Năm đó bộ tộc Nạp Tây lâm vào cảnh khó khăn đem pho tượng thần đổi lấy sự giúp đỡ của Chu gia.
Hơn nữa sau khi Chu gia lấy được pho tượng thần thực sự cũng đã bỏ ra rất nhiều sức lực giúp họ. Pho tượng thần đương nhiên thuộc về Chu gia.
Chẳng lẽ giúp họ không công, họ những con người ma rợ hiểu được cái gì, chỉ biết khi cần đến anh gọi anh tiếng "cha"" đều được
Một khi anh giúp họ xong xuôi rồi người ta liền trở mặt coi như không quen biết anh nữa. Lập tức muốn đòi lại pho tượng, nói là tượng thần là do tổ tiên họ thờ cúng, nhất định phải lấy về.
Chu gia đương nhiên không chịu, hận thù này sao có thể kết thúc đây. Đường Tín Thiên Trạch ông còn dám nói chúng ta vô sỉ, tôi thấy bộ tộc Nạp Tây các anh cũng không phải đèn cạn dầu.
Hơn nữa theo như lời chí lý của tổ tiên Chu gia, bộ tộc Nạp Tây căn bản là một lừa gạt.
Lấy pho tượng thần ra chẳng qua lừa Chu gia ra tay giúp đỡ bọn họ. Năm đó tổ tiên Chu gia vì tương trợ bộ tộc Nạp Tây chống lại kẻ thù thiếu chút nữa thì nhà tan cửa nát.
Vì sao bộ tộc Nạp Tây không đem việc này ra đàm phán rõ ràng. Giờ chế giễu,bản lĩnh phản công của họ mạnh hơn bất cứ ai. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Lợi dụng xong rồi Chu gia liền muốn đoạt tượng thần về, thiên hạ này lẽ nào đều kẻ ngốc, nhân tài của bộ tộc Nạp tây thông minh?
Chú Á lạnh lùng hừ nói.
- Nói càn, rõ ràng là các ngươi lừa lấy pho tượng thần Nạp Tây chúng tôi, giờ rõ ràng còn liếm mặt nói giúp đỡ chúng tôi.
Chu gia các anh chính là kẻ lừa gạt. Đã sớm lập sẵn một âm mưu lớn. Đừng tưởng chúng tôi không biết.
Dù cho là cường địch tấn công chúng tôi mấy trăm năm trước cũng là Chu gia các anh đưa tới. Đừng cho rằng chúng tôi không biết, tổ tiên chúng tôi đã từng điều tra qua.
Mới biết được đều là những hành động lén lút của các anh. Bộ tộc Nạp Tây chúng tôi đều rất thuần túy, lương thiện, người không phạm tới chúng tôi, chúng tôi sẽ không phạm tới người.
Các anh muốn giẫm đạt lên chúng tôi, còn muốn chúng tôi liếm mặt cầu các anh giẫm lên. Cái này đâu có đạo lý đâu?
Hung thần Đường Tín Thiên Trạch chất vấn.
Ông có chứng cớ nào chứng minh kẻ địch lúc đó là do Chu gia chúng tôi đưa đến, tôi thấy về căn bản các ông có lý.
- Lời này là lúc đó kẻ địch nói cho các ngươi. Người ta căn bản chính là kiếm chuyện ly gián, các ngươi là lũ ngốc, bị lừa là đúng.
Cứ như vậy, hai nhà chúng ta đã đấu mấy trăm năm rồi, chính là tâm nguyện của người ta.
Chú Á phản bác, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái nói,
- Hơn nữa tổ tiên của tôi chính là người bộ tộc Nạp Tây. Vì sao tổ tiên tôi lại rời quần đảo Chris, là bởi vì các ngươi ép đấy.
- Á Đán Giác ngươi còn không biết xấu hổ nói ra chuyện này. Năm đó tổ tiên ngươi muốn tạo phản ngồi lên vị trí đại tù trưởng.
Ngươi muốn ngồi thì cũng phải dựa vào năng lực của mình, nhưng các ngươi làm gì có mấy thứ đó. Liên kết với Chu gia đưa kẻ thù bên ngoài vào.
