- Bí thư Cố, tôi đang nói chuyện đấy.
- Ha ha, cậu đang nói chuyện, thế mà tôi quên đấy.
Cố Hữu Toàn hơi mỉm cười nói.
- Lần sau không được như vậy nữa nhé.
Diệp Phàm cố ý nói với giọng của lãnh đạo, khiến cho Cố Hữu Toàn tức giận mặt tối sầm lại, muốn cãi lại, nhưng Diệp Phàm nói trước:
- Tôi tiếp tục nói, nếu vị nào có ý kiến gì thì xin mời nói ra trước, đừng để tôi phải dừng như vậy.
- Các đồng chí nói phải chú ý một chút, phải để cho người ta nói xong đã chứ.
Cao Nhất Thiên nhíu mày, mịt mờ phê bình Cố Hữu Toàn một tiếng, khiến cho lão già này mặt đỏ bừng.
- Chủ nhiệm Cao, vừa rồi tôi nhất thời quên mất, tôi cũng biết chừng biết mực mà.
Cố Hữu Toàn có chút bất mãn đối với sự bênh vực Diệp Phàm của Cao Nhất Thiên.
- Biết chừng biết mực mà lại ngắt lời người khác như vậy, cái này là mất lịch sự thì đúng hơn.
- Đồng chí Cái Thiệu Trung, anh nói ai mất lịch sự?
Cố Hữu Toàn giống như một con chó điên, sẵn sàng cắn người khác bất cứ lúc nào.
- Sao hả, tôi nói anh đấy.
Cái Thiệu Trung tức giận, khẩu khí cũng không vừa.
- Ha ha, vừa rồi tai tôi cũng không điếc. Đúng là Bí thư Cố ngắt lời tôi, cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi. Nếu xét về “phẩm vị” thì đúng là rất không lịch sự. Đương nhiên, cái này liên quan đến vấn đề tu dưỡng. Chúng ta không nhất thiết phải nói ra ở đây.
Diệp Phàm nói bổ sung thêm một câu, thiếu chút nữa thì khiến cho Cố Hữu Toàn tức hộc máu.
Lão già này đập bàn cái “bộp”, rồi đứng lên, chỉ tay vào mặt Diệp Phàm nói:
- Cậu nói ai không tu dưỡng đạo đức? Cầu mà tôi đi còn dài hơn đường mà cậu đi đấy. Cậu có biết thế nào là đúng mực không, chẳng lẽ không cho phép người khác “không cẩn thận” chút nào à?
Lão già này tức đến mức giọng nói run rẩy.
- Nếu như ông có tu dưỡng thì đâu ngắt lời như vậy, ông có đạo đức thì đâu có đập bàn trước mặt Chủ nhiệm Cao và Chủ nhiệm Vạn như vậy? Hành vi của ông như vậy là thế nào? Là miệt thị lãnh đạo. Hừ, ông tưởng là một mình ông là người thôi sao?
Diệp Phàm vừa nói vừa ném chiếc bật lửa lên trên bàn.
- Cậu…các người…
Cố Hữu Toàn tức giận đến mê muội, liếc mắt nhìn hai vị chủ nhiệm một cái, lắp bắp nói:
- Chủ nhiệm Cao, Chủ nhiệm Vạn, tôi tuyệt đối không có ý như vậy.
- Không có ý như vậy thì sao còn làm như vậy? Để chứng tỏ ông hiểu đạo lý này, chẳng qua là biết rõ mà vẫn cố tình phạm thôi có đúng không?
Thấy Diệp Phàm nói vậy, Cố Hữu Toàn trợn mắt lên, nói:
- Vừa rồi tôi còn chưa nói xong, cậu như vậy không phải là ngắt lời sao?
- Vừa rồi ông vẫn chưa nói xong? Tôi là đang trả lời câu hỏi của ông, cái này gọi là ngắt lời sao?
Diệp Phàm càng nói lời càng cứng rắn, khiến cho Cố Hữu Toàn thiếu chút nữa không thở nổi.
- Cậu…
Cố Hữu Toàn vừa mới nói được như vậy thì bỗng bị ho khan kịch liệt.
- Lão Cố, ngồi xuống uống ngụm trf đi.
Nạp Mãi Đề Lâm vội nói.
