Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người này cười nhạt, nói:

- Mai cô nương, chúng ta ra trước nói chuyện một chút.

- Diệp tiên sinh xin mời!

Mai Diệc Thu còn tưởng rằng Diệp Phàm nói với mình chuyện liên quan đến bệnh của Thiên Kiệt nên cũng không nghi ngờ dẫn hắn vào mật thất.

Diệp Phàm không nói lời nào, liếc một vòng trên người Mai Diệc Thu làm cô đỏ mặt, bất quá bây giờ cũng không tiện phát tác, mạng của em trai mình còn ở trong tay người ta, đành chỉ có thể để cho ánh mắt hèn mọn của hắn nhìn một vòng, trong lòng sớm đã sôi máu.

- Đưa tay!

Diệp Phàm không để ý tới cô, hô.

- Làm...... Làm gì?

Mai Diệc Thu cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ là hắn muốn sờ tay của ta, to gan, nếu dám làm thế thì dù cho là có chuyện của Thiên Kiệt cũng liều mạng với hắn.

Nghĩ vậy nhưng Mai Diệc Thu vẫn biết điều đưa tay ra.

Diệp Phàm dùng đầu ngón tay áp vào, thuật dưỡng sinh điều chuyển vài vòng để thăm dò tình huống của Mai Diệc Thu.

, thuận miệng cười nói:

- Có phải nhìn giống như sắc lang?

- Hừ! Anh tự biết là được rồi.

Mai Diệc Thu hừ một tiếng.

- Ha hả, lúc vừa rồi tranh cãi với Triệu Tứ tiểu thư thì còn dán vào người tôi, giờ lại nói thế?

Diệp Phàm đùa giỡn.

- Cái này...... Khi đó tình huống đặc thù, không phải là thật.

Mai Diệc Thu mặt đanh lại, mất hứng. Chẳng qua khuôn mặt càng đỏ hơn, nhớ tới mới vừa rồi ở trường đảng cùng Triệu Tứ đấu võ mồm cảm thấy mất mặt rất.

- A! Xem như vậy đi, tôi cũng không có ý tứ, chẳng qua cô có muốn đột phá lên tam đoạn hay không?

- Tôi còn ở cấp Luyện Kính, không thể nào, Đoàn trưởng Thiết đã nói, ít nhất còn phải hai năm chừng, sư phụ cũng nói không trải qua một năm rưỡi thì đừng mơ tưởng.

Mai Diệc Thu không tin Diệp Phàm, lắc đầu có vẻ mất mát.

- Ha ha...... Nguyện ý thử thì thử một chút, không muốn thử coi như không, chính là nhờ củ hà thủ ô kia mà tôi có thể giúp cô.

Diệp Phàm ra vẻ cao nhân.

- Thật có thể được không? Nắm chắc có mấy thành?

Mai Diệc Thu thất thanh kêu lên, đối với khát vọng đột phá tầng thứ thì cô khó có thể nhịn được, chẳng qua đảo mắt lại nói:

- Hà thủ ô là để cứu Thiên Kiệt, tôi không thể dùng nói.

- Đủ cho hai người dùng, tôi có thể lấy nó để chế thuốc, có thể cho cô nhất cử đột phá.

Diệp Phàm cao giọng, sau đó nói thêm vẻ đáng tiếc:

- Chẳng qua, một củ hà thủ ô lớn như vậy chắc sẽ không còn lại bao nhiêu. Đáng tiếc!

- Anh nói là dùng củ hà thủ ô hình người kia sẽ đủ cho tôi và Thiên Kiệt cùng nhau dùng?

Mai Diệc Thu tựa hồ không tin, hỏi lại lần nữa. Đối với củ hà thủ ô đó cô cũng không cảm thấy tiếc rẻ gì, chỉ cần có thể đột phá, hà thủ ô có quý hơn chăng nữa cũng coi không có gì đáng giá.

- Ừ!

Diệp Phàm đáp một tiếng.

- Tại sao anh lại muốn giúp tôi?

Mai Diệc Thu mới vừa khôi phục bình tĩnh lại đỏ mặt, chắc là nghĩ tới điều gì. Mới vừa rồi từ ánh mắt của Diệp Phàm thì đoán là người này sẽ nhân chuyện giúp mình mà làm ra thủ đoạn phong lưu gì, nói trắng ra là sẽ dùng nó để uy hiếp......

- Lấy thân báo đáp!

Diệp Phàm đột nhiên phun ra một câu.

