Mấy chục công an đáp lời tiến lên phía trước bắt người.
- Tôi mới là Trưởng phòng Công an huyện, Ngô Đồng đã bị cách chức, không được manh động.
Lúc này, Cung Vĩnh Thanh mới vội vàng lên tiếng, không dễ gì kiếm được cớ để khiến cho Ngô Đồng bị cách chức.
Nếu đi theo Mã Vân Tiền, có lẽ sẽ có ngày ngồi lên được cái ghế Trưởng phòng…huyện.
Tên này cũng ghê thật, biết rõ Mã Vân Tiền ủng hộ chính là có sự ủng hộ của Chu Phú Đức, cho nên đã gan lì đối đầu với Diệp Phàm.
Công an huyện tuy ủng hộ Ngô Đồng nhưng nghe Cung Vĩnh Thanh to tiếng như thế, thì đều dừng lại cả, không biết phải nên làm theo lời ai.
- Ha ha ha…
Đúng lúc đó Mã Bình cất lên tràng cười ngạo mạn, ra vẻ đắc ý.
- Chủ tịch huyện là cái thá gì, dám giỡn mặt với Mã gia trấn chúng ta, coi chừng đến một sợi lông cũng không mọc nổi, thằng nhóc như mày mà cũng dám đến đây lên tiếng ư? Không tin, ông đây sẽ đánh cho mày tàn phế, đồ con rùa rụt đầu.
Mã Bình càng đắc ý, tuôn ra một tràng những câu nói ngông cuồng.
- Ai bãi chức của Ngô Đồng?
Diệp Phàm cất tiếng hỏi.
- Là tôi.
Mã Vân Tiền từ trên lầu đi xuống, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, trở lời.
- Ngô Đồng đã phạm sai lầm gì mà ông phải bãi chức của cậu ta?
Diệp Phàm lớn tiếng chất vấn.
- Trưởng phòng Ngô đã phạm rất nhiều sai lầm, với tư cách là Trưởng phòng Công an huyện, đã xử lý không đúng trong việc dân chúng nổi loạn, suýt chút nữa gây nên thảm họa thương vong nghiêm trọng. Hơn nữa, chưa tiến hành điều tra kỹ càng đã bắt người lung tung, thiên vị những kẻ gây náo loạn, xử lý không công bằng…
Mã Vân Tiền không ngu chút nào, liệt kê ra một loạt những cái gọi là sai phạm.
- Điều nầy ông đã đã qua kiểm chứng chưa?
Diệp Phàm thấy nực cười, cảm thấy y như một kẻ đầu đất.
- Còn cần phải kiểm chứng sao? Con mắt của quần chúng là sáng suốt nhất.
Mã Vân Tiền đắc ý liếc nhìn đám người nhà họ Mã, bộ dạng hiên ngang.
- Hừ, Chủ nhiệm Mã, với tư cách là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, được phân công quản lý ba bộ phận quan trọng công - kiểm – pháp mà một chút ý thức về luật pháp cũng không có, chỉ dựa vào sự yêu ghét của chính mình để phán xét ư? Làm việc gì cũng phải có chứng cứ. Bộ phận công an không phải là nơi xem trọng chứng cứ nhất đó sao?
Nói đến đây, Diệp Phàm quan sát mọi người một chút, rồi nói tiếp:
- Ông nói con mắt quần chúng là sáng suốt nhất, thế thì tôi xin hỏi người dân xã Kim Đào có đồng ý cách chức Trưởng phòng Ngô Đồng không?
- Trưởng phòng Ngô Đồng đã làm việc công minh, chính Chủ nhiệm Mã đã cậy quyền để đình chỉ công tác của người ta, Trưởng phòng Ngô đã cho bắt tên côn đồ Mã Tiêu, nhưng Chủ nhiệm Mã lại buộc phải thả ra, đó là vì Mã Tiêu là cháu của ông ta, thật là cậy thế hiếp người, công tư lẫn lộn, hiếp đáp dân đen chúng tôi, bao che tội phạm…
Đúng lúc này, có tiếng hô hào trong đám người ở xã Kim Đào, Diệp Phàm khen thầm, người này nói rất đúng, đã chỉ ra được mối quan hệ giữa Mã Vân Tiền và Mã Tiêu.
- Chủ nhiệm Mã, sự việc đúng như vậy sao? Nếu theo quy định xử lý vụ án, thì với tư cách là họ hàng của Mã Tiêu thì ông nên tránh mặt, nếu không, e rằng việc này…..
Diệp Phàm lãnh đạm đẩy cây côn qua một bên nói với Mã Vân Tiên.
- Việc này, tôi không hề bao che cho người thân, tôi đã giải quyết không hề thiên vị…
Mã Vân Tiền yếu thế hẳn, lời nói đã không còn hống hách được nữa. Ông ta đã bị Diệp Phàm nắm được điểm yếu nên tất nhiên không thể cương được nữa.
- Hừ, Chủ nhiệm Mã, ông không cần nói nữa, ông hãy tôn trọng pháp luật. Ngô Đồng, lập tức trở lại vị trí là một Trưởng phòng Công an huyện, bắt tay làm việc đi.
Diệp Phàm dõng dạc ra lệnh, nhìn Mã Bình cười:
- Trưởng phòng Ngô, người này vừa này đã uy hiếp đòi biến tôi thành một kẻ tàn phế, theo pháp luật sẽ bị khép vào tội gì?
- Mưu đồ sát hại người khác, cổ động người khác gây rối.
Ngô Đồng đứnng nghiêm, quay ra sau ra lệnh các chiến sĩ công an:
- Người đâu, mau bắt lấy Mã Bình, Mã Phi, Mã Tiêu, ba người này phạm tội gây rối, hơn nữa còn đánh người trong thôn gây thương tích, lại cùng đồng bọn có động cơ mưu sát, muốn giết Chủ tịch Diệp, các đồng chí công an huyện Ma Xuyên, tin chắc Chủ tịch Diệp đối với anh em công an huyện ta như thế nào, anh em là người hiểu rõ nhất. Những người ở thị trấn Mã gia nếu không liên quan gì thì xin hãy giải tán, nếu không sẽ là đồng phạm bị khép vào tội có âm mưu sát hại Chủ tịch Diệp.
- Vâng.
Vào lúc này mấy chục đồng chí công an không còn ai do dự nữa, hùng dũng lao lên phía trước, lúc này mà không thể hiện thì còn chờ lúc nào nữa chứ?
- Đừng nghe thằng nhóc đó nói bậy, người ở thị trấn Mã gia chúng ta là anh cả của huyện Ma Xuyên, Bí thư Chu là người nhà họ Mã chúng ta. Chúng ta không có gì phải sợ.
Mã Bình nhìn thấy sự sợ sệt, lùi bước của một số người nhà họ Mã thì lập tức hô to động viên nói.
Hắn liếc xéo Diệp Phàm, rồi nói tiếp:
- Những người làm quan rất sợ đám dân đen chúng ta gây chuyện, chúng ta không việc gì phải sợ, cứ làm lớn chuyện đi.
- Thưa bà con, sát hại Chủ tịch Diệp là một trọng tội, nếu vào thời kỳ xa xưa, có thể bị tội tru di cửu tộc, bà con suy nghĩ cho kỹ, đừng làm chuyện dại dột.
Tôn Minh Ngọc, Trưởng ban Tổ chức cán bộ nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng.
Giọng nói đó tuy không vang dội nhưng câu nói đó vừa được thốt ra, những người họ Mã vốn chỉ là đến xem kịch vừa nghe thấy tru di cửu tộc đã thất kinh hồn vía, không dám nhìn về phía Mã Bình, Mã Tiêu một lần nào nữa, mà tự động rút lui gần hết.
Dần dần, đám người họ Mã chỉ còn lại khoảng bảy tám người, là những kẻ thân cận với Mã Bình, Mã Phi.
Tuy nhiên, những kẻ côn đồ này đã sớm run sợ trước sự lạnh lùng uy nghiêm của Diệp Phàm, chỉ biết nghe nói Diệp Phàm là một tay súng cừ khôi, có võ nghệ cao cường, nếu không, làm sao có thể trị được tay cục trưởng công an địa khu họ Lâm vênh váo kia?
Huống hồ, bên cạnh còn có mấy chục cảnh sát. Hơn nữa, trong số những cảnh sát này gần một nữa là người huyện Ma Xuyên, người nào cũng giỏi võ nghệ.
Mã Bình, mã Phi muốn chạy, nhưng bị Ngô Đồng giữ chặt. Thằng nhãi này thật nhẫn tâm, sử dụng các chiêu học được ở trường cảnh sát, kẹp chặt lấy Mã Bình, Mã Tiêu.
Chỉ mấy cú đá đã khiến hai tên này mặt mũi bầm dập, bị Ngô Đồng đá cho một cú, nghe tiếng "rắc", Diệp Phàm đoán chắc Mã Bình đã bị gãy chân, hơn nữa, Ngô Đồng lại liên tiếp đánh mấy bạt tai, chắc là đầu óc tên đó đã thành đầu lợn rồi.
Diệp Phàm mỉm cười, biết rằng Ngô Đồng đang muốn thể hiện để lập công, trút giận thay mình.
" Mẹ kiếp, có vẻ tên thằng nhóc này võ công cũng khá, đúng là hạt giống tốt, cho hắn một ít thịt trăn ăn thử, chắc có thể đạt tới trình độ nhị đẳng. Nhưng vẫn phải quan sát thêm một thời gian nữa."
Diệp Phàm đang nghĩ ngợi, nhìn qua thấy Mã Vân Tiền mặt mày như bánh bao chiều, gào to:
- Tên họ Diệp kia, mày dám không nghe chỉ thị của Bí thư Chu, mày muốn chống đối lại Đảng ủy huyện phải không?
- Khà khà, ông hãy đưa quyết định của Bí thư Chu ra đây cho mọi người cùng xem với. Đó cũng là một bằng chứng tốt tại hội nghi thường vụ huyện ủy cho ông.
Bống nhiên có tiếng người lảnh lảnh vọng đến, không cần quay đầu lại, Diệp Phàm cũng biết đó là Phương Hồng Quốc, Phó Chủ tịch thường trực huyện đã đến.
- Phương Hồng Quốc, ông…
Mã Vân Tiền suýt chút ngất đi vì tức giận, nói không ra tiếng.
Chu Phú Đức đã có một số việc dặn dò y, nhưng việc này không thể đem ra nói công khai, Mã Vân Tiền có ngốc đến đâu cũng không dám nói ra.
Phương Hồng Quốc sẽ không đời nào chịu bỏ qua cơ hội dậu đổ bìm leo này, cười tít mắt nói:
- Sao? Chủ nhiệm Mã, không đem ra được chứ gì? Nếu không đem ra được thì ông sẽ bị khép vào tội danh làm giả quyết định của Bí thư Chu đấy.
Điều này, vi phạm quy chế của Đảng, nếu vào thời kỳ cổ đại, giả mạo thánh chỉ sẽ bị mất đầu đấy. Nguồn: http://truyenfull.vn
Chủ tịch Diệp, đối với hành vi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng này của đồng chí Mã Vân Tiền, tôi thấy nên đưa ra xem xét ở hội nghị thường vụ Huyện ủy.
Một ủy viên Huyện ủy, lại là lãnh đạo trực tiếp ba mảng công tác quan trọng công-kiểm-pháp, nếu là lãnh đạo một vị trí quan trọng, nếu thật sự đã làm gì thì sẽ gây tổn hại lớn đối với quốc gia.
Để đề phòng hậu họa về sau, tôi đề nghị chúng ta nên cùng đem việc này báo cáo lại với Bí thư Chu, cậu thấy sao?
Phương Hồng Quốc nhìn Diệp Phàm, rồi lại nhìn sang Tôn Minh Ngọc, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, ánh mặt lộ vẻ mong chờ.
"Lão già này thật là nham hiểm, lúc dầu sôi lửa bỏng thì không thấy đâu, bây giờ ta đã trấn áp được Mã Vân Tiền thì xuất hiện.
Muốn mượn tay ta để xử Mã Vân Tiền, khơi mào chiến tranh giữa ta và Chu Phú Đức, lão già ông muốn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi ư, đến chuyện này mà ông ta cũng nghĩ ra được.
Tuy nhiên, tạm thời lúc này không nên đụng đến Mã Vân Tiền, không làm tổn thương được gân cốt mà chỉ có thể làm trầy xước ngoài da thì phỏng có ích gì. Việc này tốt nhất là nên nắm chặt đuôi không thả, sử dụng phương pháp giáo dục phê bình để giải quyết.
Hơn nữa, tạm thời mình vẫn cần tranh thủ sự ủng hộ của Chu Phú Đức, làm to chuyện sẽ không có lợi…"
Diệp Phàm tự nhủ, cười nói:
- Nếu Chủ tịch Phương đồng ý đề xuất, chẳng nhẽ chúng tôi lại không ủng hộ sao, khà khà.
Mã Vân Tiền, sự việc hôm nay giải quyết có nhiều điều còn bất cập.
- Ừ
Tôn Minh Ngọc đồng ý với Diệp Phàm, gật đầu phụ họa theo Diệp Phàm.
"Thằng nhóc này xem ra vẫn cố tỏ ra ngây thơ, bỗng chốc đẩy ta lên đầu mũi thuyền, cái gì gọi là " đồng ý đề xuất", để mặc cho ta đánh trận, đến lúc đó các người ngồi im không lên tiếng, ông đây trúng kế đánh vào vườn không nhà trống, đến lúc đó bị tên Chu Phú Đức cười vào mặt, ta đây sẽ hết cả sĩ diện, làm gì có chuyện đó cơ chứ."
Phương Hồng Quốc rủa thầm trong bụng, miệng cười cười không trả lời.
Mã Vân Tiền đứng bên phẫn nộ nói:
- Phương Hồng Quốc, hãy chờ xem, tên họ Diệp kia, đừng tưởng Ma Xuyên này là của mày, muốn làm bá chủ huyện Ma Xuyên này à, đừng có nằm mơ.
- Khà khà, bá chủ à, tôi chưa hề nghĩ đến. Chủ nhiệm Mã, việc của hôm nay, ông hãy về ngẫm lại, tự vấn lương tâm mình đi. Còn nữa, nếu ông muốn lái chiếc xe cảnh sát của phòng Công an đi, thì ông vui lòng để lại bộ Santana. Kinh tế huyện Ma Xuyên chúng ta còn quá eo hẹp, một cán bộ mà dùng hai xe thì quả là không đúng chút nào.
Dù sao hôm nay Mã Vân Tiền cũng đã bị mất mặt lắm rồi, Diệp Phàm không cong gì để che giấu, nên dứt khoát đưa việc chiếc xe ra nói.