Tào Mai Phương không vui, rõ ràng không tin Diệp Phàm có bản lãnh gì. Nghiêng qua nhìn Diệp Phàm thì đã bắt đầu trầm mặt, thầm nghĩ, "Tống gia có quyền thế, nhưng Diệp Phàm ta không tin nếu không qua cửa của Tống gia thì không thể tăng thêm mũ quan. Cầu người không sai, bắt quan hệ với lãnh đạo cũng không sai, chuyện này cấp dưới vẫn phải làm. Tuy nhiên nếu chuyện luồn cúi thì cho dù là chủ tịch nước, Diệp Phàm ta vẫn khinh thường.
- Ha ha, là phương thuốc dân gian. Nếu như Tống lão tin tưởng thì thử một chút, hẳn là không nhiều tác dụng phụ lắm. Dĩ nhiên, hiệu quả thì cháu cũng không dám đảm bảo. Vậy đi, tối ngày mai cháu sẽ châm cứu cho Trinh Dao một chút, nếu như Tống lão cảm thấy được......
Diệp Phàm nói nửa câu, trưng cầu ý kiến của bọn họ.
- Mẹ! Để anh Phàm thử một chút, không có gì đâu!
Tống Trinh Dao len lén liếc gia gia một cái, đánh bạo nói.
- Thử thử thử cái gì......
Tào Mai Phương tuy nói mịt mờ nhưng ý nghĩa rất rõ ràng. Ý chỉ Diệp Phàm định dựa vào Tống gia, dùng một phương thuốc dân gian bất chấp mạng người Tống gia, còn định đem Trinh Dao và Tống lão gia tử làm chuột bạch.
Mấy tiếng thanh âm chói tai vang lên, mọi người Tống gia đều mở to mắt. Bởi vì bọn họ nhìn thấy Diệp Phàm móc ra ở trong bọc cái gì rồi vung tay. Nghe một tiếng chói tai rồi thấy trên bàn uống trà cổ thời Thanh xuất hiện năm sáu chiếc kim châm nhỏ như tơ màu bạc xếp thành một hàng, lấp lóe trong ánh đèn điện.
Mấy cây châm này làm người của Tống gia sợ hãi than thở, chỉ là mấy cây châm mảnh mai sao có thể cắm ngập vào bàn trà, thẳng đều như một hàng lính.
- Ha hả, Tống lão gia tử, Trưởng ban Tống, dì Tào, Tống cô nương. Châm này có lẽ không dùng vậy thì không cần thử, tôi đi về trước.
Diệp Phàm đã không nhịn được thái độ của Tào Mai Phương.
- Đây chính là kim châm của cháu, cáo từ!
Diệp Phàm để tay lên bàn trà ấn nhẹ một cái, bảy tám chiếc kim châm cứu bắn ra rồi bị hắn thu vào trong túi, thủ pháp tương đối thành thạo, hai tay ôm quyền xoay người bước thẳng đi.
- Tiểu tử, chờ chút đã......
Phía sau truyền đến tiếng la của Tống lão gia tử, bất quá Diệp Phàm đã sớm cất bước đi, không quay đầu lại.
- Tỳ khí còn không nhỏ, Trinh Dao, con thấy chưa. Người như vậy nếu không giáo dục thì ra sao, mới vừa làm đến Phó Chủ tịch huyện đuôi đã vểnh lên trời.
Tào Mai Phương ở phía sau vẫn không quên cảnh cáo con gái.
- Hừ! Dì Tào, Diệp Phàm ta tuy nói đến từ thôn dã, nhưng cũng không có ý nghĩ ác liệt như vậy.
Diệp Phàm nổi giận. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Hừ! Tôi đã sớm nói, không có bản lãnh cũng đừng có khoác loác! Y thuật là khoa học. Một loại thuốc mới muốn dùng được phải thử nghiệm mấy năm thậm chí là mấy chục năm, trải qua thử nghiệm lâm sàng bao nhiêu người mới được quốc gia phê chuẩn. Một phương thuốc dân gian của cậu muốn lấy Trinh Dao cùng lão gia tử làm thí nghiệm thì đúng là hồ đồ. Tiểu tử, sau này ngàn vạn lần phải chú ý một chút.
Tào Mai Phương lại mặt lạnh lần nữa chèn ép Diệp Phàm.
Nếu không phải có lão gia tử và Tống Sơ Kiệt ở đây, đoán chừng đã sớm đem đồng chí Diệp Phàm trực tiếp đuổi đi ra.
Diệp Phàm vừa thấy cũng âm thầm kêu khổ, nếu quả thật đắc tội Tào Mai Phương thấu thì cho dù sau này Tống lão gia tử có chút thưởng thức thì muốn quan hệ ổn định với Tống gia là khó khăn.
Tống Trinh Dao lại càng giận đến run rẩy, lê cái chân đau về phòng đóng cửa sầm một tiếng rồi trùm chăn khóc rống.
- Lão gia tử, lão Tống, tôi biết các người trách tôi tuyệt tình. Tuy nhiên tôi cũng đâu còn cách nào. Các người không nhìn thấy, nha đầu Trinh Dao ngay cả "Phàm ca" cũng kêu ra. Đi cả đêm mới về, hơn nữa còn là Diệp Phàm cõng trở lại.
Bây giờ thời đại bất đồng, Trinh Dao có suy nghĩ riêng của nó. Đừng nhìn bình thường nó ngoan ngoãn, động vào chuyện này tôi dám nói tôi và ông chưa chắc cản được.
Nếu như vậy thì chúng ta làm sao có thể giao đãi với những người trên kinh thành. Lão Tống bây giờ tuy nói là Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy nhưng muốn ngồi vị trí Chủ tịch tỉnh hoặc bí thư là rất khó khăn.
Loại vị trí này cả nước chỉ có mười mấy, bao nhiêu người tranh giành, từ các bộ, uỷ ban trung ương đến Tỉnh ủy, ai......
Tào Mai Phương nén giận giải thích. Dĩ nhiên, những đạo lý này Tống lão gia tử và Tống Sơ Kiệt dĩ nhiên còn để ý nhiều hơn so với bà nhưng không nói ra mà thôi.
- Cha đã bị bệnh này hành hạ nhiều năm, nếu quả thật trị được thì tốt. Bây giờ em làm sao bây giờ? Tiểu tử này đừng xem hắn nhỏ, tính tình rất quật cường.
Tống Sơ Kiệt phân tích với vợ, thầm nghĩ, " Nhất định phải làm cho tiểu tử này tỉnh mộng mới được, nếu không cả ngày dây dưa Trinh Dao cũng không phải chuyện hay. Cũng không thể đem Trinh Dao cả ngày nhốt tại trong phòng, chỉ chớp mắt không thấy người cũng không được.
- Thử cái gì! Anh không sợ xảy ra chuyện gì sao, em không cho phép!
Tào Mai Phương vừa nghe liền nổi giận, trong lòng dĩ nhiên là muốn dẹp tắt tình cảm vừa nhen nhóm giữa con gái và Diệp Phàm.
Thật ra thì bà căn bản không nghĩ sẽ nhận một tên tiểu tử tới từ huyện nghèo như Diệp Phàm vào Tống gia. Dĩ nhiên, lại càng không nguyện ý thấy con gái của mình có quan hệ gì với Diệp Phàm.
Mới vừa rồi con gái kêu một tiếng anh Phàm đã khiến Tào Mai Phương ghi nhớ. Đây chính là điểm khác thường, nếu để cho hai đứa tiếp tục qua lại thì con gái mình chắc chắc sẽ rơi vào lưới tình.
Nữ nhân có thể chống đỡ nửa bầu trời, nếu là mỗi ngày bà ta cứ nỉ non bên tai Tống Sơ Kiệt thì chắc y cũng dao động.
- Thử nghĩ xem chúng ta trước kia xem. Khi đó Tống Sơ Kiệt ta chỉ là một tiểu quan địa phương, Tào gia thế lớn khiến chúng ta gặp nhiều trắc trở mới đến được với nhau. Anh sợ Trinh Dao sẽ không nghĩ tới quá nhiều, ai...... Chuyện này cho dù là muốn hay không cũng từ từ đến.
- Hừ! Chân con gái tôi cũng không phải là bùn lầy, nó cũng không phải là vật thí nghiệm, nếu hỏng thì làm sao bây giờ. Chân con gái rất trọng yếu, huống chi nó làm ở đài truyền hình đối mặt với mấy ngàn vạn dân chúng tỉnh Nam Phúc, chân kia có khi còn lộ ra trên TV.
Tào Mai Phương nhíu mày, giành trước cự tuyệt.
- Đừng nói nữa! Con xem mồm miệng con kìa, hừ!
Tống lão gia tử nổi giận đập keng chén trà một cái.
- Cha...... Con......
Tào Mai Phương cảm giác ủy khuất, thầm nghĩ, " Tôi làm như vậy còn không phải là vì Tống gia. Trinh Dao là bảo bối Tống gia, lại công tác ở đài truyền hình tỉnh. Cố gia, Trấn gia ở kinh thành đã có người đề cập qua muốn kết hôn với nhà chúng ta. Sau này Sơ Kiệt muốn tiến thêm một bước thì dựa vào thế lực địa phương chắc chắn không được. Không có hào môn chính khách kinh thành tương trợ khẳng định không có khả năng."
- Mai Phương...... Ai......
Tống Sơ Kiệt thở dài, bất quá khẩu khí cũng hơi có vẻ trách cứ.
- Mai Phương, cha biết con nghĩ cho cả nhà. Tào gia là thế gia quân đội, muốn đem Trinh Dao giới thiệu cho đồng minh Cố gia kết thành liên minh, cái này đương nhiên là chuyện tốt.
Người tuổi trẻ, đặc biệt là giống như Trinh Dao còn chưa yêu ai, một khi rơi vào sẽ khó có thể tự kềm chế.
Trở mặt không nhận tình, cho dù là nhất thời có thể được lợi nhưng không thể đắc ý lâu dài. Trên quan trường dạy nhân mạch, dạy mọi người giúp đỡ, dạy lập trường kiên định, một khi vô tình vô nghĩa thì không ai thích được.
Tống lão gia tử nói đạo lý dễ hiểu, tựa hồ lại có nội tình sâu đậm.
- Có lẽ tiểu tử này là một ấu long, có lẽ thật sự có một ngày bay lên. Ai! Sơ Kiệt, con nghĩ cách để giúp hắn một chút để hắn ghi nhớ một phần ân tình của Tống gia.
- Con đã sớm tính toán. Lần trước Trinh Dao đi Ngư Dương phỏng vấn thì tiểu tử này cũng đã giúp nó. Tống gia không thể thiếu nhân tình, nếu không sẽ bị người đâm sau lưng. Cho nên mấy ngày trước con cố ý để lộ tin tức để Trinh Dao đi báo cho Diệp Phàm, tin tưởng Diệp Phàm sẽ lần bồi dưỡng này làm thành cơ hội quý giá.
Tống Sơ Kiệt nói ra nguyên nhân trong đó.
- Mới vừa rồi chắc các người cũng nghe thấy tôi nói, tiểu tử này tuy nói xuất thân gia đình công nhân viên chức bình thường, nhưng chỉ vẻn vẹn một năm là có thể từ một thôn quan bò lên vị trí Phó Chủ tịch huyện, đúng là có chút khả năng. Hơn nữa người ta là dựa vào thực lực không có ai trợ giúp, đối với thanh niên bây giờ quả đúng là không dễ.
Có thể làm được mấy chiếc kim khâu như vậy tuyệt đối có một chút bản lĩnh, có lẽ là trị được bệnh của lão gia tử..
- Cái này...... Vậy làm sao bây giờ, người thì đã đắc tội rồi, cũng không thể để cho tôi dày mặt đi cầu hắn. Cái này, tuyệt đối không được.
Tào Mai Phương trong lòng chợt lạnh lắc đầu, cũng có chút hối hận mới vừa rồi quá đáng, cúi đầu nói với lão gia tử:
- Cha, thật xin lỗi, mới vừa rồi con...