Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hiện giờ cậu không con đường lui nữa rồi, hoặc là cậu bị Diệp Phàm cách chức, hoặc là cậu tự cứu mình. Dốc sức phò giúp Diệp Phàm đánh đổ Lưu Nhất Tiêu.

Sau này, trong đầu cậu lúc nào cũng phải nhớ như in một chữ, đó chính là "Diệp". Có điều là, chưa chắc còn may đâu.

Con người Diệp Phàm ấy, anh không nhìn thấu được hắn. Tuổi quá trẻ, chức vị lại cao như vậy, quả là đáng sợ.

Cậu có thấy không, nghe nói lần trước trong Hội nghị thường vụ Diệp Phàm lên phát biểu muốn hạ gục Phượng Anh đấy, kết quả là đã làm được thật.

Đồng chí Phạm Viễn không ngỡ lại lựa chọn thỏa hiệp, vì thế mà, Diệp Phàm, con người này có thủ đoạn của hắn.

Câu Kiến Minh nói.

Trần Đông bước ra ngoài, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hội sở Tô thị.

Hai cô gái bê hai giỏ hoa rất lớn, trong đó cắm mấy bông hồng diễm lệ, các cô giá vội vàng gõ cửa căn phòng được bao trọn gói, rồi nói:

- Ông Vương, hoa hồng ngài đặt đã tới rồi.

- Biết rồi, mang vào đây đi.

Trong phòng vọng ra giọng nói có chút lười biếng của thằng cha Vương Bàng Nhân.

Hai cô gái đẩy cửa bước vào, thì thấy vị khách họ Vương này thật là biết hưởng thụ. Không ngờ lại gọi cùng một lúc những ba cô gái để cùng uống rượu. Không chỉ có người ôm bên, người ôm bên phải, mà dưới chân còn có cô đang bóp bàn chân thối của tên đó.

- Đi đi đi mau, bố đây chán quá rồi!

Vương Bàng Nhân hất tay, liền đẩy cả 3 cô gái sang một bên.

Thằng cha này tay vung một cái, rồi nói:

- Đứng ở cái xó đi, còn nữa, gọi Tổng giám đốc Tô của các người tới đây, bố đây không vừa ý với kiểu phục vụ này. Tiếp rượu mà sao toàn thấy xấu như vịt ra tiếp vậy, ông nhìn không thấy sướng mắt! Dùng càng không thấy sướng! Thay người, thay người đi!

- Ông Vương, Lương Yến, Tú Thanh và Điềm Tâm đều là những em xinh đẹp nhất tại hội sở Tô Thị chúng tôi đấy. Làm sao gọi là chưa đủ đẹp được, trên đời này, còn có thể tìm được người nào đẹp hơn bọn họ hay sao.

Lúc đó, một cô gái đang cầm giỏ hoa nói. Cô gái đó kể tên nào là Lương Yên cùng biệt hiệu của ba cô gái đó.

- Lảm nhảm gì thế, gọi Tổng giám đốc Tô ra đây cho bố. Nếu còn lảm nhảm nữa, thì đâu chính là tấm gương noi theo đó!

Vương Nhân Bàng tiện tay cầm chai rượu Mao Đài đang cầm trong tay đập vào tường, phát ra âm thanh choang rõ vang.

Khiến cho các cô gái sợ tới nỗi không dám lên tiếng nữa. Họ còn nghĩ mình gặp phải một đại ca của xã hội đen. Mặc dù hội sở Tô Thị, không sợ nhất là kẻ ngang ngược, nhưng nếu làm cho tên đại ca này tức giận, thì người của họ cũng bị đánh một cách vô ích.

- Tôi lập tức đi ngay.

Cô gái tên Điềm Tâm khẩn trương nói, rồi chạy đi.

- Thế còn tạm được, ông đây thích đứa nào hiểu chuyện.

Thằng cha Vương Nhân Bàng tỏ vẻ coi trời bằng vung, liếc mắt nhìn mọi người một lượt, hừ giọng nói.

- Cái gì cơ, có kẻ gây chuyện, kẻ nào, ăn phải gan hùm hay sao, không muốn sống à?

Sau khi nghe báo cáo, người phụ trách Ban bảo vệ đồng chí Cao Tiềm cầm đống bài porker trong tay quẳng xuống bàn, mắng chửi.

Đang chửi, thì người phụ trách hội sở Tô Thị Tô Qúy Tài vội vàng bước tới, nói với Cao Tiềm:

- Mau đem theo mấy người nữa qua đó, để làm hòa. Thật là phiền phức, lúc nào cũng có vài còn ruồi đáng ghét bay vào phá đám.

Cũng không nghe ngóng xem, hội này ai mở ra ư. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

- Tôi biết rồi.

Cao Tiềm gật đầu, đem theo mấy người xuống căn phòng được bao trọn gói của Vương lão đại.

- Điềm Tâm, ý cô là tên đó vẫn cần đóa hoa hồng ấy?

Tô Qúy Tài có chút không hiểu, liền hỏi.

- Vâng, là loại hoa hồng đắt nhất – hoa hồng Bích Vân. Một bông mà đáng giá hơn trăm rồi, cả một bó thì phải mất hơn chục nghìn. Ông Vương này, chắc chắn là kẻ có tiền, không giống như loại người ăn xong không chịu trả tiền.

Điềm Tâm nói.

- Thế thì lạ thật, không phải là loại ăn xong không chịu trả tiền, lại còn cần hoa hồng, chả nhẽ lại thích cô gái nào của hội sở chúng ta?

Tô Qúy Tài thoáng chút suy nghĩ, gật đầu.

- Ông tên là Vương Nhân Bàng?

Cao Tiềm nhìn lão huynh đang nghiêng mình nằm ưỡn trên chiếc sôfa, rồi lạnh lùng nói.

Nhân Bàng đều không thèm trả lời, chỉ khẽ lên một tiếng.

- Lập tức cút ra khỏi đây mau, mẹ nó, có biết ở Đông Hải gọi Cao Tiềm ta là gì không?

Cao Tiềm cảm thấy như bị khinh bỉ, nên tiến lên vài bước lớn, đưa tay ra đánh vào đầu Vương Nhân Bàng.

Cao Tiềm được gọi là "bàn tay sắt". Xem ra thì đôi bàn tay ấy đúng là hạng nhất. Nếu người thường bị ánh ta tát, thì có thể sẽ ngất đi, chảy máu mũi là chuyện đương nhiên.

- Có phải là tên "La lợn" à!

Đồng chí Vương Nhân Bàng mở miệng nói.

Sau khi lúc hai tay đặt cạnh nhau, phát ra thức âm thanh trầm, thì một chuyện lạ lùng đã xảy ra. Bình thường, một người điềm tĩnh như núi Thái Sơn như trưởng ban Cao Tiềm lại không thể đứng vững. Bị Vương Nhân Bàng một tay quất một phất liền ngã quỵ ngay trên bộ ấm trà. Bộ trà kỉ vỡ tung tóe.

Hình như mông của Cao Tiềm bị dằm của bộ trà kỉ cắm vào, phía dưới có chảy máu.

- Đàn bàmới đến kỳ, không ngờ thằng "La lợn" như mày, cũng bị, chắc phải là lợn mẹ bị hoạn ấy chứ?

Vương Nhân Bàng thản nhiên nói.

- Mẹ kiếp, ông phải chém mày đấy!

Cao Tiềm giận dữ, đứng trước mặt mọi người lại bị xỉ nhục như vậy, thật không thể chịu nổi.

Hắn ta xoay người nhanh chóng từ đất trèo lên trên. Tiện tay nhặt lên chai rượu Mao Đài bị đập rời ra. Cả người hắn vồ lên trước hướng theo phía Vương Nhân Bàng. Trông như kiểu dọa nạt người khác.

- Hừ!

Vương Nhân Bàng thật sự nổi giận rồi, một đấm đấm tạt qua, nhanh như chảo chớp, trong tiềm thức của Cao Tiềm là muốn tránh, nhưng, hôm nay mắt có vấn đề. Nên không thể nào tránh nổi cú đấm của cao thủ cấp 8 đấy.

Cú đấm của Vương Bàng Nhân đập thẳng vào sống mũi của Cao Tiềm, bụp một tiếng. Cả người Cao Tiềm đứng một lúc rồi ngã vào bức tường băng lạnh hơn mười mấy mét. Cả người lại còn lộn thêm vòng nữa, rồi ngã sầm xuống mặt đất.

Thằng cha này, trông thế mà lại ngất được.

Thủ hạ của Cao Tiềm vội vàng chạy tới lật người hắn lại, lập tức hoảng sợ tới nỗi phải thốt lên:

- Cái mũi đâu?

- Yên tâm, mũi, vẫn còn, chỉ là dẹt một chút, đừng lo, ta đây ra tay vẫn biết chừng mực.

Vương Nhân Bàng không thèm nhìn, liền ngồi ngay ở trên sofa. Tiện tay, nhặt từ đấy lên một chai rượu Mao Đài, vừa động cái là mở ngay ra, cầm chai rượu lên rồi uống.

- Gọi Chủ tịch Tô Lâm Nhi của các người tới đây, ta muốn gặp cô ấy. Nếu không thì, ông đấy sẽ dỡ cả cái hội sở nát này ra đấy.

Vương Nhân Bầng lườm tất cả nhân viên hội sở, giọng lạnh lùng nói.

- Thằng cha này tới kiếm cớ gấy sự.

Lúc này, ở chếch chếch phía đối diện, trong một căn phòng rộng được bao trọn gói. Sau khi Lam Tín Trạch đặt chiếc kính viễn vọng xuống, liền nói với anh họ Lam Tồn Quân.

- Đương nhiên, có điều là, tên họ Vương đó hình như muốn nhằm vào Tô Lâm Nhi. Chả nhẽ lại nhắm Tô Lâm Nhi rồi.

Nói tới đây, sắc mặt của Lam Tồn Quân nghiêm túc lạ thường. Ánh mắt đó, sắc như con dao cắt vào người ta. Chính là người em họ Lam Tín Trạch đứng ở bên bị hắn lườm cho tới nỗi phải né đi cúi vội mặt xuống.

- Anh à, chúng ta ra tay đi? Nếu để muộn thêm, thì e là chị Tô Lâm Nhi sẽ bị tổn thương.

Lam Tín Trạch nhìn anh họ một cái, rồi nói:

- Hơn nữa, chúng ta giúp chị ấy, chị ấy chắc cũng cảm kích phải không nhỉ?

- Không vội, đợi xem đã!

Lam Tồn Quân xua tay, nói:

- Lâm Nhi vẫn chưa ra, bọn người này cũng chú ý. Tôi hỏi cậu, Tín Trạch, cậu thích thêu hoa trên gấm, hay là kiểu tặng than hồng trong ngày giá rét?

- Đương nhiên là kiểu tặng than hồng trong ngày giá rét, thêu hoa trên gấm nhìn thì có vẻ là tốt, những cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.

Lam Tín Trạch gật đầu.

- Vậy thì đúng rồi.

Lam Tồn Quân hơi gật đầu, rồi nhìn chằm chằm vào căn phòng bao trọn gói đó.

- Gì cơ, muốn gặp Chủ tịch Tô ư? Cao Tiềm sao rồi?

Tô Qúy Tài có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm rồi hỏi.

- Cao Tiềm mới chỉ một cú đấm mà đã bị người đã cho ngã lăn quay ra, dường như mũi anh ta bị đấm cho lún cả vào.

Tên họ Vương kia còn có chừng mực đó, chỉ là đấm làm cho nó lệch đi chút thôi. Tên đó, dữ dằn quá.

Điềm Tâm vẻ mặt trắng bệch, nói.

- Gọi điện thoại cho Triệu Sơn của Cục công an thành phố, bảo anh ta cho mấy cảnh sát hình sự tới. Chả phải anh ta có thể đánh hay sao, liền bảo cảnh sát hình sự đi thông báo. Chuyện này thật lạ, lâu thế rồi mà vẫn soi mói, hôm nay lại gặp một vị cao thủ mà tới cả Cao Tiềm cũng bị đánh.

Tô Quý Tài hừ giọng nói với một nhân viên đứng kế bên.

- Dừng lại đã, tôi đi gặp tên đó, tên muốn xem xem, tên đó có dám đấm Tô Lâm Nhi ngã nhào ra không.

Tiếng nói lạnh lùng của Tô Lâm Nhi từ ngoài cửa vọng vào.

- Tiểu thư, không thể đi. Cao Tiềm bị đánh gục, có thêm bao nhiêu người bên ta cũng vô dụng, tốt nhất vẫn nên đi báo cảnh sát, súng so với cú đấm thì tốt hơn nhiều.

Đồng chí Tô Quý Tài có chút vội vàng, nếu mà làm thương Tô Lâm Nhi thì coi như xong. Lão Tô gia ở Bắc Kinh sẽ chả lột da ra ấy chứ.

- Không sao, Tô Lâm Nhi tôi sóng to gió lớn gì cũng đã gặp phải rồi.

Tô Lâm Nhi xua tay, vội bước vào căn phòng của Vương Nhân Bàng. Nhưng, Tô Quý Tài phát hiện ra là tay của Tô Lâm Nhin hướng theo một chiều. Đột nhiên, gã liền ngộ ra mọi thứ.

Lẩm bẩm rằng:

- Có Lam công tử ở đây, chả nhẽ Chủ tịch Tô lại to gan tới vậy.

- Tô Lâm Nhi ra mặt, xem ra thì, chị Lâm Nhi gan không nhỏ đâu. Cao Tiềm đã bị đánh gục, mà một cô gái như chị ấy lại dám ra mặt? Thật là can đảm.

Lam Tín Trạch đắc chí nói.

- Haha, cô ấy biết là tôi đang chú ý tới. Nếu không thì cô ấy sẽ không làm chuyện ngu xuẩn vậy đâu.

Lam Tồn Quân thản nhiên cười nói.

- Một cô gái thông minh, thật lợi hại!

Lam Tín Trạch không ngớt khen ngợi.

- Anh là Vương Nhân Bàng ư?

Tô Lâm Nhi còn tỏ ra cứng rắn hơn cả Cao Tiềm, đứng trên cao nhìn xuống đồng chí Vương Nhân Bàng, ánh mắt chất đầy vẻ ngạo mạn và khinh bỉ của đàn bà.

- Cô là Tô Lâm Nhi à? Đại tiểu thư nhà họ Tô ở Bắc Kinh.

Vương Nhân Bàng thản nhiên cười nói, sặc mùi thân sĩ. Hắn quay người, nhìn chằm chằm vào Tô Lâm Nhi, nói:

- Ừ, dáng người được đấy, mông to, eo nhỏ, ngực nở, chân thon dài, lông mày sắc sảo, tôi rất thích. Tới đây, Tô Lâm Nhi, đóa hoa hồng này tặng cô đó.

- Thằng cha này, Tô Lâm Nhi vừa tới đã liền bình phẩm một cách ngẫu hứng, chỉ thiếu có nước lắc đầu mà thôi. Hơn nữa, lời nói ra lại thô thiển. Tô Lâm Nhi không chịu nổi, chỉ thẳng vào mặt Vương Nhân Bàng hừ giọng nói: Đợi xem tôi không móc lưỡi anh, thì tôi không mang họ Tô nữa.

- Rất nhiều người cũng muốn móc lưỡi của Vương Nhân Bàng này, cô không thấy sao, lưỡi của tôi tới giờ vẫn đang ở sờ sờ trong miệng đây thây.

Vương Nhân Bàng thô tục vô cùng, nhìn Tô Lâm Nhi, rồi nói:

- Có thể làm bạn với Vương Nhân Bàng, là phúc phận của cô đấy! Chả phải là Tô gia ở Bắc Kinh sao, cô có thể không biết, trong thành có biết bao nhiêu cô gái này muốn được ăn nằm với Vương Nhân Bàng này đó.

- Ăn nằm ư! Hahaha.

Tô Lâm Nhi cười ngặt nghẽo, nhìn thằng cha tự kỷ này, nói:

- Nếu đã biết tôi là người Tô gia ở Bắc Kinh, thì chắc cũng phải có chút sợ hãi chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK