Võ Đông Sơn bình tĩnh trở lại, tuy nhiên, trong lòng cũng có chút không yên.
- Ha hả, chẳng qua là đến nhậm chức ở ban chỉ huy di dời thôi. Hoàn toàn có thể mượn tạm được, xong việc lại trở về thôi mà.
Diệp Phàm vừa nói lời này ra.
Thiếu chút nữa Võ Đông Sơn té xỉu, sắc mặt khá mất tự nhiên cười nói,
- Ha hả, Võ Đông Sơn tôi không thể không nói, trợ lý Diệp thật là có biện pháp hay. Tuy nhiên, cũng không dễ dàng làm được?
- Nói thẳng ra, so với việc này còn có cửa sao?
Diệp Phàm biết Võ Đông Sơn nhịn không nổi, phỏng chừng là muốn vứt mục đích của chính mình.
Đương nhiên, nếu có biện pháp tốt hơn sẽ rất tốt. Nếu không, với cách lập luận này của Diệp Phàm, kỳ thật Diệp Phàm vẫn sẽ già mồm át lẽ phải.
- Bí thư Diệp có thể còn chưa hiểu hết về tình hình của các thành viên cấp dưới đúng không?
Võ Đông Sơn hỏi.
- Tôi còn chưa kịp để hiểu, không có thời gian mà.
Diệp Phàm nói.
- Ha hả, đồng chí Tiễn Quý Thành – Phó chủ tịch địa khu Giang Hoa đã bị điều đi rồi. Công văn đã xuống dưới, thật ra đồng chí Quý Thành đã sớm được điều tạm sang Sở Giao thông công tác.
Đảm nhiệm chức Phó giám đốc Sở Giao thông. Anh ta đi sang sở Giao Thông cũng đã hai năm, chẳng qua là cấp trên vẫn chưa có phê duyệt xuống dưới.
Còn một số người vẫn còn ở lại UBND địa khu Giang Hoa.
Võ Đông Sơn cười nói.
- Việc này, cũng không có liên quan mấy đến việc di dời trung tâm hành chính. Đồng chí Tiễn Quý Thành điều đi rồi, đương nhiên trong tỉnh sẽ phải sắp xếp một đồng chí khác đến nhận chức. Một cây củ cải với một cái hố, sau đó không còn củ cải có sợ không?
Diệp Phàm nói.
Trong lòng đã sớm hiểu được, Võ Đông Sơn muốn thay vị trí của Tiễn Quý Thành. Người này làm mọi thứ là vì như này.
Tuy nhiên, hiện tại Diệp Phàm cũng phải mạnh mẽ tìm con đường?
- Bí thư Diệp không nghĩ tới việc cho người của mình vào vị trí đó sao? Nếu như là người của mình, sẽ là một cánh tay đắc lực cho việc di dời khu trung tâm hành chính.
Phó chủ tịch thường trực địa khu cũng giữ một vai trò rất lớn. Hơn nữa, cũng có thể tốt cho việc kiềm chế đồng chí Chu Gia Sinh có phải không?
Võ Đông Sơn có chút nóng nảy, biết là người ta muốn nắm bắt mình. Nhưng cũng không thể hiện ra là phản đối, kiên trì nói.
- Người của mình. Tôi cũng muốn như vậy. Tuy nhiên. Tôi mới đến tỉnh Điền Nam mấy ngày, cũng không có biết mấy người, nào có người của mình chứ.
Diệp Phàm cố tình nói ra, thiếu chút nữa làm cho Võ Đông Sơn phát điên lên.
Lão già này nghe thấy vậy, lập tức đứng lên, bưng chén rượu lên, rất cung kính. Nói:
- Bí thư Diệp, nếu cho Đông Sơn này có cơ hội.
Tôi nguyện lòng làm người tiên phong trong việc di dời khu trung tâm hành chính. Hơn nữa, tôi và Vệ Quốc cũng từng làm việc với nhau, phối hợp với nhau rất ăn ý.