- Nằm mơ, hừ! Mặc dù anh là huynh đệ kết bái sống chết của Đoàn trưởng Thiết cũng không được!

Mai Diệc Thu khinh thường nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Không cứu em trai cô sao, cũng không muốn đột phá tầng thứ?

Diệp Phàm tiếp tục giả vờ.

- Cứu không được em trai của tôi thì tôi sẽ hầu hạ nó cả đời, cái đó là do số mạng. Về chuyện đột phá thì qua hai năm nữa là được, nhất thời không vội. Chẳng qua, hôm nay nếu như anh không cứu em trai tôi thì Mai gia sẽ không để yên cho anh.

Mai Diệc Thu rất quyết đoán, hơn nữa còn lấy Mai gia ra để áp chế Diệp Phàm.

Diệp Phàm thầm gật đầu, có chút thưởng thức, không ngờ lấy chuyện đột phá cảnh giới vẫn không hấp dẫn được cô ta.

- Mai gia ở trong kinh thành có một ông nội cô là Ủy viên Quân, còn có cha cô là phó tư lệnh đại quân khu, tiền đồ vô lượng, hơn nữa đoán chừng Mai gia còn không dừng lại ở những quan lớn này a!

Chẳng qua, ở trước mặt Diệp Phàm này thì đầu không coi là gì. Cùng lắm thì lão tử trả mũ quan, trà trộn giang hồ tựa như cũng không tệ, ha ha ha......

Diệp Phàm cười lên sằng sặc, đột nhiên duỗi ngón ta ra cắm phập xuống mặt bàn.

Mai Diệc Thu há hốc miệng, thân thể run bắn nhìn mặt bàn dày năm phân xuất hiện một dấu ngón tay, thầm nghĩ:

- Đây là ngón tay sao? đây là thịt làm sao?

Trừ phi là sắt cứng đúc ra còn không không thể thoáng cái đã đâm ra như thế, may ra sư phụ mới có thể đạt tới trình độ như vậy.

Không ngờ hắn còn trẻ tuổi như vậy đã có thể đạt tới ngũ đoạn đỉnh cấp, có lẽ còn là lục đoạn.Khó trách Đoàn trưởng Thiết lại kết bái anh em với hắn, làm sao bây giờ, mới vừa rồi......

- Như thế nào đây? Diệp Phàm này nếu như trà trộn giang hồ, Mai gia sao làm khó dễ được? Hơn nữa, hừ! Tôi là người không... cao hứng để người khác uy hiếp, đặc biệt là nữ nhân.

- Anh nói đi, rốt cuộc muốn làm gì?

Mai Diệc Thu kích động nói.

- Cô cứ nói đi?

Diệp Phàm lại chuyển sang đùa giỡn, gõ gõ vào người Mai Diệc Thu mấy lần, cực kỳ lưu manh, kỳ quái là lần này Mai Diệc Thu cũng không tránh ra.

- Anh cứu được em trai tôi, giúp tôi đột phá cảnh giới thì tôi sẽ báo đáp anh.

Mai Diệc Thu cắn răng, đột nhiên nói ra một câu suýt nữa làm cho Diệp Phàm té ngửa.

Hắn liếc Mai Diệc Thu một cái, nửa cười nửa không:

- Đã nghĩ thông chưa, tôi tuy nói có chút thân thủ nhưng cũng tương đối đào hoa, tuyệt đối sẽ không chung thủy. Cô cho tôi thì còn tạm được, làm vợ thì không, tôi thích mẫu người ôn nhu kia.

Hắn nói ra lời này cuồng vọng tới cực điểm.

- Xem như anh giỏi, ha ha ha...... Người ta nói anh hùng thích mỹ nữ, thật ra thì thì ngược lại mỹ nữ cũng là thích hào kiệt.

Mai Diệc Thu tôi thích Liệp Báo, thích công lực không ngừng đề thăng, mục tiêu mỗi người không giống nhau.

Có người thích theo đuổi quyền lực, có người thua ở dưới váy nữ nhân, Mai Diệc Thu này luôn kính trọng anh hùng hào kiệt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đáng tiếc xã hội hiện đại đã không có giang hồ, cũng không có hào kiệt hào sảng như trước kia. Anh sao! Ha ha ha...... Cũng thật có chút phong cách, vừa mới 20 tuổi thì đã đạt được ngũ đoạn đỉnh cấp, coi như là thiên tài.

Sau này có lẽ còn có thể đột phá đến cửu đoạn, làm vợ nhỏ của anh cũng không tệ.

