Các huyện như Ma Xuyên, Hồng Sa Châu, Quy Nguyên, địa khu cũng sẽ suy xét tình hình cụ thể để rút ra một khoản tài chính nhất định.
Đương nhiên, tình hình của Đức Bình thì cậu cũng rõ rồi, nếu muốn giống như năm rồi hy vọng địa khu có thể rút ra bảy tám trăm ngàn cho các cậu là chuyện không có khả năng.
Tiểu Diệp, tài chính dùng để sửa đường địa khu sẽ không cấp cho cậu nhiều được, nhưng cậu còn có nơi khác có thể tìm đến, tỷ như sở Giao thông tỉnh chẳng hạn.
Trước kia khi cậu ở Lâm Tuyền Ngư Dương không phải từng xin cấp được một khoản lên đến bốn mươi triệu tệ sao, sửa lại và mở rộng con lộ rách nát của hai xã sáu thị trấn của khu kinh tế Lâm Tuyền thành ra một tỉnh lộ không hề thua kém bất kỳ quốc lộ của xã, thị trấn nào về sự rộng thoáng.
Đối với điểm này, tôi rất mong chờ ở cậu, hy vọng ở Ma Xuyên cũng có thể nhìn thấy được quang cảnh rầm rộ như thế, ha ha ha...
Trang Thế Thành cười trong lúc nói, nhưng cũng lập tức đưa Diệp Phàm đi một vòng, đi qua đi lại lẩn quẩn trong mớ bòng bong.
Lúc này trên mặt Tiểu Diệp kia tất nhiên là có một quầng đen bao phủ.
Khẩn trương nói:
- Bí thư Trang, chuyện này, tình hình của Lâm Tuyền và Ma Xuyên không giống nhau. Lúc đó có thể kiếm ra được 40 triệu tệ cũng nhờ vào các mối cơ duyên vừa khéo hợp thành thôi.
Diệp Phàm vừa mới nói đến đây đã bị Trang Thế Thành cắt ngang chen vào, nói:
- Tiểu Diệp ơi là tiểu Diệp, cậu có tư tưởng thế này là không được. Lâm Tuyền có cơ hội, chẳng lẽ Ma Xuyên chúng ta định sẵn là không có cơ hội rồi hay sao? Mấu chốt ở chỗ tư tưởng của cậu có rẽ sang hướng khác hay không, kỳ thật, với địa phương có kinh tế càng lạc hậu thì càng dễ tạo ra thành tích, chiến tích. Cơ hội sẽ không dành cho người chỉ biết ngồi chờ nó mà cơ hội bao giờ cũng dành cho kẻ biết tranh thủ tìm kiếm.
- Tôi hiểu Bí thư Trang, tôi sẽ cố gắng.
Diệp Phàm vẻ mặt chua xót nói trong điện thoại.
- Vậy thì tốt, thế này mới giống một thanh niên tuổi trẻ, tinh thần đầy phấn chấn, chúng ta đều là cán bộ đảng, dưới sự lãnh đạo của cậu còn có mấy chục vạn dân đang kêu than chờ lương thực.
Chúng ta vì dân làm chút việc, tin tưởng rằng dân chúng cũng sẽ nhớ đến và biết ơn chúng ta. Điều này cũng có thể gọi là một loại thành tựu.
Tin tưởng cậu khi còn ở khu kinh tế Lâm Tuyền hẳn là cũng cảm nhận được tình cảm của dân chúng đối với mình.
Trang Thế Thành cổ vũ Diệp Phàm nói. Tuy nhiên, về chuyện tiền bạc ông ta lại không hề đề cập đến, Diệp Phàm muốn xin được chút trợ cấp từ trong tay ông ta đó là chuyện không có khả năng vào lúc này.