Có một người thành thạo ở trong văn phòng hành chính thành phố, việc di dời trung tâm hành chính càng có thể đẩy nhanh tiến độ một cách thuận lợi.
Lão già này đúng thật là mặt dày, nói được thì làm được. Lập tức tỏ rõ thái độ của mình. Hơn nữa. Còn dùng cả Đỗ Vệ Quốc để ngụy trang.
Đúng là đồ không biết xấu hổ, chưa thấy ai vô liêm sỉ như vậy. Đương nhiên là trong lòng Đỗ Vệ Quốc rất khinh thường.
- Ha hả, đồng chí Đông Sơn, nếu ông chịu đến khu Giang Hoa, đương nhiên là tôi rất vui mừng.
Diệp Phàm cười nói.
Rất thoải mái khi được Võ Đông Sơn mời rượu. Tuy nói Võ Đông Sơn cung cấp cho một số chuyện bí mật, nhưng những bí mật này so với việc đưa tiền còn khó khăn hơn nhiều.
- Tuy nhiên, phỏng chừng đồng chí Đông Sơn đã sớm có quyết định này rồi sao?
Diệp Phàm uống một chén rượu sau đó quay sang hỏi.
- Haiz, Bí thư Diệp, nói không muốn sẽ ‘đứng lên’ là không đúng. Đàn ông. Ai chẳng muốn có sự nghiệp chứ.
Chẳng qua thời vận trước kia không tốt. Đông Sơn bỏ lỡ rất nhiều cơ hội. Tuy nhiên, bây giờ cơ hội lại đang ở trước mắt Đông Sơn.
Đông Sơn cảm thấy làm được. Không thể không thử xem thế nào. Việc di dời trung tâm hành chính đối với Đông Sơn mà nói chính là một thời cơ.
Tôi mong muốn được đi theo Bí thư Diệp đồng thời xử lý việc này một cách thuận lợi.
Võ Đông Sơn tỏ rõ thái độ.
- Ha hả, đồng chí Đông Sơn.
Diệp Phàm cười nói.
- Bí thư Diệp, nếu được tôi gọi đồng chí Mâu Đồng Xuân ra đây cùng nhau ngồi một chút.
Võ Đông Sơn lại bỏ ra một viên đường.
Mâu Đồng Xuân là Phó Bí thư địa ủy Giang Hoa, là nhân vật thứ tư ở địa ủy Giang Hoa, cũng được coi là một nhân vật quan trọng.
Nếu như có thể đưa Võ Đông Sơn đến đây, hơn nữa lại có cả Mâu Đồng Xuân. Chỉ cần trong vài ngày ở đây Diệp Phàm có thể biết hết được 11 ủy viên trong địa ủy.
Tranh cãi thêm một chút nữa, sẽ định ra được đại cục của địa ủy Giang Hoa. Bây giờ Diệp Phàm không có nhiều thời gian, cho nên, có thể cân nhắc đến chuyện tăng tốc.
- Haizz! Đông Sơn biết đồng chí Mâu Đồng Xuân sao?
Diệp Phàm đầy ngạc nhiên, hỏi.
- Ha hả, kỳ thật, lúc đầu tôi đến địa khu Giang Hoa là theo đề nghị của đồng chí Mâu Đồng Xuân
Tôi và ông ta đều gặp phải sự cố rất xấu hổi ở địa ủy Giang Hoa. Ông ấy vừa đến Giang Hoa không lâu cũng là vì một chuyện nhỏ mà đắc tội với Chu Gia Sinh.
Về sau vẫn không thể giảng hòa. Mà anh ta cũng không muốn dựa vào Bí thư địa ủy bên kia Thái Tín Lâm.
Bởi vì, quan hệ của anh ta với Thái Tín Lâm có chút vấn đề. Từ những chuyện này, tôi và anhg ta trở thành nhân vật ‘cậu không thương bà ngoại không đau’.