Đừng tưởng chúng tôi không rõ, cuối cùng tổ tiên ngươi bị phát hiện rồi bị thủ tiêu. Từ đó về sau nhất mạch cá ngươi chỉ còn lại mấy người tìm đến Chu gia nương tựa.
Mấy năm nay nếu như không phải các ngươi đem bí mất của bộ tộc Nạp Tây tiết lộ cho Chu gia, Chu gia đã sớm bị chúng ta bắt rồi.
Ngươi còn có mặt mũi ở đây mình là người bộ tộc Nạp Tây chính tông. Ta thấy ngươi chính là kẻ phản đồ.
Một gian nhân đê tiện vô sỉ. Bộ tộc Nạp Tây chúng ta không có loại người đê tiện như ngươi.
Đường Tín Thiên Trạch càng lúc càng phẫn nộ.
- Nói láo! Năm đó tổ tiên Á gia chúng tôi chỉ muốn thay đổi hiện trạng của bộ tộc Nạp Tây. Cách nghĩ cũng giống như người phụ nữ của các ngươi.
Bộ tộc Nạp Tây đã bế phong chính mình. Cự tuyệt tất cả những tiên tiến kỹ thuật bên ngoài, thì đối với bộ tộc Nạp Tây chúng ta mà nói đại biểu cho bần cùng lạc hậu
Tổ tiên đạn cạn tâm huyết muốn muốn đem bộ tộc Nạp Tây tiếp xúc với thế giới bên ngoài, để cuộc sống bộ tộc Nạp Tây giàu có lên, không bị người ta bắt nạt.
Còn các ngươi đã làm cái gì, giết toàn bộ nhữn người dẫn dắt có tư tưởng tiên tiến. Gia tộc Á gia chúng tôi hơn một ngàn người đều bị các ngươi tàn sát.
Các ngươi đã làm cái gì chứ, chúng ta đều là con dân của bộ tộc Nạp Tây. Nói chuyện với bọn bảo thủ, không muốn thay đổi các ngươi thì có tác dụng quái gì chứ.
Chú Á cũng vô cùng kích động.
- Kĩ thuật tiên tiến các ngươi có thể từ từ hướng dẫn sao có thể áp dụng biên pháp cực đoan này chứ. Cấu kết với kẻ thù bên ngoài đến tiêu diệt bộ tộc Nạp Tây chúng ta.
Đừng cho rằng chúng ta không biết "Củng Âm Giáo""rõ ràng là tổ chức giết người như cỏ rác. Không ngờ các ngươi hợp tác với bọ họ đến tàn sát bộ tộc Nạp Tây chúng ta.
Năm đó vì đối kháng với Củng Âm Giáo dũng sĩ của bộ tộc Nạp Tây chúng tôi cũng đã chết trên vạn người.
Đường Tín Thiên Trạch mắng.
- Củng Âm Gíao. Đây là tổ chức gì?
Diệp Phàm hứng thú híp mắt lại.
- Bộ tộc Nạp Tây chúng tôi chẳng những có những tượng thần có có một đại bảo bối, chúng tôi gọi nó là Lôi Thạch.
Đường Tín Thiên Trạch hừ nói.
- Lôi Thạch, tảng đá?
Diệp Phàm hỏi, càng hứng thú hơn.
- Đúng vậy, chính là một loại đá. Đỏ tươi như màu máu.
Lúc này Đường Châu Yêu xen vào nói.
- Loại đá này hấp thu rất nhiều tia sét, ở thời điểm thích hợp sẽ tự động đánh sét.
Thực ra chính là phát ra điện. Mấy trăm năm trước không có điện, bọn họ mới nói là đánh sét thôi. Mà Củng Âm Giáo là một tà giáo, một giáo phái độc ác khét tiếng
Bọn họ cho rằng Lôi Thạch này có thể dùng tấn công kẻ địch. Ví như có nó trong tay, khi tranh đấu với kẻ thù sử dụng một số phương pháp đặc thù, bất ngờ quăng ra khí Sói dẫn đường nổ thì không thể dùng sét giết địch à.
