Đừng nói bừa, nếu người của công an và dân phòng giống nhau, vậy thì cần tới công an làm gì?
Rất đơn giản là công an thì có súng, dân phòng có quyền này sao? Tại sao trước đây công an làm bảo vệ thì lại không bị mất trộm, chính là bởi chúng sợ súng.
Đây chính là sự khác biệt về khả năng uy hiếp, anh lại có thể nói là uy lực của đạn và bom giống nhau sao?
Bây giờ thì khác rồi, súng đã đổi thành dùi cui điện, không làm được việc rồi. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, công an viên đã đi đâu rồi?
Vẻ mặt của Bố Hoa Thanh hết sức nghiêm túc, muốn tóm lấy cơ hội này gây sự đây.
- Chuyện này thì chủ tịch Bố hãy phê bình tôi đi, là do tôi đã có mấy lời phê bình người phụ trách cục công an ở tập đoàn Hoành Không là đồng chí Bao Nghị. Anh ta không để ý tới việc của tập đoàn Hoành Không, tự mình đưa người đi. Đây chính là gương mặt điển hình của sự vô tổ chức vô kỷ luật.
Bất kể là tôi đã phê bình anh ta như thế nào, là một lãnh đạo của tập đoàn Hoành Không, tôi phê bình anh ta mấy câu không được sao.
Anh có thể tự mình nổi giận, tự mình phẫn nộ, nhưng anh không thể đùa giỡn, đưa hết người đi được.
Ai cho cậu ta cái quyền chuyển người đi chứ. Cục công an Hoành Không là do tỉnh ủy quyết định, muốn đưa người đi thì không những phải được sự đồng ý của tỉnh ủy mà còn phải được sự đồng ý của tập thể lãnh đạo tập đoàn Hoành Không chúng tôi mới được.
Thế nên, trong chuyện này lỗi lớn nhất thuộc về đồng chí Bao Nghị. Cậu ấy không đưa người đi thì sẽ không xảy ra chuyện này.
Đương nhiên là Cái Thiệu Trung tôi lúc ấy quả là có phê bình cậu ấy hơi nghiêm khắc, có những lời lẽ không thỏa đáng.
Nhưng bất luận thế nào thì cũng không thể tính khí trẻ con như vậy được. Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, đồng chí Bao Nghị phải chịu trách nhiệm.
Cái Thiệu Trung liền đổ hết trách nhiệm lên đầu Bao Nghị.
- Đồng chí Cái Thiệu Trung có thể nói lại những lời phê bình lúc trước đã nói với đồng chí Bao Nghị được không. Ai đúng ai sai hãy để cho chủ tịch Bố đây nghe thì sẽ rõ. Trách nhiệm này rốt cục là ai phải chịu thì cũng phải có một lí do chứ? Bằng không những người làm lãnh đạo chúng ta đây phải dựa vào manh mối lấy thế đè người rồi.
Diệp Phàm nói, tự nhiên không ngờ rằng lại để Cái Thiệu Trung tùy ý sắp xếp Bao Nghị.
- Điều này thì không cần thiết, lãnh đạo phê bình cấp dưới thì phê bình trong phòng làm việc là được. Điều này không cần phải đặt lên bàn mới nói được, như vậy chẳng phải là làm mất mặt đồng chí Bao Nghị một lần nữa ư.
Vì sao lãnh đạo phê bình cấp dưới, nhất định là cấp dưới sai đúng không? Chuyện này đã qua rồi, tôi hy vọng các đồng chí không mắc phải những sai lầm này nữa. Tình trạng này không thể lặp lại nữa.
Việc cấp bách bây giờ của chúng ta là tìm ra 502 tài liệu kia, đương nhiên đồng chí nào phải chịu trách nhiệm thì nhất định phải có trách nhiệm, bằng không, sẽ xuất hiện một Bao Nghị thứ hai, thứ ba nữa.
Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra lần nữa.
Mồm mép Cái Thiệu Trung thật là trơn chu.
- Ha ha ha, chỉ cần lòng dạ ngay thẳng thì có gì phải sợ là đặt lên mặt bàn hay không. Việc này không nói ra thì ai biết là ai đúng ai sai.
Vốn dĩ là lúc đồng chí Bao Nghị đưa người đi, tôi cũng biết được nên đã gọi điện hỏi thăm. Đồng chí Bao Nghị khi đó rất tức giận, nói là đồng chí Cái Thiệu Trung đã mắng vào mặt anh ta trong phòng làm việc. Bảo anh ta đưa người cút đi, lại còn đuổi mấy lần nữa.
Đồng chí Bao Nghị còn nói, khi đám đàn bà muốn gây sự, cục công an đã đưa người đứng đầu là đám Thiết Cúc Hoa đi. Đây là chuyện mà cục công an phải làm, là việc hợp pháp.
Đồng chí Thiệu Trung không những phê bình lung tung mà còn muốn đuổi bọn họ đi. Tôi đã khuyên ngăn đồng chí Bao Nghị, nhưng đồng chí ấy đã cảm thấy mình bị tổn thương. Nếu như tập đoàn Hoành Không muốn đuổi cậu ấy đi mà cậu ấy lại vô sỷ ở lại đây thì cũng không hay.
Bởi bí thư Cái là bí thư của tập đoàn Hoành Không mà. Sau khi đồng chí Bao Nghị đi không được bao lâu thì lại xảy ra chuyện đám đàn bà tấn công vào phòng làm việc của tôi và đồng chí Cái Thiệu Trung.
Tay tôi lúc ấy còn bị cô ta cào cho bị thương. Tôi liền đi khuyên đồng chí Cái Thiệu Trung, yêu cầu đồng chí khuyên giải đồng chí Bao Nghị, đem người quay trở lại.
Nhưng ngược lại anh ấy lại nói rằng đi thì đi, lại còn bắt tôi lập tức thành lập đội bảo vệ của tập đoàn Hoành Không.
Đã có cục công an rồi thì không cần phải phí công sức tiền của xây dựng cái ban bảo vệ làm gì, ban bảo vệ này có thể sánh với cục công an không.
Chuyện này là không thể nào, tôi phản đối chuyện này. Chủ tịch Bố cũng đã từng nói nhân viên bảo an không có súng, làm sao có thể so sánh với nhân viên công an được.
Diệp Phàm phản bác lại.
- Đấy là đồng chí Bao Nghị ăn nói lung tung, tôi nào có nói như vậy. Tôi chỉ là nhất thời nóng nảy mà bảo cậu ấy ‘cút’.
Cũng không phải bảo tất cả mọi người của cục công Hoành Không cút hết. Hai chuyện này về bản chất là khác nhau, tôi hi vọng đồng chí Diệp Phàm chớ có suy đoán ngông cuồng.
Phải có chứng cứ chứ.
Cái Thiệu Trung mặt buồn rầu lý luận với Diệp Phàm.
- Đồng chí Bao Nghị có nói, lúc đó thư kí thứ hai của bí thư Cái là Vương Tiểu Mãn cũng ở đó, cậu ấy đã nghe rất rõ ràng.
Diệp Phàm nói.
- Đương nhiên là có thư ký của tôi ở đó, nhưng cậu ấy ở ngoài phòng khách, cũng không hề bước vào trong. Chúng tôi đóng cửa nói chuyện, cậu ấy không thể nghe thấy cái gì.
Cái Thiệu Trung phủ nhận.
- Vậy thì hãy gọi thư kí Vương tới đây hỏi là rõ ràng thôi. Có nghe thấy hay không đương nhiên không phải chỉ một mình bí thư Cái nói là được, đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Chủ nhiệm Trương, gọi thư kí Vương tới đây.
Cái Thiệu Trung vô cùng tức giận, ra hiệu cho Trương Hưng Phúc nói.
Không lâu sau, Vương Tiểu Mãn bước vào.
