ra mặt. Làm như vậy sẽ làm cho Lâm Thiên Dân không cảng giác.
Vì Tra Kế Cương liên quan đến vụ án lớn ở Đức Bình, vốn là Ủy ban kỷ luật phụ trách.
- Phương Viên, thấm vấn án thế nào, lão Tra có chiêu gì không?
Vừa đi Diệp Phàm vừa hỏi.
- Không có, lão này cũng giống tảng đá, vừa cứng rắn mặt lại có vẻ si ngốc, hỏi cái gì đều trả lời không biết. Hơn nữa không thể tra tấn cán bộ Đảng, đây là vô nhân đạo…
Phương Viên vẻ mặt buồn rầu, sau vài ngày thẩm vấn, người không mệt cũng không được.
Nên biết là phạm nhân mệt, người thẩm vấn cũng mệt, căn bản hai người là đầu trí, cả dùng mưu nữa.
- Cán bộ Đảng, ha ha, ông ta hiện tại là phạm nhân, còn dám nói xằng là cán bộ Đảng, mất mặt hết cán bộ. Hừ,
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, không lâu sau bước vào căn phòng bí mật được canh phòng nghiêm ngặt.
Tra Kế Cương râu ria xồm xàm, đang ngồi trên ghế, sắc mặt vàng vọt, bộ dạng lơ đãng. Tuy nhiên, thấy Diệp Phàm tiến vào Tra Kế Cương ánh mắt chợt lóe lên, Diệp Phàm đã sớm nhìn thấy.
Thầm nghĩ, lão này vừa nãy buồn chán đều là giả vờ, rất lợi hại.
- Hút thuốc đi,
Diệp Phàm đưa thuốc ra trước mặt, tuy nhiên, cán bộ của Ủy ban kỷ luật lập tức đến cạnh nói:
- Đưa tôi kiểm tra một chút.
- Cậu lui ra đi, ra ngoài cửa.
Phương Viên lập tức quát lên, người cán bộ kia vẻ mặt kinh ngạc, nhìn vẻ măt nghiêm túc của Phương Viên lại nhìn sang Diệp Phàm, xem ra đang đoán xem người này là ai. Chẳng lẽ là người của Ủy ban kỷ luật trung ương đến đây. Tuy nhiên người cán bộ này không dám hỏi, yên lặng ra ngoài đóng cửa lại.
- Tra Kế Cương, còn nhận ra tôi không?
Diệp Phàm sau khi giúp y châm thuốc lá hỏi.
- Đường đường là Chủ tịch huyện Diệp sao lại không biết.
Tra Kế Cương có vẻ châm chọc.
- Tôi hiện tại đã đến Cục xây dựng địa khu, không còn ở huyện Ma Xuyên.
Diệp Phàm cười cười không để ý.
- Hả, còn phải chúc mừng cậu thăng chức nhỉ.
Tra Kế Cương hừ nói.
- Tôi cũng không vòng vo với ông giờ giao dịch với ông.
Diệp Phàm đưa ra đề tài.
- Giao dịch cái gì, tôi là phạm nhân, có năng lực gì đi giao dịch với đường đường cục trưởng cục xây dựng. Đây không phải là để thiên hạ chê cười sao?
Tra Kế Cương nhướn mày nói.
- Đề bạt Phan Hoành Lễ!
Diệp Phàm nói ra năm chữ, miệng Tra Kế Cương giật giật vài cái, nhưng ngay lập tức bình tĩnh nói:
- Đó là việc của Ban tổ chức cán bộ huyện Ma Xuyên, có liên quan gì đến tôi?
- Ha ha, lập công chuộc tôi đi, Tra Kế Cương, đừng vọng tưởng có người đến cứu ông, cũng đừng vọng tưởng một số việc làm mà không ai biết.
Hạ Hải Vĩ hừ nói.
- Cậu nói vậy có ý gì? Tôi nào phải người có tài này. Làm việc nhỏ không phải đã bị điều tra ra. May mắn là tôi không phải lâm vào quá sâu ở mỏ đông, nếu không đã ra pháp trường.
Tra Kế Cương nói.
- Tra Kế Cương ông còn muốn nói dối, xem ra ông chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Núi Sư Vương thôn Kỳ Lân rốt cuộc sao lại thế này.
Muốn người ta không biết trừ khi không làm. Đừng tưởng rằng có Lâm Thiên Dân chống sau lưng ông có thể làm gì cũng được. Nói thật với ông, vụ án này đã đặt lên bàn của Bí thư Ủy ban kỷ luật Trung Ương.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, giờ ông nói ra còn kịp, hơn nữa, tôi đồng ý với ông sẽ đề bạt Phan Hoành Lễ một chức vụ tốt.
Nếu không, đừng trách tôi cuối cùng đem Phan Hoành Lễ cùng cả nhà trở lại.
Diệp Phàm tức quá, mặt giống như khỉ, đứng một bên Thiết Chiêm Hùng giơ ngón tay cái lên, nói một câu như vậy khá dọa người.
Giống như đâm một nhát kiếm vào lòng người khác. Thật sự Diệp Phàm dùng đến "hóa âm mê thuật " đển đưa giọng nói vào thẳng đầu Tra Kế Cương, làm y xúc động.
Tra Kế Cương quả nhiên trúng kế, nhất thời có vẻ mê man.
Diệp Phàm thấy có chút hiệu quả, lập tức quát:
- Tra Kế Cương, Tra Mai đối với ông không tốt sao? Đừng cho là tôi không biết, ông trước đây lấy không ít tiền của mỏ đồng đưa cho nhà Tra Mai.
Nhà Tra Mai một gia đình với hai công nhân viên bình thường, sao có thể xây được nhà năm tầng. Có phải muốn các đồng chí ở Ủy ban kỷ luật tỉnh điều tra?
Còn cả Phan Hoành Lễ, cũng ưu đãi không ít, hay là muốn Ủy ban kỷ luật tỉnh điều tra. Cho ông hai con đường, một là nói ra chuyện ở Thôn Kỳ Lân, hai là không cần để ý đến sống chết của họ, người một nhà xong đời hết.
Diệp Phàm liên tục sử dụng "hóa âm mê thuật ", chỉ nói hai đoạn người đã mệt, toàn thân đổ mồ hôi.
Bình thường, mê thuật hóa âm chỉ nói một từ đơn giản, lúc này Diệp Phàm nói đến hai đoạn, cũng là giới hạn cao của hắn.
Tuy nhiên, Thiết Chiêm Hùng và Hạ Hải Vĩ đứng bên cạnh đều thầm nghĩ "Cậu Diệp sao thế, nói mấy câu đã mệt như vậy?"
- Tôi suy nghĩ một chút.
Tra Kế Cương đã có vẻ dao động.
- Không được! Lập tức nói rõ ràng, lập công chuộc tội hay là vùi lấp cả nhà Tra Mai cho bất nghĩa, ông chẳng lẽ không có một chút lương tâm, lương tâm đã bị chó ăn mất, mau nói đi.
Diệp Phàm bỏ ra một tia nội lực cuối cùng.
- Tôi… tôi nói.
Tra Kế Cương cúi đầu.
Bịch một tiếng Diệp Phàm không ngờ ngã từ trên ghế xuống.
- Diệp Phàm sao thế?
Hạ Hải Vĩ vội vàng đỡ hắn dậy.
- Đừng động vào hắn.
Thiết Chiêm Hùng vội vang nói, thấy Hạ Hải Vĩ có vẻ không hiểu, Thiết Chiêm Hùng cười nói:
- Hắn dùng phương pháp đặc biệt, cậu nhanh chóng nắm bắt Tra Kế Cương xem ra y đang trong giai đoạn mê man sẽ nói ra, đừng để cơ hội vuột mất.
- Tra Kế Cương, núi mộ cổ núi Sư Vương thôn Kỳ Lân có phải ông cùng Lâm Thiên bàn bạc?
Hạ Hải Vĩ lập tức hỏi.
- Đúng vậy, tôi chỉ giúp đỡ Lâm Thiên.
Tra Kế Cương gật đầu nói.
Hạ Hải Vĩ trên mặt mừng rơn, trong nháy mặt lại kinh ngạc, nhìn Diệp Phàm rồi tiếp tục hỏi:
- Có ai tham gia nói ra xem nào, nói một cách chính xác.
Lâm Thiên là chủ trì, ông ta mời vài người đến, tôi không biết.
Tuy nhiên, chú của Lâm Thiên Dân đã tới một hồi.
Tra Kế Cương nói.
- Cổ mộ đó đào ra cái gì.
Hạ Hải Vĩ hỏi.
- Hình như là gốm màu đời Đường gì đó, nghe Lâm Thiên nói là bán hơn mười triệu. Nhà họ Lâm cầm đầu to, được ba mươi triệu, còn lại hai mười triệu cầm mười triệu cho mọi người, tôi cũng được chia 500 ngàn.
Tra Kế Cương nói.
- Còn chia cho ai? Nói rõ một chút.
Hạ Hải Vĩ hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Tôi không rõ lắm.
Tra Kế Cương lắc đầu.
- Lâm Thiên Dân được nhiều hay ít, tiền để ở đâu?
Hạ Hải Vĩ hỏi.
- Không rõ lắm, lúc phân tiền là Lâm Thiên Dân chủ trì. Tôi cùng Lâm Thiên, Lâm Thiên Dân phân tiền.
Tra Kế Cương nói.
- Tại sao các ông biết địa điểm Cổ mộ?
Diệp Phàm hỏi.
- Lâm Thiên Dân đưa ra một pho tượng đồng, giống như một chặn giấy cổ. Lâm Thiên Dân gọi là kỳ lân chặn giấy. Mặt trên khắc tượng kỳ lân, giống như thước đo…
Tra Kế Cương nói hết mọi việc mình biết.
Không lâu sau phục hồi tinh thần, vò đầu nói:
- Các anh làm gì?
- Ha ha
Diệp Phàm và mọi người mỉm cười.
- Tra Kế Cương tôi hứa với ông một chuyện nhất định làm. Phan Hoành Lễ có thể đề bạt làm Cục trưởng cục Giáo dục, cũng coi như không làm ông thất vọng.
Diệp Phàm nói, đương nhiên trong lòng Diệp Phàm cũng đang thâ m nhủ, chỉ cần y không đáng, phạm đã bị bắt, hứa hẹn là hứa hẹn, quốc pháp là quốc pháp.