Diệp Phàm có ý muốn chỉ đích danh cơ quan hành chính, tự nhiên mâu thuẫn nhắm thẳng vào Chủ tịch địa khu Chu Gia Sinh.
- Đây là một trong những nguyên nhân chủ yếu nhất, vẫn là vấn đề tiền, đó cũng là một vấn đề thực tế ở trước mặt chúng ta.
Tuy nhiên, chỉ có điều ngoại trừ nguyên nhân chính này. Đương nhiên còn có một vài nguyên nhân khác. Ví dụ như, một khi di dời, sẽ khiến cho tương đối rối loạn.
Tám người ở văn phòng nhất định đều khó khăn. Hơn nữa, thời gian lại dài, để hoàn thành di dời toàn bộ khu trung tâm hành chính nhanh nhất cũng phải xây dựng mất hai năm.
Nếu vốn đầu tư không đủ, kéo dài đến bảy tám năm cũng là bình thường. Đương nhiên có một số ít đồng chí sợ khổ, mà có đồng chí một vài năm phỏng chừng sẽ phải di chuyển vị trí.
Chắc chắn việc hỗn loạn này phải mất vài năm. Trong khi các đồng chí cũng đã có nền tảng trong sự nghiệp của họ, và việc di dời có thể khiến cho sự nghiệp của họ thoáng cái thành bọt nước.
Bởi vì, nền tảng của bọn họ là ở thành phố Giang Hoa chứ không phải ở huyện Lăng Hà bây giờ.
Dù sao, lợi ích và mối bất hòa cùng một chỗ, khiến cho hình thành nhiều ý kiến. Tôi nghĩ, nếu muốn việc khởi công di dời thuận lợi, đầu tiên phải thống nhất tư tưởng của một số đồng chí.
Nếu không, nếu có đồng chí có tư tưởng chống đối, công việc tự nhiên cũng có chút tiêu cực, do đó khiến cho quá trình di dời nảy sinh nhiều chuyện xấu.
Khương Nguyệt vừa nói rõ ràng các vấn đề, dù sao cũng không chỉ tên nói họ ai ra.
Khương Nguyệt vừa đi không lâu sau thư ký Đỗ Vệ Quốc vào, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, vừa rồi vị lãnh đạo cũ lại gọi điện thoại tới.
- Lãnh đạo cũ?
Diệp Phàm sửng sốt, nhìn Đỗ Vệ Quốc.
- Chính là Võ Đông Sơn, là Bí thư Thành ủy An Tân, về sau đến sở Dân chính tỉnh.
Trong lời nói Đỗ Vệ Quốc rất oán hận.
- Sớm biết trước, hôm nay đã làm. Người như thế, anh để ý tới ông ta làm gì?
Diệp Phàm hừ nói.
- Đương nhiên tôi cũng không muốn để ý đến ông ta. Tuy nhiên. Bí thư Diệp vừa xong bên này, tôi sẽ nói cho ông ta một trận. Sau lại nói đến chuyện di dời khu trung tâm hành chính Giang Hoa nhưng vẫn chưa xả ra được.
Đỗ Quốc Vệ nói.
- Ừ, nói thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Võ Đông Sơn nói về vấn đề lợi ích và mâu thuẫn khá lớn trong việc di dời khu trung tâm hành chính Giang Hoa, hơn nữa, còn nói về truyền thống khía cạnh tiền.
Như thể cấp lãnh đạo địa khu Giang Hoa có chút lạnh lùng. Võ Đông Sơn vừa nghe ha ha cười nói. Nói đây là điều tất nhiên.
Lập tức tôi nghe thấy liền truy vấn rốt cuộc việc này sao lại thế này.
Đỗ Vệ Quốc nói đến đây ngừng lại.
- Sao không nói tiếp chứ?
Diệp Phàm chau mày, hỏi.
- Ừ, Võ Đông Sơn nói tạm thời không nói rõ ràng trong điện thoại được.
- Ha hả, anh nói vì sao Võ Đông Sơn nói như thế?
Diệp Phàm lạnh nhạt cười.
- Nhất định là muốn mượn chuyện này chuẩn bị làm cái gì, trong điện thoại có nói cũng không rõ ràng lắm. Chẳng lẽ ông ta muốn mượn tay của anh làm chuyện gì?
Đỗ Vệ Quốc có chút tức giận, nói.
- Vốn tôi còn tưởng rằng trong lòng ông ta thật sự hổ thẹn, giờ nghĩ lại, tất cả đều là ngụy biện.
Ông ta nói rất dễ nghe, bởi vì trước kia trong các hoàn cảnh đặc biệt đã không chú ý đến tôi, bây giờ nghĩ lại trong lòng thực sự thấy áy náy.
Tuy nhiên, đến bây giờ cũng không thấy tồi, ông ấy là lãnh đạo cũ của tôi, trong lòng rất vui vẻ.
Ông ta còn có mặt mũi nói ra ba chữ lãnh đạo cũ. Lúc trước đẩy tôi đi gánh trách nhiệm thay. Rốt cuộc tôi cũng đã hiểu thấu người này.
Người như thế. Trong mắt chỉ có lợi ích và quyền lực, cơ bản là không có tình cảm. Bí thư Diệp. Anh yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ không quan tâm đến người này nữa.
- Ha hả, tại sao có thể nói là không quan tâm nữa chứ?
Đột nhiên Diệp Phàm cười thần bí.
- Bí thư Diệp, anh có ý gì vậy?
Đỗ Vệ Quốc sửng sốt, có chút mơ hồ.
- Ha hả, phải quan tâm chứ, đương nhiên là phải quan tâm. Nếu Võ Đông Sơn muốn mượn tay tôi, tôi khiến ông ta mượn cũng không xong. Như vậy đi, anh lập tức gọi điện thoại lại cho ông ấy. Nói là mời ông ta đến Giang Hoa, chúng ta sẽ cùng nhau ngồi một chút.
Diệp Phàm cười nói.
- Mời người như ông ta uống rượu, trợ lý Diệp, như vậy quá có lợi cho ông ta.
Đỗ Vệ Quốc có chút giận dữ.
- Không có việc gì, ông ta muốn mượn tay của tôi, chúng ta cũng chỉ mượn ông ấy cái mồm thôi. Tôi vừa tới Giang Hoa, không có quá nhiều thời gian để đi tạo các mối quan hệ.
Tôi muốn giải quyết được nút thắt này, cho nên, cần phải nghe ngóng những điều tương đối quan trọng.
Ví dụ như, vì sao mà Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Bạch lại không nói với tôi một câu, vì sao mà Chu Gia Sinh lại lạnh lùng như vậy, anh ta bỏ qua không chào đón Diệp Phàm tôi.
Chẳng lẽ là Diệp Phàm tôi đoạt vị trí của anh ta làm cho trong lòng anh ta đố kỵ. Nhưng trong quan trường cho dù bên trong không thích nhưng cũng rất ít khi biểu hiện ra bên ngoài.
Trên đài bắt tay dưới đài đá chân mới là các loại quan hệ trong giới quan trường. Biểu hiện Chủ tịch Địa khu Chu như vậy chứng tỏ anh ta còn quá non nớt.
Chắc chắn không phải là như vậy, Chu Gia Sinh cũng là cán bộ đảng viên kỳ cựu, đã lăn lộn trong quan trường vài chục năm, có thể ngồi vào vị trí thứ 2 của khu cũng là am hiểu trong giới quan trường.
Tôi nghĩ, anh ta cố ý biểu hiện ra ngoài cho tôi thấy thôi. Như vậy là vì cái gì, vì cái gì mà không thể kiềm chế, việc này, tôi đều cần phải tìm hiểu cho rõ ràng.
Nhưng mà Vệ Quốc, anh có thấy tôi có thời gian rảnh rỗi không? Còn chuyện quầy hàng lớn ở Hoành Không, tôi không có khả năng đã đánh mất quả dưa hấu lại nhặt được hạt vừng.
Cho nên, chuyện di dời phải kiên quyết. Hơn nữa, không thể để cho các đồng chí có quá nhiều mâu thuẫn mới được.
Nếu không, một ngày tôi không ở Giang Hoa, bên này bên kia làm cái gì đó chẳng phải sẽ lộn xộn sao.
Mà Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam lại đánh giá cao việc di dời trung tâm hành chính, việc này nhất định tôi phải hoàn thành, hơn nữa phải hoàn thành thuận lợi mới được.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Đỗ Vệ Quốc một cái, nói,
- Vệ Quốc, trong quan trường không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn.
Chẳng qua là trong đó đề cập đến lợi ích mà thôi. Ở đây đầu óc phải cởi mở một chút, không nên để những việc vướng mắc ở trong lòng.
Ví dụ, đối với người như Võ Đông Sơn, chúng ta không cần phải quá chú ý đến sắc mặt của mình. Ông ta muốn lợi dụng chúng ta, tại sao chúng ta không lợi dụng ông ta.
Ông ta rất giỏi sau khi sự việc xảy ra còn có thể thoát thân, chứng tỏ ở tỉnh Điền Nam ông ta cũng có người đứng sau rất mạnh.
Người như thế, chúng ta không thể làm bạn bè được, nhưng cũng không thể làm tình địch được. Mối quan hệ của chúng ta, đó là, bên ngoài là bạn bè, trên thực tế chỉ là phục vụ lợi ích của nhau.
Nếu ông ta đến đây, anh phải tiếp đón tử tế ông ta. Ít nhất, chúng ta phải biểu hiện ra bên ngoài là như thế.
- Tôi hiểu mà Bí thư Diệp, tôi nghe lời anh.
Đỗ Vệ Quốc như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm khá kinh ngạc đó là. Đỗ Vệ Quốc vừa mới gọi điện thoại đi, không ngờ được Võ Đông Sơn cười nói ha hả là ông ta mời khách.
Muốn cùng tâm sự với bộ hạ cũ. Hơn nữa, Võ Đông Sơn nói hiện tại mình đang làm khách ở Giang Hoa.
Vì thế, hai bên ấn định gặp mặt nhau lúc 9 giờ tối ở biệt thự Trúc Khê.
- Vệ Quốc, anh nói Võ Đông Sơn thật sự đến thăm người thân sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Thăm người thân cái gì, cơ bản chỉ là để ngụy trang thôi. Tuy nhiên, Võ Đông Sơn nhanh như vậy. Phỏng chừng là có việc gấp đứng ngồi không yên. Cho nên, tôi đến đây ông ta cũng mới đến. Nếu không chúng ta lạnh lùng với ông ta khiến cho ông ta vội vàng chẳng phải là rất tốt sao?
Đỗ Vệ quốc tức giận hừ nói.
- Ha hả, 9 giờ tối chúng ta thuê xe đi biệt thự Trúc Khê. Còn việc lạnh lùng với ông ta hay không, đến đó xem ông ta thế nào rồi sẽ xử lý.
Diệp Phàm cười nói,
- Tôi thật muốn xem Võ Đông Sơn có thể đem đến cho chúng ta cảm giác gì?
Chín giờ tối.
Đi từ thành phố Giang Hoa đến biệt thự Trúc Khê phải hơn nửa giờ. Kỳ thật nói là biệt thự là có phần phóng đại.
Cuối tháng tám, lúa nặng trĩu bông.
Mà kỳ thật Trúc Khê sơn trang chính là một tòa nhà làm bằng gỗ nằm trên một cánh đồng, tuy nhiên, kiểu dáng vẫn còn khá mới lạ.
Giữa tòa nhà có một dòng suối nhỏ, nhìn qua cửa sổ lớn có thể thưởng thức tiếng suối nước chảy, phong cảnh cũng tương đối không tồi.
- Ông khỏe không lãnh đạo cũ, đã lâu không gặp, Vệ Quốc tôi luôn nhớ tới ông.
Đỗ Vệ Quốc thật sự nghe lời Diệp Phàm, thể hiện rất nhiệt tình tiến tới đưa hai tay ra bắt.
- Tôi cũng nhớ cậu Vệ Quốc ạ, nhớ những ngày chúng ta cùng làm với nhau, thật là tốt.
Đương nhiên Võ Đông Sơn cũng khá khách khí, cũng không có kiểu cách làm quan, cũng đưa hai tay ra nắm thật chặt tay Đỗ Vệ Quốc.
Đương nhiên, Đỗ Vệ Quốc hiểu được, mọi thứ với Võ Đông Sơn đã thay đổi, tất cả đều nhìn nét mặt của Diệp Phàm.
- Lãnh đạo cũ, vị này chính là lãnh đạo hiện giờ của tôi – Bí thư Diệp.
Đỗ Vệ Quốc quay người, cung kính giới thiệu Diệp Phàm.
- Trời ơi, thất kính thất kính. Bí thư Diệp anh khỏe không.
Vẻ mặt Võ Đông Sơn kinh ngạc, chạy nhanh tới đưa hai tay ra bắt.
Nhất định người này là giả bộ, phỏng chừng lúc Diệp Phàm tới đây người này đã ngồi ở chỗ nào nhìn qua thấy Diệp Phàm rồi. Đương nhiên, người ta như vậy cũng là giả bộ để tránh mặt thôi.
- Ha hả, đã sớm nghe Vệ Quốc nói về đồng chí Đông Sơn. Nói lúc trước đồng chí Đông Sơn thực sự ‘chiếu cố’ anh ta. Hiện tại tôi cũng đến tỉnh Điền Nam, sau này chúng ta chính là đồng nghiệp.
Diệp Phàm đưa tay ra bắt tay ông ta, những lời này đều có hai ý nghĩa, Võ Đông Sơn vừa nghe, mặt hơi hơi đỏ một chút.
Bởi vì, Diệp Phàm người này nhấn mạnh trọng âm hai chữ ‘chiếu cố’, tự nhiên làm cho Võ Đông Sơn nghĩ lại đến chuyện trước kia đối đãi với Đỗ Quốc Vệ.
- Bí thư Diệp, chúng ta vào ngồi uống trà đã.
Võ Đông Sơn vội vàng nói sang chuyện khác, nhường đường cho Diệp Phàm đi trước.
Võ Đông Sơn tự mình pha trà, hơn nữa, nhất định phải mời Diệp Phàm ngồi vào vị trí chính. Diệp Phàm cũng không khách khí đặt mông ngồi xuống.
Hiện tại Diệp Phàm kiêm cả chức trợ lý Chủ tịch tỉnh Điền Nam, còn Võ Đông Sơn chỉ là phó giám đốc sở nội vụ thôi. Cơ bản là hai người không cùng một đẳng cấp.
- Bí thư Diệp, nghe nói việc khởi công di dời khu trung tâm hành chính Giang Hoa sẽ lùi lại đúng không?
Võ Đông Sơn hỏi.
- Đúng vậy, phỏng chừng trong mấy ngày nữa sẽ triển khai.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, việc di dời khu trung tâm thành phố là việc rất lớn. Vấn đề này thật sự phiền toái.
Võ Đông Sơn lại thở dài.