- Vậy thì Bí thư Trang có thể cấp cho chút đỉnh gọi là kinh phí khởi động công trình sửa đường hay không? Hiện giờ đã bước vào thời điểm cuối năm, tuy muốn chạy đi xin trợ cấp nhưng vào thời điểm này thì đã không kịp, phỏng chừng đợi công văn phê duyệt xong thì qua năm mất rồi. Nước xa không cứu được người chết khát ở gần, tôi muốn tranh thủ trước tết độ khoảng mười mấy ngày đưa con lộ Thiên Tường vào sửa chữa mở rộng cho xong, bằng không, bảo người ta đến thị trấn Ma Xuyên thì người ta cũng không dám đến, như thế sao có thể thu hút đầu tư, ha hả.
Đồng chí Tiểu Diệp vẫn chưa từ bỏ ý định, có chút không yên, nhỏ giọng hỏi.
- Tiểu Diệp, xem ra sự nhiệt tình của cậu vẫn chưa trỗi dậy. Sự nhiệt tình của cậu khi ở Lâm Tuyền đâu rồi, lấy chúng ra đi chứ, nghe nói vào thời điểm đó cậu chỉ bỏ ra vài ngày là đã tìm về được hơn triệu tệ rồi.
Lấy chuyện cậu giúp Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tịnh xây dựng lên ban Khai phá Tây Bàn mà nói, trong đó bao gồm có địa bàn của sáu bảy xã.
Lúc ấy không phải đến văn phòng làm việc cũng không có sao, cậu không phải chỉ với hai ngày đã kiếm ra một triệu tệ sao. Bây giờ đến Đức Bình có phải những chiêu trò đó đều đem giấu cả rồi phải không.
Làm như vậy sao được, là đảng viên, dù là công tác ở địa phương nào thì cũng phải đối xử bình đẳng. Những lời thừa tôi sẽ không nói, chuyện của ngài Aoi cậu phải cố gắng hơn nữa, vì mời được một người khách đến là chuyện không dễ dàng gì.
Muốn kinh phí sửa đường chứ gì, chỗ tôi đã không còn, muốn đến địa phương nào xin thì chính cậu phải nghĩ biện pháp thôi, tôi tin tưởng cậu sẽ làm được.
Trang Thế Thành cười và cúp điện thoại.
Ông mày trước kia làm gì đều bị lão Trang điều tra cả, đến chuyện một triệu tệ của ban Khai phá Tây Bàn cũng bị lão Trang biết được.
Khoản tiền đó do tổng giám đốc Phạm của công ty Điện lực thành phố Mặc Hương tài trợ. Ở Đức Bình này, ông mày ngoại trừ quen được một Chủ nhiệm nghèo rớt mùng tơi của Ủy ban Chính trị Pháp luật là lão Hạ ra, những người khác, cái rắm cũng không biết, thế này thì đi đâu moi ra tiền.
Xong đời, bị người quản chế rồi, hiện tại lão Trang phỏng chừng là đã giơ roi lên thục mạng mà quất vào mình rồi. Lão Trang này, muốn thúc ngựa chạy nhanh nhưng lại không cho ngựa ăn cỏ, phải tự lực cánh sinh sao, thật xui xẻo thằng nhãi này căm giận nên có chút bực tức, nghĩ lại thì thấy có chút kỳ quái.
Miệng lẩm bẩm: Quái, hình như không đúng, Bí thư Trang nói là năm nay cục giao thông địa khu rút toàn bộ các khoản kinh phí dồn cả vào quốc lộ La Thủy, nhưng thực tế không phải dồn toàn bộ vào con lộ trên.
Nói là các huyện như Ma Xuyên vẫn có thể xin được một chút. Bí thư Chu lúc đến cục Giao thông địa khu tìm Cục trưởng Ngô, người này lại nói huyện Ma Xuyên năm nay một phân tiền cũng không cấp. Chẳng lẽ là do Ngô Bạch Khai cố ý làm khó dễ, hoặc là chân tướng sự thật giống như những gì anh Hạ nói, bên trong Hồng Sa Châu có chuyện mờ ám.
Từ biểu hiện ngày hôm qua của Hồng Sa Châu cho thấy mục đích chính là vì ngăn cản Ma Xuyên phát triển, sợ chúng ta sẽ vượt qua bọn họ.
Quách Tân Bình sẽ có khả năng âm thầm hạ thủ ngăn cản cũng nên, việc này phải điều tra mới được, nếu quả thật là như vậy, thì chúng ta sao có thể ngồi chờ người khác đến ức hiếp, tiến quân phản kích mãnh liệt là chuyện nên làm, chó Nhật, chơi toàn chiêu xấu...
Nhìn đồng hồ giờ đã là bốn giờ sáng, thằng nhãi này lên giường nằm, cũng nên nghĩ ngơi rồi.
Sáng hôm sau cũng không biết Aoi trong lòng nghĩ như thế nào nhưng kỳ thật trong lòng Diệp Phàm cảm thấy đặc biệt thiếu tự tin. Chén canh thuốc nấu từ thịt trăn già kia có tác dụng và có sức hấp dẫn đối với Aoi hay không còn rất khó nói.
Nếu lão già này không quan tâm đến thì phiền phức rồi. Kế hoạch cơ sở chế phẩm tre trúc kia xem như phá sản, chuyện này đối với bản thân mình mà nói cũng không phải là dấu hiệu tốt, xuất sư bất lợi, nghĩ thế đầu óc hắn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lúc này đồng chí Tiểu Diệp ngủ nhưng có người thừa dịp đêm đen không trăng làm ra một số chuyện không được minh bạch cho lắm.
- Kiều Kiều, cô cùng Trần Đống lập tức tranh thủ tới tửu lầu Đức Hồng, nhất định phải giữ chân Aoi Ichiro lại. Mặc kệ là phải dùng đến thủ đoạn gì, tuyệt không thể để cho họ Diệp kia và lão tạp mao Chu Phú Đức đắc ý. Chú ý, mặc dù Aoi không có ý định đầu tư vào Hồng Sa Châu chúng ta nhưng các cậu cũng phải nghĩ biện pháp, tuyệt đối không thể để Aoi đến Ma Xuyên. Cùng lắm thì ăn không được phá cho hôi, ông mày không đạt được, Ma Xuyên cũng đừng mong.
Chủ tịch huyện Quách Tân Bình nằm trên giường bệnh, vẻ mặt đầy lo lắng nói.
- Chủ tịch huyện Quách, nếu Aoi nhất quyết muốn đi thì chúng ta dùng biện pháp nào ngăn trở, nói sao đi nữa thì chân là của gã. Hơn nữa, hiện tại đang là thời kì nhạy cảm, Aoi đã trở thành tiêu điểm của khắp mọi nơi.
Dương Kiều Kiều mặt nhăn nhó có chút khó coi nói.
- Hừ, nếu thật sự ngăn không được, cô đi tìm Bì Đông.
Quách Tân Bình ra một quyền nặng nề nện vào cạnh giường.
- Cái này, hiện tại chuyện đang bị lãnh đạo địa khu chú ý, tôi sợ sẽ gặp phải phiền phức lớn.
Bộ dáng Dương Kiều Kiều có chút khó xử.
- Sợ cái đít, cô cứ làm như tôi nói, xảy ra chuyện gì tôi sẽ gánh. Họ Chu kia, ông mày không để mày yên đâu, còn gã họ Diệp nữa.
Quách Tân Bình nghiến răng nghiến lợi. Tay véo mạnh vào ngực của Dương Kiều Kiều khiến cô này đau đến muốn chảy nước mắt.
Tất nhiên là gã tiểu Quách này đang tưởng tượng cặp ngực của cô ả là Tiểu Diệp và tiểu Chu nên ra tay tàn sát bừa bãi. Tuy vậy Dương Kiều Kiều vẫn không dám hé răng, bởi vì cái ghế trưởng phòng phòng thông tin huyện cô ả vẫn chưa ngồi vững.
Trước mắt, cái ghế trưởng phòng của phòng Thông tin huyện Hồng Sa Châu vẫn đang trong giai đoạn trù bị. Trước kia Dương Kiều Kiều chỉ là một nhân vật nhỏ chạy việc vặt trong ban Tuyên giáo Huyện ủy, nhưng cô này rất biết cách lót đường, sau hai ngày Quách Tân Bình đến Hồng Sa Châu vừa nhìn đã ưa mắt, từ đó về sau, Dương Kiều Kiều trở thành vật sở hữu riêng của Quách Tân Bình.
Nhưng Bí thư huyện ủy Lý Chiêm Cường của huyện Hồng Sa Châu danh tiếng không bằng, kỳ thật một chút mạnh mẽ cũng không. Trên cơ bản gặp đại sự gì cũng làm không xong, Quách Tân Bình ở Hồng Sa Châu cũng nhờ đó mà được uy thế, Bí thư huyện ủy Lý Chiêm Cường này trên thực tế không khác gì vật bài trí.
Đương nhiên, tuổi tác của Lý Chiêm Cường vẫn là nguyên nhân chủ yếu, không đến hai năm nữa ông ta sẽ về hưu, cớ gì phải cùng Quách Tân Bình sức trai khỏe mạnh, tiền đồ vô lượng tranh đấu. Tất nhiên, bản thân Quách Tân Bình cũng đem đến nhiều hứa hẹn cho Lý Chiêm Cường.
Chín giờ sáng.
Diệp Phàm vẫn không thấy Aoi gọi điện thoại cho mình, trong lòng thấy tối sầm lại, thầm nghĩ phỏng chừng chuyện lần này thất bại rồi.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn quyết định không chủ động xuất kích, Aoi một khi đã làm như vậy, mình có cố đi cầu gã cũng vô dụng. Có lẽ Aoi cũng đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với mình, riêng bản thân Diệp Phàm đối với chén canh thuốc thịt trăn già của mình cũng có niềm tin tuyệt đối.
Cho nên, thằng nhãi này mới sáng sớm đã sắp xếp bảo Nông Viện Viện canh giữ trong đại sảnh của tửu lầu Đức Hồng, đương nhiên là giám sát hướng đi của Aoi, để báo lại bất cứ lúc nào.
Diệp Phàm hôm nay cũng sẽ không trở về Ma Xuyên, hắn chuẩn bị đến các cục của Ủy ban nhân dân Địa khu dạo một vòng. Cho dù là không mò ra phân tiền nào, nhưng ít ra trước khi lăn lộn ở chốn này được làm quen với vài gương mặt, vài nhân vật cũng tốt. Dù sao hiện tại nếu trở lại Ma Xuyên cũng không làm được chuyện gì.
Chỉ chốc lát sau, chủ nhiệm Liễu Mi Phương của văn phòng Huyện ủy vội vàng từ nhà chạy đến. Ông xã của Liễu Mi Phương là Cổ Tín Lâm, đảm nhiệm chức Phó cục trưởng cục Giao thông địa khu. Tất nhiên vì Diệp Phàm tối hôm qua có giao phó bảo cô trở về hỏi chuyện có liên quan đến các khoản chi của Cục giao thông.
Người phụ nữ này, hôm nay diện một chiếc áo choàng màu tím, bên trong mặc thêm chiếc áo lông màu vàng, hai bầu ngực căng tròn giống như hai chiếc bánh bao to. Bên dưới mặc chiếc quần bò màu lam, khiến cô nàng khá nổi bật, cặp mông khêu gợi khi đi cứ đánh qua đánh lại, làm cho người ta nghĩ đến là muốn.
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, cô này mông ngoe ngoảy xoay tròn với biên độ không nhỏ, vội vàng luống cuống đi lại.
Tuy nói bên trong chiếc áo choàng kia không nhìn thấy rõ vòng eo cho lắm, tuy nhiên, khi xoay người với biên độ như thế, Diệp Phàm vẫn nhìn được rất rõ ràng.
Lẳng lơ Diệp Phàm trong lòng không nhịn được, thầm nói một câu, miệng hỏi:
- Tình hình thế nào?
- Rất không ổn, ông xã nhà tôi nói bên trong chuyện này có chút gút mắc.
Liễu Mi Phương trên mặt có chút buồn bực.
Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ và tìm đối sách, chẳng lẽ chân tướng đúng như anh Hạ đoán sao, Chủ tịch huyện Quách của huyện Hồng Sa Châu ra tay động thủ bên trong. Gã Quách Tân Bình là ai? Dựa vào cái gì để tác động vào Cục trưởng cục Giao thông Địa khu Ngô Bạch Khai bảo ông ta giúp gã như vậy chứ.
- Là chuyện gì? Chủ nhiệm Liễu nói ra có tiện không?
Diệp Phàm nhỏ giọng hỏi.
- Ông xã nhà tôi nói có đoán ra được một chút, việc này cậu ngàn vạn lần đừng truyền ra ngoài. Hình như là Chủ tịch huyện Quách của Hồng Sa Châu có mời Cục trưởng Ngô của cục Giao thông, hai người có qua lại.
Liễu Mi Phương ghé sát vào bên tai Diệp Phàm nhỏ giọng nói, một vài sợi tóc con làm Diệp Phàm có cảm giác ngứa ngứa, cũng không biết là cô ta có cố ý hay không, tuy nhiên, vào giờ phút này đây đồng chí Diệp Phàm cũng không còn tâm tư đâu mà đi để ý đến mùi hương của phụ nữ.
- Có phải Quách Tân Bình tìm đến cục trưởng Ngô chào hỏi trước hay không, cố ý ngăn cản cục Giao thông địa khu rút lại các khoản không chi cho Ma Xuyên chúng ta?
Diệp Phàm trên mặt bắt đầu mất tự nhiên, lấy thuốc ra châm lửa đốt.
- Hình như là vậy, cái này tôi cũng không rõ lắm.
Liễu Mi Phương thấp giọng nói, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, còn nói thêm:
- Tuy nhiên, gần đây Quách Tân Bình cùng cục trưởng Ngô qua lại rất thân thiết, ngay đến Phó chủ tịch Tra phân công quản lý giao thông của Địa khu người ta cũng thân mật lui tới. Có lẽ bên trong việc này có gì đó khó nói...
Liễu Mi Phương giọng điệu hơi ai oán nói.
- Cục Giao thông địa khu có rút khoản nào ra chi cho các huyện khác không?
Diệp Phàm vòng vo một hồi lại hỏi.
- Hẳn là có, chẳng hạn như huyện Hồng Sa Châu ngày hôm qua có nhận được một khoản 500 ngàn tệ chuyển đến.
Liễu Mi Phương vừa nói dứt lời, Diệp Phàm kia mặt lập tức âm trầm xuống. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trong lòng mắng: khốn thật, dám chơi sau lưng
Thằng nhãi này liền khôi phục bình tĩnh, có chút nghi hoặc hỏi:
- Có một vài chuyện tôi không rõ, năng lực của Quách Tân Bình sao có thể lớn đến như thế? Dựa vào cái gì mà đến một Chủ tịch huyện, Cục trưởng Ngô và cả Phó chủ tịch Địa khu Tra tất cả đều giúp đỡ gã?
- Phương diện này thì tất nhiên là bên trong có quan hệ dây mơ rễ má rồi, về lý lịch của Quách Tân Bình tôi có biết một chút. Nghe nói Quách Thế Danh ở sở Giao thông tỉnh chính là anh họ của gã, người này đảm nhiệm chức vụ Trưởng phòng Tài vụ Kiểm toán của sở Giao thông tỉnh.
Bản thân quản tiền, nắm quyền trong tay, chú ruột của Quách Tân Bình là Quách Thắng Toàn lại có lai lịch lớn hơn nữa, ông ta chính là Phó giám đốc sở của sở Kiểm toán tỉnh.
Kiểm toán là cơ quan quan trọng, người bình thường không ai dám đắc tội. Năm trước, Quách Tân Bình đã vì cục Giao thông địa khu chúng ta chạy ra được mấy triệu tệ dùng làm kinh phí trợ cấp cho sửa chữa quốc lộ, Cục trưởng Ngô nể mặt gã cũng là lẽ thường.
Liễu Mi Phương có vẻ hơi thần bí tiết lộ ra lai lịch của Quách Tân Bình.
- Thì ra là thế.
Diệp Phàm nhẹ nhàng thở ra, tuy thế, chợt mày nhíu lại, nói:
- Chuyện này thật đúng là có chút phiền phức, nếu về sau huyện chúng ta muốn tu sửa quốc lộ, muốn qua cửa của sở Giao thông tỉnh cũng khá phiền toái. Chức vụ Trưởng phòng Tài vụ Kiểm toán của sở Giao thông tỉnh thực quyền khá lớn, người ta ai cũng phải nhìn sắc mặt của bọn họ mà làm việc. Chỉ mỗi cửa này bị chặn thôi chúng ta cũng đừng mơ tưởng sẽ nhận được một phân tiền nào.
- Ôi... các vị đại gia ở tỉnh sao khó hầu hạ thế này, không cần nói cũng biết một Ma Xuyên như chúng ta có tìm tới thì cũng khó mà kiếm được tiền tới tay.
Lần trước Phó chủ tịch Địa khu Xa bản thân đường đường là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, hơn nữa còn là ủy viên thường vụ, đến sở Giao thông tỉnh làm việc về chuyện tu sửa quốc lộ La Thủy, đừng nói chi đến các trưởng phòng của các cơ quan trong tay nắm giữ thực quyền, chỉ mỗi những chuyện có liên quan đến các mối quan hệ bên trong thôi cũng đủ kẹp chết người ta rồi.
Phó chủ tịch Địa khu Xa thiếu chút nữa chạy hộc cả máu, người ta tỏ ra ngơ ngẩn dùng cớ này, lý do nọ kẹp chặt không cho qua ải, chỉ một cửa không thông thôi thì sao có biện pháp nào hoàn thành việc chứ.
Các đại gia nơi đó nhiều vô số kể, vòng vo tam quốc đủ cả lý do, kết quả thì tất cả cũng được phê duyệt nhưng phương án thì chưa ra.
Nói đó là gì, tôi lúc ấy có nghe ông xã mình nói, thế đạo này, những cán bộ thấp cổ bé họng như chúng ta đây thật khó sống, đến Phó chủ tịch Địa khu Xa cũng bị như thế, nếu đổi lại là chúng ta những cán bộ có tiếng nói không có mấy giá trị, người ta có nể mặt hay không rất khó nói.
Liễu Mi Phương nói.
- Đúng vậy chúng ta là cán bộ, chính mình với một mẫu ba phần ruộng đất cảm thấy đã ổn, thật đúng là...
Nhưng, đừng nói là đi tỉnh, chỉ mỗi địa khu bên kia thôi chúng ta đã không nuốt nổi. Có lẽ trong Cục Giao thông mỗi một Trưởng phòng thôi đã có thể làm khó dễ chúng ta rồi.
Ăn, lấy, để dành, muốn, những cái đó còn không phải phải hiếu kính dâng lên sao. Ma Xuyên chúng ta là huyện nghèo xơ nghèo xác, đi đâu lấy ra tiền cho bọn họ.
Những vị đức cao vọng trọng này, ăn đến bụng căng bóng dầu, còn ép chúng ta, cay đắng thật, khoản tiền đáng thương.
Diệp Phàm thở dài, hung hăng ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất, giẫm lên đó, giẫm rồi lại giẫm, đúng là, thằng nhãi này đang xem đầu mẩu thuốc lá là Quách Tân Bình, Ngô Bạch Khai, cứ thế mà giẫm.
Liễu Mi Phương thấy thế, miệng thiếu chút nữa là cười ra tiếng. Bởi vì, Diệp Phàm với động tác kia, cực kỳ giống Chu Phú Đức của huyện Ma Xuyên.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút, chợt nói:
- Mặc kệ, đến cục Giao thông đi dạo một vòng trước rồi nói sau.
- