Hơn nữa, ông lão này cũng trở thành nhân viên bảo vệ cá tình nguyện của Nguyệt Đầm. Có ông trấn thủ, chẳng mấy ai dám nhắm mắt vào đó kiếm phiến phức huống chi tính kế lén lút câu cá.
Vì, con trai Tưởng Tiểu Lâm của Tưởng Vân lai lịch không nhỏ, Phó giám đốc sở Tài chính tỉnh, cho nên, dù các cán bộ Ngư Đồng muốn ăn cá đó, cũng chẳng dám đến câu.
Chỉ có vài người bạn già được Tưởng Vân đồng ý mới may mắn được câu. Nhưng, cũng rất hiếm có cơ hội đến câu "Viên hoàng hậu", thậm chí có người nói đầm đó căn bản chẳng có"Viên hoàng hậu", chỉ là truyền thuyết do người ta đồn thổi mà thôi.
Nhưng, Trưởng phòng Miêu biết, đầm đó chắc chắn có"Viên hoàng hậu", vì con trai Tưởng Tiểu Lâm của Tưởng Vân đã hai lần câu cá đi tặng người ta.
Nghe nói chức Phó giám đốc sở Tài chính tỉnh của anh ta cũng là dùng hai con "Viên hoàng hậu" đổi lấy, dĩ nhiên, vấn đề đằng trước là Trưởng phòng Miêu đã tận mắ chứng kiến, vấn đề sau lầ Trưởng phòng Miêu đoán thế, thực tế như thế nào chẳng ai biết được.
Cho nên, vừa nghe nói đến Nguyệt Đầm, bắp chân Trương Thiết tự nhiên co rút. Thằng nhãi mặt như mướp đắng, sao có gan đi trộm cá được, đó thực sự là đi vào chỗ chết.
Lão Tưởng Vân này, dù đã 65 tuổi, nhưng bước đi như bay, hai thằng nhãi cũng chẳng ngăn được ông ấy. Người ta trong quân đội, cũng có luyện vài chiêu rồi.
- Nói gì vậy, có dám đi hay không thì tự cậu quyết định. Chuyện này, tôi sẽ không nói với người khác, bản thân cậu tự suy nghĩ đi.
Trưởng phòng Miêu vì chiếc ghế gỗ lê của Trương Thiết, cũng giật dây Trương Thiết đi trộm cá.
- Làm mẹ nó đi, chẳng lẽ tư lệnh Tưởng dám giết chết Trương Thiết mình?
Trương Thiết nghiến răng, mắt đỏ lên, hạ quyết định.
Dù sao, một Phó tư lệnh quân phân khu về hưu so với đại thần Diệp Phàm, phân lượng cũng nhẹ hơn không ít.
Đối với chuyện câu cá, Trương Thiết cũng là một cao thủ, đừng thấy anh ta trẻ, cả năm nay đã cùng lãnh đạo câu không ít cá ở Áp Tử rồi, kinh nghiệm, vô cùng phong phú. Để có thể giúp các lãnh đạo câu cá được vui vẻ.
Trong chuyện câu cá, Trưởng phòng Miêu và phó phòng Thiết hai vị lãnh đạo của bãi Ấp Tử baft tiibs ji út tâm tư.
Lại còn đặc biệt đi thỉnh giáo mấy cao thủ chân chính làm phó hội trưởng hiệp hội câu cá thành phố, thậm chí là ở tỉnh, ngoài ra, đặc biệt ở hiệp hội câu cá tỉnh vài ngày, nên cũng có ít kinh nghiệm.
Diệp Phàm đã xuống xe từ xa, đi bộ đến, có chút lo lắng bước về phía Triệu Xương Sơn. Phát hiện có hai người cặp mắt sắc bén đứng các Triệu Xương Sơn chừng 50m cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh.
Diệp Phàm cảm nhận được khí tức của người trong ngành trên người họ, chắc hẳn là hai cao thủ trong cảnh sát vũ trang, chuyên bảo vệ quan lớn nhất tỉnh Triệu Xương Sơn.
- Đứng lại!
Thấy Diệp Phàm đến gần, một trong hai vệ sĩ đứng trước mặt Diệp Phàm, đưa tay ngăn lại.
- Tôi là Diệp Phàm, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố, đến bảo vệ lãnh đạo, hỗ trợ các anh làm tốt công tác bảo vệ.
Diệp Phàm nói, đưa giấy chứng nhận lên trước.
Cảnh sát có vũ trang trung niên nhận tờ giấy chứng nhận từ tay Diệp Phàm, cẩn thận kiểm tra, lông mày khẽ giật, quan sát Diệp Phàm một lúc, trả giấy chứng nhận cho Diệp Phàm nói:
- Thủ trưởng có nói, không gặp bất kỳ đồng chí nào của Ngư Đồng.
- Tôi được Bí thư Hà của thành ủy thành phố Ngư Đồng sắp xếp đến.
Diệp Phàm nói thêm, liếc nhìn Triệu Xương Sơn đứng cách đó không xa, biết ông ta đang giả bộ hồ đồ, bản thana mình đứng gần như vậy, chắc chắn không thể nghe thấy được.
- Ai nói cũng vậy thôi, anh đi đi, đừng đứng đây quấy rầy thủ trưởng câu cá.
Cảnh sát vũ trang dĩ nhiên không hài lòng, nhíu mày.
Diệp Phàm bất đắc dĩ, đứng đó đợi chừng nửa tiếng. Triệu Xương Sơn còn chăm chú câu cá, căn bản đầu cũng chưa hề quay lại. Còn vệ sĩ thì thúc giục hắn mau đi đi.
- Tôi đi đây Bí thư Triệu, ngài cứ từ từ câu cá, cá đó phải cẩn thận, nếu không cẩn thận nó chạy mất rồi thì ngài đừng trách tôi.
Diệp Phàm đột ngột nói giọng không lớn không nhỏ, nói với Triệu Xương Sơn.
- Bảo anh không được lớn tiếng ồn ào không nghe thấy sao?
Vệ sĩ cảnh sát vũ trang dĩ nhiên tức giận, đẩy Diệp Phàm một cái.
- Làm gì vậy?
Diệp Phàm dĩ nhiên cũng nổi giận, Triệu Xương Sơn cố ý lạnh nhạt với mình, trong người đã giận rồi.
Hơn nữa, lúc này Ngư Đồng đang loạn thế nào, Thanh Lang trốn thoát, người đứng phía sau dám cướp Thanh Lang từ quân phân khu đi, người này gan to bằng trời, có ai mà người ta không dám xuống tay chứ.
Diệp Phàm cũng hiểu, Hà Trấn Nam bảo mình đến đây, để kết thúc trách nhiệm của ông ta. Nếu Triệu Xương Sơn ở Ngư Đồng xảy ra chuyện gì, thì mình sẽ chịu trách nhiệm lớn.
Bởi vậy, thằng nhãi này tức giận, kê một cái, xoạt một tiếng, vệ sĩ đã bị Diệp Phàm tiện tay kéo ngã xuống đất. Một vệ sĩ khác thấy vậy lập tức xông lên, từ xa đã đá về phía Diệp Phàm.
- Tới hay lắm, thực sự cho rằng các anh đấu lại sao?
Diệp Phàm lại đá một cước, bụp một tiếng, cảnh sát vũ trang mặc thường phục ngã trên bờ cát cách xa 5 thước.
- Dừng lại, động thủ nữa tôi nổ sung!
Cảnh sát vũ trang ngã trước rút ra thanh súng, nòng súng đen ngòm nhắm về phía Diệp Phàm.
- Tôi đi!
Diệp Phàm quăng một câu, liếc nhìn Triệu Xương Sơn một cái chuẩn bị xoay người bỏ đi. Dĩ nhiên dự định đảm nhiệm bảo vệ an toàn vòng ngoài là được rồi. Triệu Xương Sơn ông cố ý lạnh lung với tôi, ông đây cũng chẳng thèm quan tâm đến ông nữa, không nhìn thấy thì lòng khỏi phải phiền.
- Haha, rốt cuộc cũng câu được cá, lại là một con cá lớn.
Triệu Xương Sơn đột nhiên mở miệng, cười tủm tỉm nhìn con cá nặng hai cân mới được câu lên khỏi mặt nước, con cá lớn đang vùng vẫy lung tung.
Xoay người, đầu không quay lại hừ giọng nói:
- Đến đây ngồi đi, cùng câu cá với tôi. Đi đâu, đã là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố, cũng coi như bước vào ngưỡng cửa quan lớn rồi, sao mà thiếu kiên nhẫn thế?
Sau khi nói xong thì khua tay về phía hai vệ sĩ, hai vệ sĩ lùi xa hơn 100m.
- Ninh Chương, đem cho đồng chí Diệp Phàm một cái cần câu thật tốt.
Triệu Xương Sơn nói với thư ký Ninh Chương đang đứng cạnh.
- Tôi tự lấy.
Diệp Phàm bước vài bước lên trước, chỉnh lại cần câu. Ninh Chương liếc Diệp Phàm một cái, khẽ sửng sốt, sắc mặt tương đối phức tạp lùi hơn 100m. Anh ta biết Triệu Xương Sơn đồng ý gặp Diệp Phàm. Chắc chắn hai người này có chuyện cần nói, cho nên, biết điều rời đi.
Tuy nhiên, trong lòng Ninh Chương hơi ghen tỵ, Diệp Phàm trẻ như vậy không ngờ đã là quan lớn cấp Phó giám đốc sở, người này gia thế chắc chắn rất cao, Ninh Chương đã xác định Diệp Phàm vào trong phạm vi có thể giao tiếp, chủ động mỉm cười gật đầu với Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng cười lại.
- Gần đây hình như cậu tức giận lắm, giận quá sẽ dọa cá chạy hết đấy, cuối cùng đành phải đem rổ không về nhà thì sao?
Triệu Xương Sơn ám chỉ, thản nhiên nói.
- Dù sao cũng nhanh thôi, về nhà bán khoai lang vậy.
Diệp Phàm cũng thản nhiên trả lời, hai người đều chơi trò bí hiểm.
- Sao nói vậy, tôi cho cậu tới nửa năm, thời gian còn dài mà.
Triệu Xương Sơn thản nhiên nói.
- Ngài cho tôi nửa năm, tôi tự bức mình vào đường cùng. Tháng hai đến Ngư Đồng nhậm chức, tôi bị một đứa bé ném trứng gà đầy người, cho nên, đã nói là cuối tháng sáu năm nay sẽ phá án, còn hai tháng nửa thôi, cho nên, tôi nói sắp rồi, có thể về nhà bán khoai lang rồi.
Giọng điệu Diệp Phàm có chút dao động.
- Có manh mối gì chưa?
Triệu Xương Sơn hỏi không nhanh không chậm, mắt nhìn chằm chằm bong bong cá.
- Có chút mạnh mối, tập đoàn Dương Điền rất khả nghi. Nhưng, bởi vì nhiều biến cố, thị cục chúng tôi vẫn chưa vào được Công ty khai thác mỏ Dương Điền, cho nên, làm lỡ mất nhiều ngày rồi.
May là đồng chí Lục Dũng Căn cứ Liễu Đỉnh Sơn bị nắm, nên đám binh của căn cứ đóng quân ở đó được đưa đi, bằng không, tôi chỉ có thế đứng ngóng ở cửa mà thôi.
Bí thư Triệu, ngài nói, như thế, thành phố còn yêu cầu tôi nhường tập đoàn Dương Điền. Tôi biết, từ đại cục của thành phố mà nói, tập đoàn Dương Điền là tập đoàn nộp thuế nhiều nhất, còn giải quyết vấn đề công ăn việc làm cho chục ngàn người. Nguồn: http://truyenfull.vn
Cũng cống hiến lớn lao cho sự phát triển của kinh tế Ngư Đồng, cải thiện cuộc sống nhân dân. Tuy nhiên, mặc dù là như vậy, cũng không thể xóa bỏ họ là một thành viên của nhà nước chúng ta, làm sao có thể dùng bạo lực chống đối pháp luật, ẩu đả Phó Chủ tịch thành phố, bao vây tấn công cảnh sát hình sự, cơ quan chấp pháp hung mạnh của nhà nước đã biến thành vật trang trí trước mặt họ rồi.
Nhìn từ quan điểm của một số lãnh đạo thành ủy, bọn họ không sai, nhưng, tôi hiện nay là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố, cục trưởng cục công an thành phố, tôi không thể không làm tròn trách nhiệm của mình.
Tôi bắt người của Dương Điền là hợp lý hợp pháp, không sai một chút nào, tại sao, thành ủy muốn cách chức tôi. Muốn bảo tôi không giận, thì chắc chắn là không thể.
Tôi chỉ là người bình thường, không phải là một tể tướng có thể chống thuyền trong bụng cao siêu như ngài.
Diệp Phàm mới nói đến đây.
Triệu Xương Sơn cũng mỉm cười nói đùa:
- Tôi cũng chẳng cao siêu gì, có một số chuyện không thể công khai được thì đành phải âm thầm thôi!
Chẳng hạn như chuyện bắt người, haha, cơ quan công an tuy nói là cơ quan cường lực của nhà nước, nhưng cũng có lúc như lấy trứng chọi đá.
Mặc kệ là làm gì, cũng không thể vạn năng được. Xã hội này, đều có quy củ của mình. Mấu chốt là quan niệm của cậu đừng thay đổi, phá án, càng cần dùng linh hoạt các thủ đoạn.
Người ta không phải nói, lấy độc trị độc, câu này là thế nào? Cậu dùng biện pháp chính đáng giải quyết không được, vậy dưới cái khung pháp luật cũng dĩ tà đối tà.
Mà cậu, làm chuyện chính nghĩa, chỉ cần không phạm pháp, thì ai có thể làm gì được cậu? Còn đối với dân chúng mà nói, bọn họ chẳng thể thấy được, không phải cũng có thể giải thích với họ sao.
Triệu Xương Sơn nói có vẻ hơi phi lý, nhưng Diệp Phàm nghe lại thấy có lý.
Nhưng, Diệp Phàm cũng không dám gật bừa, nói:
- Pháp luật giao quyền lực chính đáng cho thị cục chúng tôi, tại sao lại phải trước sợ sói, sau sợ hổ.
Chúng tôi phá án đúng lý hợp tình, nếu tập đoàn Dương Điền kiêu ngạo như thế, chúng tôi không đàn áp họ thì để họ trèo lên đầu chúng tôi à.
Cho nên, cho dù tôi có bị nghìn người chỉ trỏ, các đồng chí trong Thành ủy thành kiến với tôi, các công nhân viên chức tập đoàn Dương Điền có ý kiến với tôi.
Nhưng, tôi vẫn có cách làm của mình. Phải phá được vụ án 88, đây là niềm tin mạnh mẽ nhất của tôi hiện nay. Hơn nữa, không thể vì mấy chục ngàn công nhân viên chức tập đoàn Dương Điền, mà đánh mất mấy triệu người dân Ngư Đồng.
Diệp Phàm thể hiện thái độ kiên quyết.