- Uống trà, tôi thấy các người đang muốn ăn đạn thì đúng hơn đấy, sặc mùi thuốc súng. Các người định biến phòng họp này thành chiến trường có đúng không? Hay là chúng ta ra bên ngoài, mấy người chiến đấu với nhau vài hiệp rồi quay lại họp tiếp? Tôi thấy mấy người chẳng ra thể thống gì cả, không khác gì đám lưu manh ngoài đường. Nếu để truyền ra ngoài thì tha hồ mà đẹp mặt…
Cao Nhất Thiên nói với giọng giáo huấn.
- Cái này, Chủ nhiệm Cao, ha ha, nghị sỹ của Nhật Bản vẫn thường như vậy đấy, so với bọn họ, chúng ta chỉ là mắt muỗi thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Cậu còn nói nữa à, câm miệng cho tôi.
Cao Nhất Thiên tức giận quát.
Trải qua lần “giày vò” này nữa, khí thế của Cố Hữu Toàn dường như cũng yếu đi không ít.
- Thế nào, mấy người có đồng ý xác nhập đại quy hoạch Hoành Không hay không?
Cao Nhất Thiên trực tiếp hỏi.
- Xác nhập đương nhiên là có ưu đãi, uy mô cấp bậc cũng được lên. Tuy nhiên cũng mang đến không ít vấn đề. Còn nữa, với tình hình hiện tại của tập đoàn Hoành Không, nếu là do bọn họ làm chủ đạo thì có khi xí nghiệp hiệu quả lợi ích tốt hơn bọn họ lại phải nằm ở vị trí phụ thuộc, điểm này chúng tôi không phục…
Ô Vân Sơn nói thẳng.
- Vậy ý của các ông là?
Cao Nhất Thiên hỏi.
- Ai có thực lực thì được lên vị trí chủ đạo.
Ô Vân Sơn và Nạp Mãi Đề Lâm đồng thời nói.
- Hàng năm công trạng của chúng ta đều được Bộ thống kê rất rõ ràng, chỉ cần lấy ra xem là rõ ràng thôi, chúng ta có thể lấy ra để sắp xếp thứ tự.
Cố Hữu Toàn hừ nói.
- Ha ha, đại quy hoạch Hoành Không lấy tập đoàn Hoành Không làm chủ xướng, chúng tôi như vậy mà phải nằm ở vị trí phụ thuộc thì không thể. Điểm này chúng tôi tuyệt đối không đồng ý, hơn nữa khả quan phát triển của đại quy hoạch Hoành Không các vị trong lòng cũng biết rõ ràng rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Người sáng lập cũng chưa hẳn là có thể chiếm vị trí chủ đạo, rất nhiều công ty nổi danh trên thế giới là do người khác sáng lập ra. Về sau thì thế nào? Phát triển không tốt thì cũng bị người khác thôn tính mà thôi. Thực lực mới là đạo lý cứng rắn nhất đối với xí nghiệp kinh doanh mà nói, lợi nhuận là đạo lý cứng rắn nhất. Nếu không có lợi nhuận thì các vị dựa vào cái gì mà đòi giữ vị trí chủ đạo?
Nói như Điện khí Tây Nam chúng tôi, lợi nhuận năm ngoái của chúng tôi tổng cộng đạt được hơn 3 tỷ, còn các anh thì được bao nhiêu, vài trăm triệu.
Đây không phải là kém quá xa sao? Các anh đòi chiếm vị trí chủ đạo, cũng được thôi, hãy đem lợi nhuận ra để cho mọi người cùng xem, chúng tôi cũng không còn gì để nói nữa.
Cố Hữu Toàn bắt đầu khôi phục lại thái độ bình thường.
- Lời ông nói căn bản là không có đạo lý, đại quy hoạch Hoành Không là một dàn giáo lớn. Nếu thành lập khu kinh thế Hoành Không, sau này còn phải thành lập ủy ban quản lý.
Ủy ban quản lý này là do Ủy ban Quốc tư, hai thành phố Giang Hoa, Hạng Nam và ba tập đoàn cử người tham gia.
Ba tập đoàn chúng ta ở trong đó chỉ là cấp dưới mà thôi. Mà các vị được hưởng hỗ trợ chính sách và tiền bạc từ đại quy Hoành Không, đây không phải là tập đoàn Hoành Không mang lại lợi ích sao?
Đây là một đại cục, còn chuyện ai làm chủ đạo ai phụ thuộc, không phải là chủ đề thảo luận hiện tại. Ba năm nữa nhìn lại phong vân là được.
Diệp Phàm hừ nói.
- Không có địa vị chủ đạo làm người dẫn đầu thì chẳng thà không hợp nhất còn hơn.
- Đó cũng là ý của Ô tổng sao?
Diệp Phàm hỏi Ô Vân Sơn.
- Việc này nhất thời tôi thấy khó mà giải quyết được, Chủ nhiệm Cao, Chủ nhiệm Vạn, từ từ thảo luận có được không.
Ô Vân Sơn không muốn trả lời ngay, mà muốn “kéo dài”.
- Hai đồng chí ở Cơ khí TQ có quan điểm như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi đồng ý xác nhập, về sau thành lập khu kinh tế Hoành Không cũng như vậy.
Hai nhà chúng ta có thể không nói đến vấn đề ai làm chủ đạo, đều là tập đoàn nằm dưới đại quy hoạch Hoành Không là được. Đến lúc đó, có thể cùng nhau hợp tác để cùng đi lên.
Đương nhiên, đại quy hoạch Hoành Không là chủ, nếu như có thể xin được thì khi chúng ta nhận được sự nâng đỡ đặc biệt của nhà nước thì đương nhiên cũng phải quan tâm một chút đến cảm thụ của tập đoàn Hoành Không.
Ví dụ như, nợ nần của tập đoàn Hoành Không chúng ta có thể hỗ trợ trả giúp một chút…
Kiều Báo Quốc cướp lời nói. Điều này vốn không phù hợp với quy tắc.
Bởi vì Nạp Mãi Đề Lâm là Bí thư Đảng ủy Tập đoàn, nên ông ta mở lời trước mới phải.
Nạp Mãi Đề Lâm tức giận, miệng chép chép vài lần rồi mới lên tiếng:
- Đồng chí Báo Quốc, việc này có nên để Đảng ủy tập đoàn thảo luận một chút không? Đối với những đại sự như thế này thì chúng ta phải hết sức cẩn trọng.
- Bí thư Nạp, chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội lần này. Tình hình trước mắt mà nói, sự cạnh tranh của công trình cảng Tân Môn đã sắp bắt đầu rồi.
Đây chính là hạng mục lớn, nếu như chúng ta có thể liên thủ với tập đoàn Hoành Không thì rất tốt.
Có thể giành được đơn đặt hàng 2 tỷ thì chúng ta kiếm được món lớn.
Bí thư Nạp, cơ hội đến là chúng ta phải nắm lấy. Nếu không, chúng ta đều sẽ trở thành tội nhân của tập đoàn.
Kiều Báo Quốc nói đầy khí thế.
Diệp Phàm âm thầm giơ ngón tay cái lên.
- Ha ha, đồng chí Báo Quốc tuy rằng chưa công tác ở xí nghiệp. Nhưng công phu cũng không hề tầm thường, tầm nhìn cũng không thấp.
Cao Nhất Thiên đột ngột nói, lời này rất khiến người ta phải cân nhắc.
Kiều Báo Quốc hạ công phu, đó chắc chắn là chỉ chuyện xác nhập đại quy hoạch Hoành Không vừa rồi. Vậy Nạp Mãi Đề Lâm không đồng ý thì chẳng phải tầm nhìn hạn hẹp lắm sao?
Dưới áp lực nặng từ hai bên, Nạp Mãi Đề Lâm thở dài một tiếng. Mịt mờ tỏ vẻ xin lỗi với Cố Hữu Toàn và Ô Vân Sơn:
- Việc này ông là tổng giám đốc tập đoàn, ông quyết định đi. Tuy nhiên, tôi hy vọng sau khi xác nhập có thể đem đơn đặt hàng của cảng Tân Môn trở lại. Nếu không, khi chưa nhìn thấy hiệu quả, vì đại cục của tập đoàn, chúng tôi sẽ còn phải suy xét những vấn đề này.
Phía sau đương nhiên chính là những lời để giữ thể diện, một khi tùy tiện bước bào, Ủy ban Quốc tư phê chuẩn thì anh muốn rút lại cũng không dễ dàng.
Hơn nữa, Kiều Báo Quốc ủng hộ hết mình, Nạp Mãi Đề Lâm lại lui lại, dù sao cũng phải lo lắng đến sức ảnh hưởng của đại viện Kiều gia.
Bình thường, đại đa số thời điểm anh đều nhìn không ra lực ảnh hưởng của đại viện Kiều gia, nhưng ở thời điểm mấu chốt này, anh có thể cảm nhận được điều này.