Người ta thường nói ông ấy thiếu gân, người như vậy là rất khó đi đến vị trí Phó bí thư Đảng ủy Châu.
Tuy nhiên, bởi vì trước đây cha tôi gặp người giúp đỡ, vẫn đi theo người đó đến vị trí ngày hôm nay. Tuy nhiên, người này năm trước đã mất.
Hơn nữa, người đi trà lạnh, người thay thế cũng không đồng ý. Nếu cha chịu nghe lời người này có lẽ thái độ của y còn khá hơn một chút. Tuy nhiên, cha vẫn giữ vững thái độ làm việc của mình.
Không nói tình cảm chỉ làm việc thực. Cho nên, người ta giận dữ không quan tâm đến cha tôi nữa rồi. Đã không có người giúp đỡ mà trước kia cha tôi đều công tác ở Ủy ban kỷ luật, làm việc nhiều năm như vậy cũng đã có ảnh hưởng.
Có lẽ có những cán bộ trước kia đã từng bị cha tôi xử lý có chút kiêng kị sau lưng cha, cho nên, luôn xem chừng, tạo ra tình thế đấu vòng. Bọn họ tập trung lại thành đoàn bắt đầu ra tay đối đầu của cha.
Cha tôi mệt mỏi đối phó, cuối cùng ngã xuống. Hiện giờ đang bị giam trong nhà giam, bị phán mười lăm năm tù. Lý do tất nhiên là do bọn họ làm ra, bắt cha tôi phải chịu trách nhiệm hết mọi chuyện.
Hơn nữa, chuyện gì bọn họ cũng có thể làm được như vu cáo, hãm hại… cấp dưới của cha tôi bị bọn họ ép từ từ cũng phản bội.
Chu Đông vẻ mặt tức giận nói.
- Nếu đại sư có để lại kỹ xảo võ công tôi thấy bản lĩnh của cậu cũng không yếu, chí ít cũng phải có ngũ đẳng đỉnh giai thân thủ. Cha cậu và tổ tiên cũng phải có võ công có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Cha tôi không thích việc này, cho nên chỉ luyện vài chiêu giống như tập thể hình. Mà nhà tôi ba đời nay chỉ có tôi và ông nội luyện võ công.
Chu Đông nói.
- Ông nội của cậu có lẽ bản lĩnh không thấp? Diệp Phàm cũng có chút tò mò, giật mình, lúc trước Bảo Chí thiền sư chỉ truyền trên vách đá cho mình Vòng công và Thiết thủ công, mà những thứ này hình như sau này mới nghiên cứu ra.
Vậy lúc trước có lẽ ông ấy đã để lại cho người con nuôi Chu Đình một ít bí thuật. Không chừng giúp nhà họ Chu người ta sẽ đưa thứ tốt ra. Huống chi Bảo Chí Thiền sư cũng không yên lòng về người con nuôi này.
Có nói là hi vọng người có duyên có được võ công của ông ấy có thể kiểm tra một chút, có thể quan tâm thì hi vọng quan tâm một chút.
Bảo Chí thiền sư tuy sống cách hắn hàng nghìn năm nhưng hắn đã nhận được của ông ấy toàn bộ nội tức và hai loại võ công.
Cho nên, về tình hay về lý đều phải quan tâm đến con cháu của Chu Đình. Mang ơn người ta một chút thì cả đời phải báo đáp thôi.
- Cũng không tệ lắm, chỉ có thân thủ thất đẳng. Sau khi điều tra ra có người cấu kết hãm hại cha tôi xong, ông nội rất tức giận, tự mình ra tay trừng trị một ổ Tam độc giáo.
Sau đó, không ngờ lại gặp phiền toái. Tam độc giáo đã cử ra cao thủ trực tiếp đến châu Tượng Hà dẫn vào rừng sâu để làm hại.
Ông nội mất tích, một tuần sau tôi nhận được có người báo tin đến, yêu cầu nhà tôi đem "Cửu hương chén" để đổi ông nội tôi về.
Tôi và mẹ đã bàn bạc cảm thấy mặc dù có đưa Cửu hương chén cho bọn họ có lẽ vẫn không đổi được người về. Tam độc giáo hung tàn như thế nào, sợ rằng bánh bao thịt bẫy chó, có đi không có về.
Huống chi, cha ông trong nhà đã dặn, nói Cửu hương chén là tín vật của đại sư giữ lại cho nhà họ Chu, không thể để mất.
Cho nên, nghĩ đến chuyện một năm trước phát hiện dấu vết của đại sư tôi vội vạng đến đây, hi vọng có thể tìm được con cháu đệ tử của đại sư.
Chu Đông nói.
- Cửu hương chén có đặc điểm gì?
Thiên Thông vừa nghe đến đây hứng thú, hỏi xen vào.