- Đồng chí Tiểu Mãn, cậu hãy nói nguyên văn, không được bỏ sót một chữ nào những lời mà bí thư Cái đã phê bình đồng chí Bao Nghị, nói sự thật, không được có một chút giả dối.
Diệp Phàm bỗng nhiên thay đổi giọng điệu tấn công.
Vương Tiểu Mãn đứng cũng không vững, bật thốt lên:
- Lúc ấy cục trưởng Bao dường như rất tức giận, nói là muốn đi, tôi mở cửa ra, lén nhìn xem là có chuyện gì. Kết quả là nghe thấy bí thư Cái phê bình nói Bao Nghị là cút đi, Bao Nghị hỏi lại ông thật muốn cục công an chúng tôi cút đi chứ? Bí thư Cái nói là tất cả các người hãy cút hết đi.
- Vương Tiểu Mãn, cậu đang nói bậy gì đấy? Tôi nói cục công an Hoành Không cút khi nào?
Cái Thiệu Trung tức khí thiếu chút nữa đã lệch cả mũi.
- Tôi...dường như là tôi nghe không có sai.
Vương Tiểu Mãn đã bình tĩnh trở lại. Vừa rồi bị dọa sợ tím cả mặt.
- Tất cả những gì đồng chí Vương Tiểu Mãn nói đều là sự thật, trái lại bí thư Cái là bí thư Đảng ủy của tập đoàn Hoành Không, sao có thể không thành thật được như vậy chứ. Xem ra là có ác ý muốn gạt chủ tịch Bố rồi.
Diệp Phàm nhưu cầm dao mà đâm chọc.
- Đồng chí Tiểu Mãn, cậu nói lại một lần nữa, phải nói sự thật, không được giả dối, ở đây đều là các vị lãnh đạo cả, cậu hãy thận trọng.
Bố Hóa Thanh nói.
- Củ tịch Bố, tất cả những gì tôi vừa nói đều là sự thật, bí thư Cái thật quá đáng. Mắng Bao Nghị không khác gì mắng chó vậy. Không cần nói là Bao Nghị không chịu nổi, ngay cả tôi đây cũng không nghe được những lời này. Nhưng mà tôi cũng không dám hé răng.
Vương Tiểu Mãn đã không còn kiêng nể nữa rồi.
Cậu ta cũng biết rằng cho dù là bây giờ chính mình có phủ nhận thì xem ra Cái lão hổ cũng không có để yên cho y.
Chi bằng để lại ấn tượng tốt, như vậy có thể kéo chủ tịch Diệp Phàm về phía mình.
- Cậu.... cậu là đồ khốn khiếp. Cái Thiệu Trung tôi thật là mù mắt khi để cậu là thư kí của mình. Trương Hưng Phúc, cậu chọn người kiểu gì vậy, người này cũng là do cậu tiến cử lên làm thư kí, đồ khốn khiếp.
Cái lão hổ nổi giận rồi. Trương Hưng Phúc run lẩy bẩy, không dám lên tiếng.
- Bí thư Cái, tôi chỉ nói sự thật.
Vương Tiểu Mãn thật đúng là không thèm đếm xỉa Cái Thiệu Trung rồi. Nhìn chủ tịch Bố và Diệp Phàm một cái, nói:
- Thưa các vị lãnh đạo, lẽ nào nói sự thật lại không được sao?
- Cậu cút ra ngoài cho tôi.
Cái Thiệu Trung đã tức đến cùng cực rồi, y hướng về phía Vương Tiểu Mãn mà la lớn.
- Thế này đi, mọi chuyện đã rõ ràng rồi, đồng chí Vương Tiểu Mãn ra ngoài trước đi.
Bố Hóa Thanh gật đầu, lấy lại cho Cái Thiệu Trung chút sĩ diện.
Sau khi Vương Tiểu Mãn ra ngoài, chủ tịch Bố lại nghiêm túc nhìn mọi người, sau đó uống một ngụm trà, nói:
- Hôm nay tôi nhận được ủy thác của chủ tịch Khúc tới đây, một là làm rõ nguyên nhân chính khiến cục công an Hoành Không ra đi.
Bây giờ xem ra đã rõ ràng nguyên nhân, một vài đồng chí dùng lời lẽ không thỏa đáng là nguyên nhân chính khiến Bao Nghị ra đi, có lẽ trong đó cũng có chút hiểu lầm.
Nhưng những điều này không phải mâu thuẫn chủ yếu, việc cần làm bây giờ là mất bò mới lo làm chuồng cũng không muộn. Chủ tịch Khúc chỉ thị, cục công an của tập đoàn Hoành Không tuyệt đối không thể bỏ đi.
Nó là biện pháp tích cực bảo đảm cho sự hoạt động bình thường của tập đoàn. Hi vọng các đồng chí nhớ rõ điều này.
Nhận sự giáo huấn, tranh thủ nội trong thời gian hai ngày phải khôi phục lại công việc bình thường của cục công an tập đoàn Hoành Không. Nói cách khác, tất cả những gì xảy ra sau này sẽ do một vài đồng chí tự mình gánh vác.
- Chủ tịch Bố, tôi sẽ liên lạc với đồng chí Bao Nghị. Nhất định nội trong thời gian hai ngày sẽ khôi phục lại sự hoạt động bình thường của cục công an Hoành Không. Ngăn chặn không để xảy ra sự việc 502 một lần nữa.
Bởi đây là chỉ thị của chủ tịch Khúc, cậu lại không biểu lộ gì, vậy thì mọi người muốn ra tay xử lý cậu rồi. Và chủ tịch Khúc cũng muốn ra tay giải quyết chính mình nên sớm đã tranh thủ chủ động ra tay.
- Ừ, thái độ của đồng chí Cái Thiệu Trung rất nghiêm chỉnh. Vừa rồi tôi có nói mất bò mới lo làm chuồng cũng không muộn, đúng không?
Chỉ cần có thể sửa đổi trên cơ sở huấn luyện giáo dục là được.
Bố Hóa Thanh gật đầu dường như khen ngợi, lại nhìn mọi người một lượt, nói:
- Chuyện thứ hia chính là muốn biết về chuyện nương tử quân và Thiết Cúc Hoa.
Thiết Hoa Cúc là do đồng chí Diệp Phàm chỉ thị khai trừ. Chuyện này, Diệp Phàm phải là người hiểu rõ nhất. Chuyện đám người nương tử quân tấn công vào bộ phận tài chính của tập đoàn Hoành Không cũng là do Diệp Phàm trấn an đấy.
Vậy nên, đồng chí Diệp Phàm, anh hãy nói rõ tình hình sự việc cho các vị lãnh đạo ngồi nghe.
Chủ tịch Bố chỉ mặt gọi tên Diệp Phàm, xem ra việc đầu tiên là hoàn thành ủy thác của chủ tịch Khúc, việc thứ hai là nhằm vào Diệp Phàm.
- Đối với sự việc liên quan đến Thiết Cúc Hoa, tôi xin báo cáo với các đồng chí đang ngồi đây...
Diệp Phàm kể lại đầu đuôi câu chuyện một lượt.
- Mấu chốt của sự việc này là ở chỗ, theo những gì mà Thiết Cúc Hoa đã làm mà nói thì đã đủ điều kiện đuổi đi.
Nhưng công ty có quy định, cán bộ công chức nào mà không đi làm thì phải thông báo cho phía bên kia.
Nếu đối phương không nghe thì tập đoàn công ty sẽ đăng báo công khai. Nội trong ba tháng mà không thấy đi làm thì tức là phải tự động từ chức.
Ngày thứ hai khi Thiết Cúc Hoa đi đầu gây rối thì các cậu liền khai trừ y, có phải là quá vội vàng không?
Từ nhiều phương diện mà nói thì có chút mâu thuẫn so với luật lao động đấy.
Đồng chí Toàn Minh, giám đốc tỉnh nói.