Sau này tôi cũng đã nghiên cứu qua, loại đá này quả thật có thể phóng điện. Hơn nữa lượng điện cũng không hề ít. Nó như những chiếc đèn dầu tự nhiên.
Chẳng qua không trải qua nghiên cứu khai thác, rước mắt chúng ta vẫn chưa biết làm thế nào để loại đá này phát thành điện.
Nói cách khác chúng ta căn bản không cần xây dựng trạm phát điện cũng có thể trực tiếp có điện dùng. Tuy nhiên loại đá này số lượng không nhiều.
Đường Châu Ái nói.
Diệp Phàm nghe xong cũng không vẫn không ngừng động tâm. Còn có loại đồ chơi kỳ lạ này vậy thì phải đoạt về tay mình. Không kìm được hỏi:
- Trong phòng ông có Lôi Thạch sao?
- Có, chính là cái này.
Đường Châu Ái đi đến góc phòng lật ra một hòn đá to bằng nắm tay, Diệp Phàm trong khi tiếp tay thi triển đôi mắt ưng quan sát.
Phát hiện hòn đá này màu sắc tươi như màu máu. Nhưng dưới sự phỏng đoán của đôi mắt ưng, Diệp Phàm cảm giác bên trong hòn đá này hình như có rất nhiều lỗ chân lông còn nhỏ.
Mà trong lỗ hổng có rất nhiều thứ gi đó kích thích Lẽ nào Lôi Điện dự trữ chính trong những lỗ hổng này.
Hòn đá kia thật ra là bình ắc-quy tự nhiên rồi, nếu lấy về nghiên cứu không chừng giành được giải thưởng trọng đại cho phát hiện mang tính đột phá về phương diện ác-quy.
Ví như xảy ra sự cố lớn với ác-quy hiện nay thì thể tích lớn mà trữ lượng lại không đủ. Nói cách khác giống như xe điện chạy bằng điện đều xuất ra điện.
Mà độ cao của đoàn tàu đều được tải dòng điện cao áp ở auto bên ngoài. Nếu loại đá này có thể trữ được lượng điện lớn đây chẳng phải có thể không cần tới auto (*bọc ngoài) trực tiếp đặt thứ này trong xe có thể khiến đoàn tàu cao tốc di chuyển.
Điều khiến Diệp Phàm hứng thú hơn chính là giống động lực hạt nhân của Hoa Kỳ, hàng mẫu đơn giản chính là dùng năng lượng hạt nhân phát điện, vài năm mới thay nguyên liệu hạt nhân.
Hàng mẫu này bay liên tục, khả năng có thể bay vòng quanh thế giới vài năm mà không cần lo lắng về vấn đề không đủ điện. Nếu loại đá này có thể giải quyết được vấn đề này thì dùng còn tốt hơn hơn hàng mẫu động lực hạt nhân.
Dù sao năng lượng hạt nhân tuy nói thanh khiết không ô nhiễm môi trường nhưng tính phóng xạ của năng lượng hạt nhân lại vô cùng đáng sợ. Sử dụng cái này tai họa ngầm lại tương đối lớn.
- Xã hội này đơn giản bởi một điều thắng làm vua thua lằm giặc, chính Đường Tín Thiên Trạch ông cũng cạnh tranh vị trí đại tù trưởng.
Chẳng lẽ mưu mẹo trong đó ông lại không hiểu, nói cách khác đến tận bây giờ ông vẫn nằm trên giường. Nói thật năng lực của Nạp Đông Cần Bố hồi cạnh tranh chức đại tù trưởng có kém ông một chút.
Hơn nữa mặt uy tín càng không bằng ông. Vì sao khi người ta lên ông ngược lại lại phải cả đời nằm khổ sở ở trên chiếc giường này.
Quy định cạnh tranh chức đại tù trưởng chúng ta đã rõ, chính là cá lớn nuốt cá bé. Cạnh trung vô cùng tàn khốc. Thường hậu quả của kẻ bại đều rất nghiêm trọng.