Chẳng qua, anh có hơi có sắc tâm, nhưng người có bản lĩnh đều là vậy, đều muốn ôm hết mỹ nhân trong thiên hạ, Mai Diệc Thu không tính là Đại mỹ nhân.

Nhưng cũng có thể coi là xinh đẹp, cám ơn Diệp ca có thể để ý tôi, cho tôi may mắn trở thành vợ nhỏ của anh.

Tôi rất vui vẻ, đi theo anh sau này công lực sẽ càng lúc càng tăng. Người sống trên đời còn muốn cái gì. Ha ha ha, tiểu muội nhà người ta thích người giàu có, tôi thì thích hào kiệt......

Mai Diệc Thu nói ra một tràng làm anh Trư thiếu nữa nghẹn chết, trong lòng hô:

- Mẹ ơi, cô ta còn điên cuồng hơn cả mình, lời này nếu truyền ra ngoài có thể đè chết cả một đám.

Bỏ đi, mau rút tay ra nếu không dẫn lửa thiêu thân, bị cô ta nhìn vào chằm chằm thì phiền toái. Những cô gái kiểu này đều rất khó đối phó, đùa lửa tự mình hại mình a.

Gia thế của cô ta thế kia mà chịu để làm vợ nhỏ cho mình, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.

Diệp Phàm tự dưng sinh ra một phần kiêng kỵ, vội vàng khoát tay, cười nói:

- Bỏ đi, tôi đây không có phúc phận.

Như vậy đi, tôi là người thích tiền. Thuận tiện giúp em trai cô đột phá đến Khai Nguyên tam đoạn luôn, cô thì đến Luyện Kính tam đoạn.

Về phần lấy thân báo đáp thì miễn, trong xã hội phong kiến thì còn có thể.

Nếu muốn báo đáp cứ dùng tiền là được, đưa cho tôi 300 vạn đi. Hơn nữa phải đem tất cả thủ tục làm đầy đủ, tránh cho sau này mấy đồng chí của Ủy ban kiểm tra tìm tới tận cửa.

- Chẳng lẽ tôi còn không đáng giá 300 vạn sao?

Mai Diệc Thu đột nhiên nhướng mày cười một tiếng làm Trư ca giật thót, cô nàng lại chuyển giọng nói tiếp:

- Đáng tiếc, không biết hàng a! Sản nghiệp của Mai gia tùy tiện xuất ra cũng hơn ngàn vạn, con mắt của anh vậy mà quá kém.

- Bỏ đi, tôi là người rất tri túc nên biết điểm dừng. Tôi phải đi luyện thuốc rồi, chẳng qua nơi này điều kiện không tốt, còn thiếu mấy vị thuốc, tôi đi chỗ này sau một tiếng nữa sẽ trở lại.

Diệp Phàm cười nói.

Trư ca nói xong chuồn thẳng, mồ hôi trên lưng chảy ròng ròng, phía sau có một con cọp cái nhìn vào trừng trừng.

Con cọp cái này hình như có điều suy nghĩ, oán giận lẩm bẩm:

- Thì ra anh cũng chỉ là con cọp giấy, toàn nói thì mạnh.

Mai Diệc Thu này mà không thể lọt vào mắt anh sao? Hừ! Là do anh trêu chọc tôi trước mà, muốn bỏ tôi à, không có cửa đâu.

Chẳng qua, nha đầu Triệu Tứ của Triệu gia kia thật đáng ghét, chắc là cũng có ý với hắn, nếu không mạnh miệng với mình vậy.

Chắc sẽ không lên giường thật đâu, người này nhìn qua thì không thành thật nhưng trên thực tế cao thủ như vậy đâu có làm loạn như vậy.

Hơn nữa cho dù lên giường rồi cũng không là gì, đàn ông ai chẳng phong lưu, còn chưa kết hôn là còn có cơ hội, Triệu Tứ, chúng ta hảo hảo đấu đấu đi! Hơn nữa, chuyện này là do anh chọc tôi trước nha......

Diệp Phàm chỉ cảm thấy phía sau lưng như có một ánh mắt vô hình đang nhìn chằm chằm, trong lòng bất giác cảm thấy sợ hãi.

- Quái, khó có thể nha đầu Mai gia kia có ý với mình? Không thể nào, mới gặp qua mấy lần thôi mà.

Biết đâu lại là thật, nếu không lần trước ở quán lẩu lão Vương sao cô ta lại ra mặt giúp mình.

Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK