Tuyết Hồng nháy mắt một cái, hỏi. Diệp Phàm lúc này phản ứng, có lẽ vừa rồi khoác lác hơi quá rồi.
Hơn nữa, 3 cô gái đều nhìn mình chằm chằm, ánh mắt ấy có chút lạ. Hắn ngượng ngùng nói:
- Việc này, tôi nói vui vậy thôi, trước giờ không có gan làm.
- Anh nói dối, tuy nhiên, em gái em đã tức giận. Nói rằng gã đó thật phiền phức, vừa rồi đã chạy đi hái hết hoa hồng loại đặc biệt ở những nhà hàng xóm trồng hoa hồng. Hái một lúc hơn chục nhà, được 99 bông mang đến tặng em gái em. Còn nói là lần sau sẽ là 999 bông, thật là buồn cười.
Tuyết Hồng cười khanh khách, tương đối đắc chí.
- Em gái em thích rồi, người ta là Chư thần Nam Vân hào hoa, phóng khoáng như thế. Em gái em thừa biết lại còn kén chọn. đến lúc không lấy được chồng, thì cô ấy sẽ phải khóc thôi.
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Tuyết Thanh tôi mà lại kém cỏi vậy sao?
Lúc này ở một lối rẽ bất thình lình một giọng nói truyền đến.
Diệp Phàm nhìn về phía trước, phát hiện một người khoác một chiếc áo choàng xanh biếc. Bên dưới mặc quần bò đen, gương mặt có tám phần giống với Tuyết Hồng, sống mũi cao hơn so với Tuyết Hồng một chút, mặt tròn hơn, mặt hung dữ nhìn mình chằm chằm, môi bĩu ra có thể treo được 1 chai dầu.
Cô gái này là Tuyết Thanh, là em song sinh với Tuyết Hồng. Mẹ của Tuyết Hồng là Tuyết Thanh Hồng, tên của hai cô con gái lấy từ tên của bà, đúng là hơi lạ.
- Cô chính là công nương Đào Khí phải không?
Diệp Phàm khéo miệng nói, trong lòng nghĩ thật là đen đủi, vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Khi những lời không nên để cô ta nghe thấy thì cô ta lại nghe thấy, đen đủi.
- Bản cô nương không muốn nói chuyện với kẻ kiêu ngạo, ngông cuồng, bản thân mình không có bản lĩnh, lại còn giật dây cho một kẻ điên. Làm mất mặt đàn ông các anh, đàn ông đều ti tiện như thế sao?
Tuyết Thanh lạnh lùng nói.
- Ti tiện. Cái gì gọi là ti tiện? Tôi thấy cô mới là vô tri cuồng vọng. Người ta theo đuổi cô có gì sai? Thực sự cho mình là công nương Đào Khí, người ta là ăn mày đòi ăn xôi gấc.
- Hừ! Cũng không thử soi gương xem, với diện mạo của cô, có xứng với Chư thần Nam Vân hay không cũng khó nói. Càng khó nói những cái khác.
Diệp Phàm quyết định hung hăng chèn ép dáng vẻ bệ vệ của cô ta. Không cho cô ta một "đòn phủ đầu"
, có lẽ cô ta sẽ càng lúc càng kiêu ngạo hơn.
- Chư thần, anh nói đi, trong lòng anh có phải là cũng nghĩ như vậy?
Không ngờ Tuyết Thanh hướng về phía lối rẽ hỏi.
Sao hắn ta cũng ở bên cạnh cô ta. Cũng tốt, ta đã tác thành cho 2 người bọn họ rồi. Hôm nay sẽ đóng là người xấu, Diệp Phàm trong lòng thầm nghĩ.
- Việc này...
Giọng nói có chút ngại ngùng của Chư thần Nam Vân truyền đến, tự nhiên hiểu rằng Diệp Phàm, người thanh niên này đang giúp đỡ mình, làm sao có thể mở lời công kích anh ta chứ.
- Hừ, họ Nam kia, hôm nay anh không nói ra căn nguyên tôi sẽ không để yên cho anh. Không để yên!
Tuyết Thanh dập chân một cái nói.
Diệp Phàm nhìn Tuyết Hồng, hy vọng cô ta là chị sẽ đứng ra giảng hòa. Tuy nhiên, Tuyết Hồng lại nháy mắt với Diệp Phàm một cái, ý là việc này anh tự giải quyết đi, em không thể ra tay.
- Đúng! Diệp huynh đệ nói rất đúng. Tôi đã nghĩ như vậy. Từ trước đến giờ, tôi đã ở lều cỏ chờ em từ khi hoa nở rồi lại tàn. Chờ đợi làm tôi đau khổ, còn em thì sao?
Hằng ngày có bao giờ em nghe tiếng sáo anh thổi? Em cho rằng đàn ông bọn anh thực sự ti tiện như vậy có phải không?
Đào Khí. Anh nói với em. Hôm nay những lời này là em ép anh nói. Em thích nghe thì nghe, không thích nghe cũng được.
Hôm nay Chư thần Nam Vân tôi nói những lời này ở đây. Nói xong tôi sẽ đi. Tôi sẽ trở về Kim Lăng của tôi.
Tôi cũng sẽ không đến thôn Võ Hậu này nữa. Tôi sẽ đi!
Chư thần Nam Vân cũng là đàn ông, có lẽ anh ta cũng tức giận rồi.
Cảm xúc chất chứa gần 1 năm nay bây giờ được bùng phát ra. 3 người Tuyết Hồng, Tuyết Nha và Tuyết Vũ thiếu chút nữa thì nghẹn ngào.
- Anh...anh...anh, được lắm gã họ Nam kia, anh...
Tuyết Thanh giận ứa nước mắt. Trừng mắt nhìn Chư thần Nam Vân không nói nên lời. Công nương Đào Vương, có lúc nào mà bị chọc tức như thế?
- Họ Nam kia, anh quá kiêu ngạo rồi. Đây là thôn Võ Hậu, không phải là thành phố Kim Lăng nhà anh. Anh có tin hôm nay Tuyết Hồng tôi sẽ khiến cho anh không ra nổi khỏi đây không. Mau xin lỗi em gái tôi đi, xin lỗi đi!
Tuyết Hồng tức giận chỉ tay vào Chư thần Nam Vân quát.
- Vậy hãy thử xem, tôi biết Tuyết gia các cô lợi hại, tuy nhiên Nam Vân gia chúng tôi cũng không phải là mớ giấy lộn.
Chư thần Nam Vân đáp trả. Diệp Phàm thầm giơ ngón tay cái lên, muốn nói rằng: Anh giỏi lắm!
- Dì Tuyết Vũ, dì lên đi, cho hắn ta vài cái tát rồi hãy nói.
Tuyết Thanh tức giận, xin viện binh.
- Ai dám!
Chư thần Nam Vân bước lên một bước, toát ra khí thế, một trận gió nổi lên, bộ y phục trắng bay phất phới, giống như ngọn núi đứng trên đường.
Y đang dùng thế Bạch y phương chấn mi. Diệp Phàm đang thầm khen ngợi.
- Chọc giận tiểu thư nhà ta, hôm nay Tuyết Vũ ta sẽ cho ngươi nếm thử vài cái tát tai.
Tuyết Vũ nói, bước về phía trước, phát ra khí thế, khí thế hai bên đụng nhau.
Tự nhiên, Diệp Phàm cảm thấy khí thế của Chư thần Nam Vân yếu đi rất nhiều. Nên nói rằng bản lĩnh của anh ta thấp hơn so với Tuyết Vũ.
Cùng lắm là đạt đến giai đoạn đầu của cửu đẳng.
Tuyết Vũ nhoáng một cái đã đưa lên chào hỏi mặt của Chư thần Nam Vân.
- Khoan đã, muốn chơi thì chúng ta chơi trước.
Cơ thể Diệp Phàm nhoáng cái đã ngăn trước mặt Tuyết Vũ.
Biết rằng Chư thần Nam Vân không đọ được Tuyết Vũ, đương nhiên không thể để anh ta chịu nhục. Việc này vốn là do Diệp Phàm gây nên, đương nhiên phải do Diệp Phàm giải quyết.
- Anh quay lại, anh làm gì thế, đây là việc cuả 2 người người ta mà.
Tuyết Hồng nóng giận, ở phía sau dậm chân.
- Không sai, đây là việc của 2 người người ta, Tuyết Vũ cô tham gia làm gì?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Anh thực sự muốn ngăn cản tôi?
Mặt Tuyết Vũ lạnh lùng chằm chằm nhìn Diệp Phàm.
- Việc này, tôi nhất định tham gia. Đương nhiên cô lui tôi cũng lui!
Diệp Phàm không hề sợ Tuyết Vũ, lạnh lùng "hừ" một tiếng.
Đương nhiên, hắn cũng đã cưỡi lên lưng hổ. Nếu thực sự phải đánh, có lẽ cấp độ thập đẳng mới đạt được của mình không thể đối đầu được với Tuyết Vũ, không biết từ bao giờ cô ta đã trở thành cao thủ thập đẳng.
- Vậy thì đến đây!
Tuyết Vũ cũng tức giận, giơ chân đạp Diệp Phàm. Cú đá này ít nhất mang 6 thành công lực chứ không phải là đá đùa. Diệp Phàm cảm thấy được uy lực rất lớn từ chân của Tuyết Vũ.
Không khí xung quanh cũng bị chấn động, dường như có một luồng gió xoáy đột nhiên bao bọc lấy chân của Tuyết Vũ. Chư thần Nam Vân nhìn thấy nét mặt bỗng thay đổi.
Thằng nhãi này có lẽ đang thầm kêu lên may mắn. May là mình không đấu một mình với cô ta. Người ta vừa ra chân thì Nam Vân đã hiểu rằng mình không phải là đối thủ của cô gái nhìn còn rất trẻ này.
- Đến hay lắm!
Diệp Phàm tự nhiên cũng không thể tỏ ra yếu thế, đưa một chân lên đạp lại. Khí thế đó dường như cũng không kém bao nhiêu.
Bốp...
Giống như hai hòn đá va vào nhau, lập tức hai người cùng lùi lại mấy bước. Diệp Phàm lùi lại 3 bước dài, còn Tuyết Vũ chỉ lùi 2 bước.
Việc này, nhìn là thấy bản lĩnh cao thấp. Chư thần Nam Vân không khỏi nhíu mày, và quan sát rất kỹ Diệp Phàm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chư thần Nam Vân cũng thầm kinh ngạc. Không ngờ cùng lúc ở đây xuất hiện 2 cao thủ võ công cao như thế.
Bình thường Chư thần Nam Vân vẫn rất kiêu ngạo, lại thêm Nam gia cũng là một gia tộc ẩn thế, nội tình thâm hậu.
Năm đó mọi người xếp y vào danh sách 5 cao thủ của TQ, y lại kiêu ngạo coi thường. Kết quả là y bị đưa ra khỏi 4 cao thủ của TQ, nếu như năm đó y đồng ý thì y đã trở thành thủ lĩnh của 5 cao thủ TQ rồi.
Hôm nay không ngờ thực sự gặp phải cao thủ, người ta còn trẻ như vậy làm sao lại có thể làm cho Chư thần Nam Vân thầm kinh ngạc như vậy.
- Hôm nay chúng ta sẽ đấu vài chiêu.
Tuyết Vũ dường như cũng hứng thú, cơ thể nhoáng cái, chân trái đã hung hăng đá tới.
Cô ta nhảy lên cao khoảng 4 mét, tay vừa cử động thì 1 thứ vũ khí không biết được làm từ chất liệu gì xuất hiện.
Vũ khí này trên đầu hình như có mấy cái chuông nhỏ, màu vàng, to bằng đầu ngón tay út. Phía sau quàng lên 1 sợi dây nhỏ, bình thường có lẽ là quàng ở cổ tay.
Diệp Phàm thầm giật mình, thầm nghĩ đây chẳng có lẽ là vũ khí nổi tiếng của Tuyết gia "Phi linh đang Tuyết Nha Nha"
Hắn không dám chậm trễ, tay quăng Huyết Trích Tử ra. Trong không trung mở ra 6 cánh hoa sen phản chiếu ánh sáng mặt trời. Rất hoa mắt, nhắm Phi linh đang chụp tới.
Nhìn thấy Linh đang sắp bị Huyết Trích Tử chụp lấy, tuy nhiên trong nháy mắt xảy ra việc làm cho người ta phải líu lưỡi.
Những chiếc chuông nhỏ bằng ngón tay trong nháy mắt đã nở rộng ra như quả bóng rổ, tương đương với thể tích của Huyết Trích Tử.
Hai vật cổ quái hung hăng đánh vào nhau. Tiếng "tinh tinh" phát ra từ những chiếc chuông, Diệp Phàm cảm thấy tâm chí bị chấn động, dường như tim đột nhiên bị cái gì đó đâm vào. Cảm giác cổ họng ngọt ngọt, thiếu chút nữa thì phun ra máu.
Mẹ kiếp, lợi hại, những chiếc chuông phát ra sóng âm thanh tấn công, quả nhiên danh bất hư truyền. Diệp Phàm giật mình vội đưa tay định thu Huyết Trích Tử về.
Cái này cứ đánh xuống nhưng cũng không có tác dụng gì. Chờ thêm lúc nữa có khi lại bị âm thanh của những chiếc chuông làm cho tâm thần chấn thương.
Tay hắn vừa co lại, vội vàng ném ra chiếc túi do Nguyễn Cống Ba người Việt Nam tặng. Trong không trung chiếc túi mở rộng ra biến thành tấm lưới to chùm lấy những chiếc chuông cổ quái kia. Chiếc túi lưới trời này không phải là kim loại mà được dệt từ một loại tơ nhện đặc biệt.
Hơn nữa, vì Diệp Phàm có công lực thập đẳng rất mạnh, nên túi lưới trời càng lợi hại. Phạm vi mở ra trong không trung của túi lưới phải đến 17, 18 mét.
Ầm...
Linh đang của Tuyết Vũ đã bị túi lưới trời chụp được, Diệp Phàm không khỏi vui mừng. Tinh thần hăng hái thêm dùng nội công thu túi lưới trời lại.
Trong nháy mắt, túi lưới trời đã thu được những quả bóng chuyền to nhỏ, Diệp Phàm muốn kéo Linh đang về.
Tinh, tinh, tinh...
Mấy tiếng kêu phát ra, Diệp Phàm lập tức cảm thấy tim bị chấn động. Trong lúc vô ý nội công thất thoát, tay điều khiển túi lưới trời bất ngờ nới lỏng.
Ầm...
Một âm thanh quái dị phát ra, Diệp Phàm thiếu chút nữa thì nổi đóa lên. Bởi vì Linh đang cổ quái lúc này đã biến thành một cây đao, trong tay Tuyết Vũ vừa kéo, vừa cắt, túi lưới trời của mình đã bị Linh đang cắt rách ra. Túi lưới trời bỗng chốc trở thành túi lưới vứt đi.