- Thật ra, đặc điểm duy nhất của chén này là có thể tự tạo ra mùi hương. Mặc dù không cần trà nhưng chén vẫn có mùi hương, làm người uống nước cảm thấy thoải mái. Hơn nữa, dường như có tác dụng dưỡng thần.
Đương nhiên nếu bỏ lá trà vào thì hương vị của trà tốt hơn khi pha trong chén ngọc.
Hơn nữa, kỳ thật không phải là chín chén chỉ có sáu cái chén thê một ấm trà cùng với một bình phà trà nhỏ. Nhưng thật ra là một bộ pha trà khá đầy đủ.
Chất liệu cũng hiếm thấy đến giờ tôi cũng chưa biết được chế tạo từ cái gì. Tôi nghĩ rất nhiều có lẽ ấm trà gỗ này được tạo thành từ một loại gỗ có thể có hương thơm.
Chỉ có điều loại này hiếm thấy, đương nhiên cũng rất quý. Người nhà tôi cũng rất ít khi dùng chỉ khi lãnh đạo đến nhà chơi mới mang bảo bối tốt này ra pha trà.
Có lẽ công dụng của chén trà này cũng vì thế mà truyền ra ngoài. Đã từng có người ra giá 50 nghìn mà người trong nhà cũng không bán đi.
Chu Đông nói.
- Hàng tốt làm người ta muốn…
Vương Triều không khỏi thở dài rồi hỏi:
- Trước kia nghe nói Ngũ Độc Giáo, Tam Độc Giáo rốt cuộc là cái quái gì, ông nội cậu thất đẳng còn bị bọn họ lấy đi, những cao thủ này có lẽ là bản lĩnh sâu rồi.
- Tam độc giáo thật ra là một chi nhánh của Ngũ Độc giáo, lúc trước nghe nói Ngũ Độc giáo có hai giáo chủ sau đó hai người không hợp, một trong hai người mang mấy người sang làm lập nên Tam độc giáo.
Chu Đông nói.
- Ha ha, thật là có Ngũ Độc giáo. Đây không phải là trong sách của Kim Dung sao, hình như là do ngũ độc Thần Quân sáng chế. Ngũ độc là chỉ con rắn con rết, con bộ cạp, con nhện và năm loại độc vật. Bên trong phần lớn dùng độc. Ngũ Độc giáo đã từng xuất hiện trong Tiếu ngạo giang hồ, Bích huyết kiếm, Lộc Đỉnh ký. Trong Tiếu Ngạo giang hồ Ngũ Độc giáo được coi là hai môn phái lớn, nhưng Ngũ Độc giáo thực lực tốt hơn, chẳng lẽ trong đời thực có giáo này?
Diệp Phàm không khỏi cười hỏi.
- Đại ca, việc này em biết nhiều hơn anh. Năm đó còn lăn lộn với nhà họ Đỗ ở Phổ Hải đã nghe đến giáo phái này. Đại khái không khác mấy so với trong truyện của Kim Dung.
Chỉ có điều trong tiểu thuyết đã thần thánh hóa Ngũ Độc giáo. Thật ra Ngũ Độc giáo cũng không lợi hại như vậy, chỉ là thích dùng côn trùng có độc thôi.
Hơn nữa, những người này còn mở công ty, chuyên kinh doanh các dược liệu có liên quan đến độc dược. Nguồn truyện: Truyện FULL
Huống chi, đa số đều là dùng cứu người. Thật ra nọc độc của rắn hay bọ cạp đều là một trong những nguyên liệu trong thuốc đông y của chúng ta, trị phong thấp và nhiều bệnh khác rất có hiệu quả.
Hơn nữa, Ngũ Độc giáo dùng độc dược của họ cứu người để kiếm tiền, nhưng thật ra như cá gặp nước. Đương nhiên, ngược lại mà nói bọn họ dùng độc nên cách chế độc cũng không mất đi. Hạ độc hại người bọn họ thi thoảng vẫn có thể làm.
Như nội kình mà nói, cao thủ của bọn họ có thể dùng bàn tay phát ra lực, trên thực tế là khí độc. Người vừa nghe ngay lập tức gục ngã hoặc trúng độc. Đương nhiên, cao thủ như thế cũng cực kỳ hiếm thấy.
Vương Triều cười nói.
- Vương Triều, cậu biết không ít nhỉ.
Thiên Thông vẻ mặt cười cười khen.
- Một chút thôi, người trong giang hồ thân không phải của mình, không hiểu biết hơn khi bị người ta hạ độc cũng không biết được. Hơn nữa, đã từng có một trung tầng trong Ngũ Độc Giáo hạ độc thủ đối với người nhà họ Đỗ ở Phổ Hải. Sau đó chọc giận Đỗ Tử Nguyệt thiếu chút nữa cùng chết. Sau này hình như có hiệp nghị gì đó, cũng không tiếp tục.
Vương Triều nói.
