Chủ tịch Chúc nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi.
- Nếu tôi đoán không nhầm thì Chủ tịch Chúc muốn cho tôi có toàn quyền đối với khoản tiền này.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Ừ, tuy nói Cục tài chính thành phố cũng là một cục cấp dưới của cậu. Nhưng có một số việc, cậu biết, tôi biết mọi người đều biết, tiêu tiền trong túi người khác không thể thuận tiện bằng tiêu tiền trong túi mình.
Chủ tịch Chúc gật gật đầu nói.
- Cậu có dự định gì không. Tôi rất muốn nghe xem sáu mươi triệu này cậu dùng như thế nào. Đồng chí Diệp Phàm, đối với một thành phố ở vùng duyên hải có kinh tế phát triển mà nói, sáu mươi triệu không là cái gì. Một Chủ tịch tỉnh phê duyệt sáu mươi triệu khá thoải mái. Nhưng đối với tỉnh Tây Lâm chúng ta mà nói thì khoản tiền này rất lớn. Chúc Nham Phong tôi ký tên tay vẫn hơirun. Tôi có chút sợ.
- Tôi cũng sợ chứ.
Diệp Phàm thẳng thắn gật đầu nói. Thật ra làm cho Chủ tịch Chúc hơi ngạc nhiên. Tuy nhiên, Diệp Phàm đã quay sang nói chuyện khác:
- Chủ tịch Chúc. Anh cho tôi không phải là sáu mươi triệu mà là "gà mái" nhất định sẽ còn đẻ trứng.
Gà mái có thể đẻ nhiều hay ít trứng, nhưng gà mái mà Chủ tịch Chúc cho nhất định sẽ đẻ trứng. Hơn nữa, là gà siêu đẻ.
Cho nên, sáu mươi triệu này, tôi muốn lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân thành phố lập công ty. Mà Diệp Phàm là Chủ tịch thành phố Đông Cống cũng là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Công ty đó. Đến lúc đó, có người nói những lời không hay thì hi vọng Chủ tịch Chúc có thể thứ cho một chút.
- Chỉ cần có thể làm cho "Gà mái" thành gà siêu đẻ, thu về sáu trăm triệu thì Chúc Nham Phong tôi sẽ giúp cậu mọi việc. Hơn nữa tôi cũng tin tưởng mặc dù là lợi nhuận từ kinh doanh, thì tiền này cũng tập trung vào tài chính thành phố, thực hiện nhiệm vụ chung. Phục vụ cho dân thì việc gì không thể làm. Đổi lại, cậu lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân thành phố mở một công ty cũng là công ty của nhà nước, coi như doanh nghiệp nhà nước thôi. Tin rằng trừ phi là người không biết suy nghĩ, hẳn là không có bao nhiêu đồng chí, sẽ nói những lời không hay.
Chủ tịch Chúc nói.
- Không hẳn thế.
Diệp Phàm thẳng thắn phản đối ý kiến của Chủ tịch Chúc.
- Không hẳn thế? Cậu nghĩ sẽ như thế nào?
Chủ tịch Chúc mắt sáng lên, đến đây cảm thấy hứng thú, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Khoản tiền này dùng để mở công ty thì Ủy ban nhân dân thành phố chỉ cử tổ giám sát thôi. Việc kinh doanh hoàn toàn giao cho Giám đốc được tuyển dụng mới được.
Đó chính là tư nhân hóa. Những khuyết điểm của doanh nghiệp nhà nước hẳn Chủ tịch Chúc hiểu rõ. Người nhiều, ăn không ngồi rồi nhiều, người mặc kệ mọi việc nhiều, người thích nói linh tinh nhiều, người thích gây rối cũng nhiều.
Doanh nghiệp nhà nước ngoài những doanh nghiệp độc quyền thì những doanh nghiệp khác hiệu quả kinh tế và lợi nhuận không bằng doanh nghiệp tư nhân cùng ngành nghề.
Vì sao doanh nghiệp có được sự ủng hộ của nhà nước lại có kết quả như thế. Tôi nghĩ, nghiên cứu sâu chính là liên quan đến con người.
Một công ty muốn kiếm được tiền, quan trọng còn xem người lãnh đạo thế nào. Người lãnh đạo có tầm nhìn, có kinh nghiệm, ở công ty thiên thời địa lợi nhân hòa còn không kiếm được tiền chỉ có thể chứng minh là thật sự kém may mắn…
Diệp Phàm cũng có lý luận riêng của mình.
- Ừ, trong phạm vi quy định cậu có thể làm gì thì làm. Nhìn những chuyện cậu đã làm trước đây thì tin tưởng rằng cậu sẽ không làm cho tôi thất vọng.
Đông Cống quá nghèo, cuộc sống của nhân dân Đông Cống rất khó khăn. Mở công ty kiếm tiền về làm gì, chính là hi vọng cậu giải quyết vấn đề của Ủy ban nhân dân thành phố.
Trước đó một thời gian, đồng chí Nông Cao Vân ở thành phố các cậu đã hỏi tôi tiền. Nói là trụ sở của Thành ủy và Ủy ban nhân dân đã quá cũ, muốn quy hoạch xây dựng lại tòa nhà này. Ngoài ra, tập thể của Thành ủy khó khăn, rất nhiều cán bộ phải đi thuê ngoài, không có phòng ở. Các cán bộ không được hưởng ưu đãi của cán bộ, tất nhiên có cán bộ trong lòng không thoải mái.
Tuy nhiên, cậu cũng biết, tài chính của Tây Lâm chúng ta khó khăn, nào có dư thừa tiền để cho thành phố Đông Cống xây dựng trụ sở mới. Cho nên, tự lực cánh sinh là con đường của các cậu.
Tôi hi vọng có thể nhìn thấy con "Gà mái" này cố gắng đẻ trứng. Chính là phải làm cho cán bộ Ủy ban nhân dân thành phố các cậu cũng phải muốn làm, cũng phải thúc đẩy gà đẻ trứng mới được.
Chủ tịch Chúc nói chuyện này xong Diệp Phàm hiểu ngay.
Chủ tịch Chúc thoải mái như vậy hóa ra khoản tiền này đáng lẽ cấp cho thành phố Đông Cống giải quyết vấn đề phúc lợi của cán bộ. không thể tưởng tượng được lại bị lão Chúc cho một đao. Chứng tỏ, lão Chúc đã nghiên cứu rất kỹ.
- Việc này, Chủ tịch Chúc. Sao tôi cảm thấy mình như bị chui vào rọ.
Diệp Phàm cười chua xót.
- Ha ha, không thể nói là ai chụp ai. Đương nhiên, cậu cũng rõ ý tứ của tôi. Nếu gà mái không có trứng, tôi không thể cấp cho các cậu sáu mươi triệu. Mười triệu là nhiều lắm. Đồng chí Diệp Phàm, cậu nghĩ lại xem, mười triệu có thể xây dựng mấy tòa nhà, chỉ sợ là một tòa cũng không làm nổi.
Chủ tịch Chúc ánh mắt có chút giả dối bị đôi mắt ưng của Diệp Phàm nhìn thấu.
- Đều là vì nhân dân phục vụ, cảm ơn Chủ tịch Chúc tin tưởng tôi.
Vẻ mặt Diệp Phàm trang trọng nói.
- Hai mắt của Chúc Nham Phong tôi không hoa, người nào làm được việc, người nào chỉ múa mép khua môi tôi vẫn còn phân biệt được rõ ràng.
Hi vọng cậu có thể bỏ hết mọi suy nghĩ, không cần nghĩ mình là cán bộ giao lưu. Mà coi mình thật sự là người Đông Cống. Thật sự dung hòa vào công việc của Đông Cống.
Đương nhiên, tỉnh Tây Lâm chúng ta là khu tự trị. Dân tộc thiểu số khá nhiều, dân tộc Choang lại chiếm đa số.
Cho nên, tuy nói là dân tộc thiểu số đã Hán hóa nhiều nhưng cậu cũng phải tìm hiểu một chút về phong tục tập quán của họ để sau này triển khai công tác.
Chủ tịch Chúc rất cẩn thận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Buổi tối, Diệp Phàm cô đơn nằm ở nhà khách Tỉnh ủy. Ở tỉnh Tây Lâm Diệp Phàm thật sự không biết một ai.
Mà tình hình thành phố Đông Cống thế nào, trong lòng Diệp Phàm cũng không rõ. Tuy nhiên, may mắn còn có Vương Triều và Lam Tồn Quân cùng đến đó. Nếu không, thật sự là như người mù không biết gì.
Buổi sáng ngày hôm sau, đoàn người Phó Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Thiết Hậu Sơn đến thành phố Đông Cống.
Tỉnh Tây Lâm gồm các khu vực đồi thấp, cao, đồng bằng, núi đá, tạo ra sự pha trộn. Hệ thống núi dày đặc, tầng tầng lớp lớp. Đồng bằng đa số là phù sa của các con sông. Đá vôi phân bố rộng rãi. Độ cao của núi có lẽ không bằng tỉnh Nam Phúc.
Thành phố Đông Cống địa thế Nam Bắc khá rõ ràng, khu vực phía trung du Đông Nam khá thấp, tây bắc cao hơn. Đặc điểm địa hình là nhiều núi, ít khu vực đồng bằng. Núi đá vôi lớn. Nội thành thành phố có vùng núi, suối, có khu vực thung lũng.
Thành phố Đông Cống phân ra hai khu là Đông Châu và Giang Viễn. Dân số nội thành nghe nói mới ba bốn mươi nghìn. Quang cảnh không khác gì một số thị trấn ở phía nam. Còn không bằng một thị trấn quy mô lớn ở vùng duyên hải, quả thật là nghèo.
Mà khu Đông Châu và Giang Viên tuy nói là dân số đạt đến 60 nghìn, nhưng dân số trong nội thành ba bốn nghìn. Phân hai hướng, Phía bắc là khu Đông Châu, phía nam là khu Giang Viễn.
Nhìn con số đó có thể thấy đa số dân đang sống ở nông thôn. Dân số nội thành ít chứng tỏ quy mô thành thị hóa không phát triển. Việc đô thị hóa ở Đông Cống còn hơi chậm.
Vấn đề khó khăn đầu tiên bày ra trước mặt Diệp Phàm là đô thị hóa thành phố Đông Cống. Nếu không, một thành phố cấp 3 mà dân số mới mấy nghìn. Nói ra thật có chút xấu hổ.
Trong việc thu hút đầu tư sẽ khó khăn. Ai muốn chú ý đến một địa phương nhỏ để đầu tư đâu. Nói về lĩnh vực bất động sản, tốc độ đô thị hóa chậm, đại đa số dân sống ở nông thôn, xây dựng nhà ở thì ai đến mua?
Việc này, xét đến cùng chính là vì một chữ- nghèo.
Chiếc Cherokee của Diệp Phàm từ Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy do một nhân viên lái. Diệp Phàm bị Phó Trưởng ban thường trực Thiết Hậu Sơn gọi vào chiếc Audi của ông ta ngồi. Đương nhiên, vị lái xe kia có chút tò mò sao chiếc xe cũ của Chủ tịch Diệp như được nâng cấp mười phần, hơn nữa, lái vô cùng thoải mái.
Diệp Phàm hiểu được, việc Chủ tịch Chúc mời cơm ngày hôm qua có uy lực không nhỏ. Thiết Hậu Sơn từ thái độ lạnh lùng chuyển sang nhiệt tình. Việc này, tất nhiên đều là Chủ tịch Chúc nói bóng gió.
- Ha ha, Chủ tịch Diệp, đồ ăn Tây Lâm chúng tôi có được không?
Thiết Hậu Sơn thản nhiên cười nói. Diệp Phàm vừa nghe hóa ra là người này muốn thăm dò xem hắn có quan hệ gì với Chủ tịch Chúc.
Đương nhiên, Diệp Phàm hiện tại không phải gà mờ mới bước vào lĩnh vực chính trị. Nhìn Thiết Hậu Sơn một cái cười nói:
- Cũng không tệ lắm, tôi xuất thân từ gia đình nghèo khó, ha ha đồ ăn gì cũng cảm thấy ngon. Huống chi, đồ ăn của Chủ tịch Chúc ở căn tin rất ngon.
Thật ra, đồ ăn ngày hôm qua của Chủ tịch Chúc chỉ là cơm canh, thật sự là bình thường đến không thể bình thường hơn. Diệp Phàm nói lớn như thế, thứ nhất là đánh bóng mặt mình. Thứ hai tất nhiên là cho Thiết Hậu Sơn biết trong mắt Chủ tịch Chúc hắn khá có phân lượng.
Ông muốn thăm dò, thì tôi sẽ chơi trò trốn tìm với ông. Càng không rõ ràng có lẽ lão Thiết càng cảm thấy hứng thú.
Ngoài ra thái độ của lão Thiết có lẽ ngày càng tốt lên. Có thể nhân cơ hội này có quan hệ tốt với nhân vật số hai của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy là điều Diệp Phàm mong muốn.
- Chủ tịch Diệp nói đùa, sao có thể nói là gia đình nghèo được. Giống như nhà tôi mới thật sự là nghèo, ha ha. Cha tôi vì cho tôi đi học, con lợn duy nhất trong nhà chưa lớn đã phải bán. Nhớ tới những ngày đó nghĩ mà sợ.
Thiết Hậu Sơn nói đến gia đình mình, tất nhiên là để tạo không khí thân mật.
- Đúng vậy, những chuyện trước đây khi nhớ đến đều thấy rất đáng giá. Như ngày hôm qua cùng Chủ tịch Chúc ăn cơm, uống bình Mao Đài đã giữ vài chục năm, cảm giác vẫn không ngọt ngào bằng hương vị rượu gạo trong nhà tự làm.
Diệp Phàm nói rất tự nhiên, trong lúc vô ý lộ ra một tin tức.
Ngày hôm qua Chủ tịch Chúc dùng Mao Đài tiếp hắn. Diệp Phàm đã dùng đôi mắt ưng dò xét, phát hiện Thiết Hậu Sơn có chút dao động. Chứng tỏ, Thiết Hậu Sơn có chút kích động. Còn vì sao kích động, Diệp Phàm không hiểu được.
Thật ra Thiết Hậu Sơn không thể không kích động. Tuy nói Chủ tịch Chúc tửu lượng tốt, tửu lượng kinh người. Nhưng Chủ tịch Chúc cũng là người làm việc tốt. Ông ấy ngồi vào vị trí Chủ tịch tỉnh là từng bước đi lên.