Vài năm sau vẫn là tương đối gian nan. Cho nên, lần này có vị trí trống, anh ta lập tức nghĩ tới tôi.
Võ Đông Sơn bộc bạch, đương nhiên là tiến thêm một bước để lấy được tín nhiệm của Diệp Phàm.
Để cho mình có thể thuận lợi tiến vào địa ủy Giang Hoa. Võ Đông Sơn đúng là có con mắt tinh tường, ông ta biết thái độ của Tỉnh ủy Điền Nam đối với Diệp Phàm, cho nên, ‘đặt cược’ vào lần này.
- Địa ủy Giang Hoa có tổng cộng 11 ủy viên địa ủy, phòng hành chính lại không thể để vị trí trống.
Đó là việc không có lợi cho việc di dời trung tâm hành chính, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho lãnh đạo báo cáo một vài ý tưởng của địa ủy chúng ta.
Diệp Phàm trực tiếp nói, rốt cục Võ Đông Sơn nhẹ nhàng thở ra, biết là việc này đến tám phần sẽ được. Sau khi Diệp Phàm nhắc tới việc này,
Trở lại nhà khách địa ủy.
Đỗ Vệ Quốc châm chọc nói:
- Bí thư Diệp, Võ Đông Sơn là gió chiều nào che chiều đây, chúng ta đừng cho ông ta qua?
- Ha hả, cũng không thể nói là ‘gió chiều nào che chiều đấy’. ‘Gió chiều nào che chiều đấy’ là cái gì chứ, ý là công tác ở cùng một chỗ, một lúc lại hướng theo đồng chí này, lúc khác lại hướng theo đồng chí khác, thì gọi là gió chiều nào che chiều đấy.
Còn trước đây Võ Đông Sơn là người khôn giữ mình để có thể rút ra được, việc tránh bất lợi là sự lựa chọn rất tự nhiên của con người.
Chẳng qua trong chuyện này ông ta làm không nói một chút với anh. Tôi nghĩ, không riêng gì Võ Đông Sơn, phần lớn những ai gặp phải sự việc này, khẳng định là sẽ chọn việc bảo vệ chính mình trước.
Mà hiện tại có cơ hội, đương nhiên cũng phải lựa chọn một lần nữa. Tôi nghĩ, Đông Sơn tới Giang Hoa, đối với chúng ta mà nói là vẫn có lợi.
Diệp Phàm cười nói.
- Da mặt ông ta quá dầy, đến mức trở thành vô liêm sỉ.
Đỗ Vệ quốc vẫn có chút khó có thể quên được.
- Ha hả, muốn làm quan thì da mặt phải dầy. Không dầy làm sao có thể có cơ hội được đề bạt chứ?
Vệ Quốc, cái gì gọi là dầy hắc học, làm quan chính là một ví dụ sinh động về dầy hắc học.
Cậu cũng phải học tập những điều này mới được, cậu cũng không ít tuổi nữa, không thể nào ‘hoài nghi’ tuổi, không có lãnh đạo sẽ thích hoài nghi.
Cả tôi cũng như vậy, cho dù đến bầy tôi cũng là một ‘người trẻ tuôi’, nhưng mười năm lăn lộn trong quan trường, cũng cho tôi học được rất nhiều điều.
Mà tình huống của tôi với tình huống của mọi người là không giống nhau. Nếu không, với tính cách của tôi, trong quan trường sớm đã bị rơi vào mười tám tầng của địa ngục không ngóc đầu lên được rồi.
Cho nên, anh không thể học tôi được. Tôi với anh không giống nhau.
Diệp Phàm cười,
- Vệ Quốc, anh theo tôi đảm nhiệm chức vụ ở tập đoàn Hoành Không, nhưng cuối cùng nói ‘bất thuận danh bất chính’. Bàn về cấp bậc khi dùng đều sẽ tham khảo cấp bậc. Cho nên, lần này đến khu Giang Hoa cũng là một cơ hội đối với anh.
- Cơ hội?
Đỗ Vệ Quốc liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
- Đúng vậy, lần này đến khu Giang Hoa chính là một cơ hội tốt để anh chuyển từ doanh nghiệp sang cơ quan nhà nước. Anh là thư ký của một Bí thư, theo lý mà nói còn kiêm chức Phó chủ nhiệm địa ủy Giang Hoa là chuyện đương nhiên.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp, tôi…
Hai mắt Đỗ Vệ Quốc có vẻ ươn ướt, cúi mình hướng về phía Diệp Phàm.
- Không có gì Vệ Quốc, làm rất tốt, trước khi tôi rời đi tranh thủ chuẩn bị một chức vụ thực. Khi đó làm Chủ tịch huyện hoặc Bí thư.
Diệp Phàm đứng dậy vỗ nhẹ lên vai anh ta.
- Tôi sẽ cố gắng.
Đỗ Vệ Quốc nắm chặt tay. Anh ta biết, đó là do chủ nhân đã mở đường ra cho mình.
Sáng ngày thứ hai.
Diệp Phàm tổ chức hội nghị thường ban thường vụ lần đầu tiên khi đến khu Giang Hoa, ngoài Diệp Phàm ra còn có 9 ủy viên địa ủy đã tới.
- Hôm nay là lần đầu tiên tôi mở cuộc họp ủy ban thường vụ kể từ khi tôi đến khu Giang Hoa, chúng ta giới thiệu một chút về nhau trước.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn mọi người một cái, cười nói.
Bí thư địa ủy Khương Nguyệt liền giới thiệu từng ủy viên địa ủy cho Diệp Phàm.
Tổng cộng khu Giang Hoa có 11 địa ủy, trong đó Diệp Phàm là Bí thư.
Phó bí thư địa ủy, Chủ tịch Địa khu Chu Gia Sinh.
Phó Bí thư địa ủy phụ trách quản lý đảng Tôn Lệ Phương.
Phó bí thư địa ủy Mâu Đồng Xuân.
Còn một vị trí trống của Phó trưởng phòng cơ quan hành chính.
Phó Bí thư địa ủy kiêm Chủ tịch Ủy ban Chính trị pháp luật Triệu Nhất Thác.
Trưởng ban tổ chức Đỗ Tử Khai.
Trưởng ban tuyên giáo Ngọc Thanh Thanh.
Bí thư địa ủy Trường Khương Nguyệt.
Bí thư thành ủy thành phố Giang Hoa Lưu Nhất Đa.
Giám đốc công an kiêm Tư lệnh thứ nhất phân khu Chiến Nhất Cương.
Trong 10 ủy viên địa ủy có 3 đồng chí nữa, có thể nói Tỉnh ủy Điền Nam rất coi trọng địa vị của phụ nữa, coi trọng cán bộ nữ.
- Các đồng chí, chúng ta đang trong giai đoạn rất quan trọng của việc di dời khu trung tâm hành chính. Đây là quyết định đại sự của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, đối với người dân Giang Hoa mà nói cũng là một cơ hội rất tốt.
Làm thế nào để công tác di dời hoàn thành, hoàn thành được quyết định của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, cũng là việc rất lớn đang đặt ra ngay trước mặt các đồng chí.
Chúng ta cần phải coi trọng việc di dời trung tâm hành chính. Chắc chắn việc di dời sẽ được làm bằng cách này hay cách khác.
Nhưng, tôi tin tưởng các đồng chí ngồi ở đây đều nghĩ ra biện pháp để giải quyết khó khăn. Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh giao phó.
Sau cùng, tôi muốn nghe ý kiến của các đồng chí về việc di dời. Hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề triển khai việc di dời.
Phát huy trí tuệ và sức mạnh của tập thể, để cho việc di dời có thể hoàn thành một cách viên mãn.
Diệp Phàm bắt đầu nói vào trọng tâm, đương nhiên cũng là nói theo tiếng phổ thông.