- Đúng vậy, Tam độc giáo so sánh với Ngũ Độc giáo cũng là thường dụng nọc độc của côn trùng. Chỉ có điều bọn họ tự nhận rằng mình mạnh hơn Ngũ độc giáo trong việc sử dụng nọc độc của rắn rết và bọ cạp cho nên lấy tên là Tam độc giáo.
Ban đầu bọn họ muốn đổi thành Lục độc, tuy nhiên, có người nói lục độc không dễ nghe, ba chữ vẫn tốt hơn.
Trụ sở của bọn họ ở Lào, cũng không ở trong nước ta. Chỉ là trong kinh doanh có một chi nhánh ở trong nước.
Thật ra chính là phân đà, kết quả bị ông nội của tôi chọn lấy mới dẫn người của tổng bộ đến đây.
Chu Đông nói.
- Như vậy đi, cậu về trước hỏi thăm một chút.
Mấy ngày nữa tôi bớt thời gia đến Ngũ độc giáo một chuyến.
Còn ba của cậu nếu bị oan uổng cậu cũng tìm một chút chứng cứ, đến lúc đó chúng ta tiện ra tay. Còn nữa, tôi là Diệp Phàm, hiện tại là Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh tỉnh Tấn Lĩnh.
Đây là Vương Triều, làm Phó cục trưởng ở Bộ Công an. Tôi sẽ cho anh ta cho nhân viên đến Châu Tượng Hà hỗ trợ cậu điều tra chuyện cha cậu. Một khi chúng ta có chứng cứ là có thể ra tay.
Diệp Phàm nói với Chu Đồng.
- Cảm ơn Diệp tiên sinh, chỉ cần có thể cứu được ông nội và cha mệnh của Chu Đồng chính là của anh.
Chu Đồng nửa quỳ xuống đất thề.
- Đừng nói thế, Bảo chí thiền sư có duyên với tôi, tôi nên làm thế.
Diệp Phàm giơ tay ra, Chu Đồng bị một lực mạnh làm đang quỳ đứng bật dậy.
Chu Đồng vẻ mặt khiếp sợ rồi lại mừng rỡ, giọng có chút run rẩy:
- Diệp… Diệp tiên sinh, có phải là dùng nội kình phóng ra ngoài không?
Đây chính là Diệp Phàm cố ý dùng một chút thực lực để Chu Đồng hết lo, quả nhiên có hiệu quả.
- Ha ha Chu Đồng, cậu cứ nói đi.
Thiên Thông cười nói, Vương Triều cũng cười đưa danh thiếp.
- Tôi đi trước một bước xin chào các vị đại ca.
Chu Đồng nhận danh thiếp xong xoay người vội vã đi.
- Đại ca, Tam độc giáo nếu có thể bắt cả cao thủ thất đẳng thì giáo này chắc chắn không đơn giản, hơn nữa người ta trốn ở nước ngoài, chúng ta đi chưa quen thì độ nguy hiểm cũng rất lớn. Hơn nữa nếu tôi đoán đúng có lẽ Tam độc giáo không thể không liên quan đến thuốc phiện.
Một tổ chức như vậy sẽ phức tạp hơn một chút, người ta có tiền, có súng đạn có độc, chúng ta mặc dù là cao thủ nhưng nguy hiểm cũng không nhỏ.
Vương Triều dường như có ý khuyên can Diệp Phàm.
- Tốt lắm Vương Triều, cậu hãy chú ý đến chuyện của chu Đông Xuân. Đã oan thì phải giải oan, về phần cứu Chu Phương Tinh nói sau, đó cũng là việc nhất định phải làm. Tôi là người không muốn nợ người khác ân tình, có một số việc biết là nguy hiểm nhưng cũng phải làm. Bằng không, lương tâm tôi khó có thể bình an.
Diệp Phàm không thay đổi thái độ nói.
- Đến lúc đó gọi tôi là được rồi.
Thiên Thông nói.
- Anh có thời gian? Gần cuối năm rồi, bên kia có thể đi được hay không?
Diệp Phàm hỏi, ngược lại hơi ngạc nhiên, không thể tưởng tượng được lần này Thiên Thông không ngờ chủ động tham chiến rồi, có vẻ rất lạ.
- Không thành vấn đề, thật ra, bên chỗ tôi hiện giờ cũng có thời gian. Có ba người thay phiên thay a, tôi cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Cả ngày ở Bắc Kinh, cũng mệt rồi, huống chi Tiểu Thiên tôi không muốn nợ Diệp Phàm một ân tình.
Tôi không phải còn nợ cậu 10 triệu đánh cuộc sao, lần này đi Tam độc giáo ở Lào, là một hành động nguy hiểm, hơn nữa ở nước ngoài.
Chuyến đi này cậu cấp cho tôi hơn một chút, lần này là 5 triệu đi.
Thiên Thông vẻ mặt thật thà nói.