Ngay cả Hứa Thông cũng âm thầm buồn bực, mới vừa rồi họ Quách này lợi hại vô cùng, căn bản là không đem đại thiếu gia Trầm Khai của tập đoàn Tinh Huy vào trong mắt.
Tập đoàn Tinh Huy ở Thủy Châu là một tập đoàn tương đối nổi danh, tựa hồ Quách Chân Kỳ cũng nghe nói tới nhưng không hề nể mặt Trầm Khai.
Thế nhưng đối với Diệp Phàm thì Quách Chân Kỳ hoàn toàn bất đồng, việc này thật sự là tà môn, chẳng lẽ họ Diệp này có đại bối cảnh hay sao, nếu không khó có thể giải thích.
Hứa Thông không thể làm gì khác hơn là vắt óc suy nghĩ, thề bắt đầu từ ngày mai nhất định phải đem tám đời tổ tông của Diệp Phàm điều tra để xem tiểu tử này rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng để lựa chọn chiến lược phù hợp.
- Được! Bất quá tuổi tôi nhỏ hơn anh, tôi còn phải gọi anh là Quách ca mới đúng, làm phản rồi.
Diệp Phàm cười nhẹ.
- Không được! Quách Chân Kỳ tôi đã giành trước gọi Diệp ca rồi.
Quách Chân Kỳ kích động, môi run run, gã cảm thấy còn chưa chắc chắn nên lại hỏi:
- Tôi gọi thật nhé?
- Được!
Diệp Phàm thận trọng gật đầu.
- Diệp ca! Anh đồng ý rồi, vậy tối nay tiểu đệ thanh toán tiền cơm chắc là không quá đáng, không ai mượn cớ nói được gì có phải hay không?
Quách Chân Kỳ vòng vo cũng là vì chuyện này.
-...... Được rồi......
Diệp Phàm không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nhìn Quách Chân Kỳ rồi cả đám kéo ra Bát Bảo Các.
- **! Toàn bộ bị thằng lính ngốc này làm loạn.
Hứa Thông thầm mắng, hận không nhảy vào xé xác được Quách Chân Kỳ. Chẳng qua Hứa Thông có năng lực cũng không có gan, nếu quả thật động thủ bị xé nhất định là mình.
Mới vừa trở lại trường đảng, điện thoại Diệp Phàm vang lên.
- Anh Phàm, anh không đến giúp em châm cứu rồi. Em muốn đứng lên sớm một chút, không lâu sau sẽ tiết mục, đài truyền hình cũng gấp gáp, đổi người thì không kịp. Hơn nữa tiểu muội này cũng muốn nhìn xem một chút bản lĩnh của anh, hay là đang khoác loác.
Tống Trinh Ngọc tương đối thân mật, từ nụ hôn đầu tối qua, trong lòng cô đã có tình cảm với Diệp Phàm rồi.
- Trinh Ngọc, tối nay anh có việc, vì cha em chỉ định làm lớp trưởng nên không thể phân thân.
Diệp Phàm vội vàng nói dối, thật ra thì không ngờ là còn đường vào Tống gia vì thái độ của Tào Mai Phương.
- Cha em thật sự định anh làm lớp trưởng?
Tống Trinh Ngọc mừng thầm. Tối qua từ thái độ của mẹ mình không chấp nhận Diệp Phàm, nếu như cha thật coi trọng hắn thì cộng với ông nội cũng sẽ tìm cơ hội đả thông hơn.....
Nghĩ tới những thứ này, Tống Trinh Ngọc nhất thời nóng mặt.
- Thế thì không phải là, ông ấy đường đường là Trưởng Ban tổ chức Tỉnh ủy, làm sao có thể quan tâm chuyện nhỏ như thế. Là Hiệu phó Lâm chủ nhiệm lớp anh đề nghị, sau đó cha em cũng không phản đối, ha ha......
Diệp Phàm cười khan, dĩ nhiên là có vẻ tự đắc, cảnh tượng đó cũng tương đối huy hoàng.
- A!
Trong giọng Tống Trinh Ngọc thể hiện rõ sự thất vọng, chẳng qua nghĩ lại vẫn vui vẻ, " Cha có thể gật đầu, nói rõ Diệp Phàm ở trong suy nghĩ của cha vẫn có chút ấn tượng, như vậy thì còn có cửa."
- Anh tắt điện thoại đây, có việc bận.
Diệp Phàm vừa nói đang muốn cúp điện thoại.
- Chờ một chút, gấp cái gì? Anh xem đó, chán nói chuyện với em có phải không, hừ!
Tống Trinh Ngọc rõ ràng mất hứng.
- Ha ha, có thể nói chuyện với mỹ nữ đã mừng không kịp, huống chi là Tống đại tiểu thư chúng ta? Tuy nhiên bây giờ đúng là có chuyện cần làm, để lúc nữa nhé.
Diệp Phàm giả lả.
- Được rồi!
Tống Trinh Ngọc nói, không đợi Diệp Phàm để điện thoại xuống nói tiếp:
- Chẳng qua, ông nội của em đã bảo tài xế tới đón, xem anh có tới hay không? Nếu như sợ thì nói sớm một chút, để em bảo chú Lý quay về, ha ha ha, da trâu đại vương......
Tống Trinh Ngọc đột nhiên như một đứa trẻ bướng bỉnh, hờn dỗi làm người khác sợ hết hồn.
- Có ý gì Tống đại tiểu thư, anh đâu có tội gì chứ, còn về châm cứu thì tối qua em cũng thấy, không có ba phần không dám lên Lương Sơn. Tống lão gia tử cho mời thì anh đâu dám từ chối, kính già yêu trẻ là mỹ đức của người Trung Hoa mà! Bỏ đi, anh lảng tai không nghe được mỹ nữ kêu gì.
Một tên con trai còn muốn chơi bỡn cợt.
- Hừ! Vừa nghe nói ông nội của em cho mời thì không bận phải không. Mới vừa rồi em nghe nói là anh bận, khuya rồi còn bận gì, quan viên các anh đều là lừa đảo, có phải muốn hẹn với em út nào không?
Tống Trinh Ngọc đột nhiên đâm xuyên người khác mặt nạ.
- Tức giận á! Ai! Anh chỉ là một tiểu quan, nghe nói ông nội em trước kia là nhân vật số một tỉnh Nam Phúc. Lão nhân gia gọi anh có dám không đến không, nếu lão gia tử tức giận hừ một tiếng thì e là mũ anh sẽ bay.
Làm quan mà, có ai không muốn cái mũ trên đầu càng lúc càng cao, tốt nhất là đừng gây thù kết oán mới tốt. Anh là người bình thường nên suy nghĩ cũng bình thường, tuy nhiên phân lượng Tống đại tiểu thư trong mắt anh sánh với Tống lão gia tử......
Diệp Phàm nói tới đây không nói, giữ chút huyền niệm cho Tống Trinh Ngọc đoán.
- Làm sao, không nói à nha? Không dám nói!
Tống Trinh Ngọc không nhịn được hỏi. Tuy hiểu Diệp Phàm đang đùa giỡn nhưng nữ nhân vẫn luôn thích nghe nam nhân rót mật.
- Có gì không dám, một chữ " cao"!
Diệp Phàm vứt ra ngoài.
- Hừ! Anh không tôn kính ông nội của em.
Tống Trinh Ngọc giả vờ tức giận, thật ra thì rất dễ chịu, biết là Diệp Phàm múa mép khua môi nhưng rất hài lòng.
- Ai...... Nữ nhân chúng em làm sao vậy, nói thật thì không tin cứ thích nghe nói dối kia, đúng là khó khăn.
Diệp Phàm cố ý kêu khổ.
Không lâu đến Tống gia.
Chẳng qua đi vào đại sảnh thì Diệp Phàm ngây người vì thấy trong đó có hai nữ hộ sĩ xinh đẹp và một bác sĩ. Dụng cụ y tế đều có đầy đủ, mỗi người đều ngưng trọng như lâm đại địch.
Diệp Phàm cảm giác như trong sảnh đang chuẩn bị tiến hành phẫu thuật, đứng đó ngơ ngác.
Sau hắn nghĩ lại thì cũng thấy bình thường, đoán chừng là Tống gia vẫn không yên lòng để cho mình tiến hành châm cứu với Tống Trinh Ngọc và Tống lão gia tử, nên mới chuẩn bị khi có sự cố.
- Mạng những quan lớn này đúng là quý giá. Mặc dù kim châm của mình chưa là gì, ghim vào chân nhiều nhất chỉ sước da, ra chút máu là xong việc, cần gì làm như ra trận vậy, làm cho người ta chê cười. Đây chính là đặc quyền giai tầng a, mình là dân thườn, không có đãi ngộ như vậy.
Diệp Phàm cảm giác buồn cười, chẳng qua không cười thành tiếng.
Quả nhiên không ngoài sở liệu.
- Tiểu Diệp, để ông giới thiệu cho cháu.
Tống lão gia tử trái lại hòa ái, chỉ vào một thầy thuốc có gương mặt tròn vo:
- Vị này là chủ nhiệm ngoại khoa Thang Khang Thành của bệnh viện Đệ Nhất Thủy Châu, chẳng những tinh thông giải phẫu mà còn có những phát kiến nổi tiếng trong và ngoài nước, cũng có nghiên cứu nhiều với Trung y. Nghe nói Tiểu Diệp có thuật châm cứu nên muốn tới tham quan học tập.
- Lai lịch không nhỏ, chuyên gia nổi danh Trung Quốc cũng mời tới. Tham quan học tập là giản, giám sát mới là thật.
Diệp Phàm thầm cằn nhằn, ngoài miệng vẫn niềm nở:
- Kính xin Giáo sư Thang chỉ điểm nhiều hơn cho thế hệ sau.
- Ngươi chính là Diệp Phàm, có giấy chứng nhận hành nghề y không. Cái gì mà tốt nghiệp đại học, học nghề gì, công tác ở bệnh viện nào, chức vụ gì, đã chữa cho bao nhiêu bệnh nhân......
Thang Khang Thành liếc Diệp Phàm vẻ khinh thị, ném ra một tràng khiến Diệp Phàm mù mịt.
- Ha ha, Giáo sư Thang, ông nói ra nhiều vấn đề như vậy, không biết tôi nên trả lời cái nào trước.
Diệp Phàm bình thản, thầm nghĩ con ** nó, cái gì mà chuyên gia Thang, sao không chuyển sang làm cảnh sát đi.
- Ha ha, tôi cũng nóng nảy, là thói quen chịu trách nhiệm với bệnh nhân mà thôi, thật xin lỗi, huống chi anh xem bệnh cho Tống lão, bản thân cũng nên thận trọng phải không?
Thang Khang Thành xin lỗi.
- Diệp Phàm, Phó Chủ tịch huyện Ngư Dương, tốt nghiệp đại học Hải Giang Trung Quốc chúng ta, học quản lý kinh tế, không có giấy phép hành nghề y, cũng không làm ở bệnh viện nào, coi như là thầy lang đi.
Diệp Phàm cũng hơi tự đắc.
- Không có giấy phép hành nghề y cũng không phải tốt nghiệp đại học y, còn không làm ở bệnh viện. Như vậy là anh phạm pháp đấy, gan thật. Cậu có biết sắp châm cứu cho ai không?
Một bác sĩ bên cạnh Thang Khang Thành nghiêm túc.
- Vị đồng chí này là...... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm liếc sang.
- Ha ha, Tiểu Diệp, y là thầy thuốc hàng ngày của ông, tên là Vương Mạo Phong. Đừng để ý, y chỉ vì lo lắng nên thế thôi. Thật ra từ bé rễ cỏ, vỏ cây ông cũng đã từng ăn, tiện lắm.
Tống lão gia tử cười nói, biết trong lòng Diệp Phàm có chút giận nên dàn hòa..
Quay sang hai thầy thuốc, cười nói:
- Có thể bắt đầu.
- Chúng ta chuẩn bị một chút, Tiểu Lý, Tiểu Lưu, đem treo ngược bình truyền đi, chuẩn bị thuốc cầm máu, gara,......
Chuyên gia Thang nói xong chằm chằm nhìn vào Diệp Phàm, hai y tá xinh đẹp phía sau lập tức triển khai.
- Ha ha, tiểu thư y tá, cứ chuẩn bị đi, tôi bắt đầu rồi.
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, liếc hai y tá, coi như không thấy vẻ khinh thường.
- Trinh Ngọc, em rửa chân chưa vậy, ha ha......
Diệp Phàm cười nói, lấy ra kim châm rỗng ruột.
- Thối chết anh!
Tống Trinh Ngọc giận Diệp Phàm, vùng vằng giơ chân.
- Chậm đã, đồng chí Diệp Phàm, anh đã khử trùng châm chưa vậy.
Chuyên gia Thang vội vàng hỏi.
- Đang chuẩn, còn chưa có!
Diệp Phàm lắc đầu.