Những người thắng lợi vừa nhận chức thường tìm ra cớ gì đó giết hàng loạt những người liên quan đến ông. Nhìn chung về sự thay đổi tù trưởng của bộ tộc mấy trăm năm nay mà nói, chưa lần nào người thắng cuộc không kiếm cớ diệt kẻ bại.
Tuy nhiên đối với Đường gia ông đến bây giờ vẫn chưa bị giết là điều không ngờ đến. Chẳng lẽ là kết quả nhân từ của Nạp Đông Cần Bố, tôi nghĩ Đường Tín Thiên Trạch ông tuyệt đối sẽ không tán thành như vậy.
Còn có lần cạnh tranh vị trí đại tù trưởng của ông và ông ta không phải là đánh lén sao, có phải là anh ta ông ta mượn sức mạnh bên ngoài để đạt được mục đích của mình.
Cho nên ông không cần nói Á gia chúng tôi ra sao. Tâm cơ tranh chức tù trưởng của Á gia hồi đó là tốt.
Chúng tôi cũng muốn dẫn dắ bộ tộc đạt được cuộc sống hạnh phúc.
Chú Á thật ra đã tìm được lý do.
-Hừ, Nạp Đông Cần Bố đang giở trò âm mưu. Chẳng qua là tiêu tiền mời nhờ sự giúp đỡ của cao thủ.
Hơn nữa việc của Á gia không như vậy, các ngươi là cấu kết với Củng Âm Giáo muốn diệt toàn bộ bộ tộc Nạp Tây Mễ.
Nuốt Lôi thạch vào trong tính chất hoàn toàn khác nhau. Đừng ở đây đường đường chính chính gào to mấy lời thối tha.
Á gia các ngươi bị diệt môn đó là báo ứng các ngươi nên gánh. Còn ngươi có thể sống sót đến ngày hôm nay không phải là kết quả đi nương nhờ Chu gia sao.
Đường Tín Thiên Trạch tức giận phản bác.
Tuy nhiên.
Đám người Diệp Phàm càng nghe càng mơ hồ, biết giữ hai nhà này khẳng định trong đó có sự hiểu lầm lớn, muốn lý giải cũng rất khó làm rõ. Hơn nữa đây là nợ cũ từ mấy trăm năm trước. Thật khó phân định rõ ràng.
Thất chú Á vẫn muốn tranh cải, Diệp Phàm khoát tay áo nói:
- Được rồi, phân định đến cùng xem ra mấy trăm năm nữa cũng không rõ ràng.
Tôi đến nơi này không muốn lật lại nợ cũ của các ngươi. Cũng không muốn nói đến khúc mắc giữa các ngươi. Tôi tới đây nhằm hai mục đích, thứ nhất giải quyết khúc mắc của ông với Chu gia. Hi vọng thông qua việc tôi đến có thể giải hòa mâu thuẫn của các ngươi.
Từ đó về sau đôi bên không thiếu nợ nhau, bỏ qua tất cả. Thứ hai, tất cả việc này phải thành thật, tin rằng có Nạp Đông Cần Bố đang trị vì thì không thể nào thực hiện được.
Mà vừa vặn Đường gia lại muốn thực hiện giấc mộng của mình, giấc mộng kia tôi đến giúp ông thực hiện. Cho nên Đường Tín Thiên Trạch ông có tình nguyện hợp tác cũng chúng tôi không.
Đương nhiên không hợp tác cũng được, nhưng tối này sẽ Đường gia sẽ bị xóa sổ trên đảo Hồng Sương.
Diệp Phàm nói đến mặt sau, đem phần cuối của điếu xì gà quăng xuống đất, đưa chân hung hăng giẫm lên, lập tức thành một đám phấn bụi màu đen. Cái này đương nhiên biểu thị ý uy hiếp.
Trong phòng này tạm thời rơi vao trong trầm mặc.
Hồi lâu sau Đường Tín Thiên Trạch liếc nhìn đứa con gái nói với Diệp Phàm:
Tiên sinh ngài xưng hô thế nào?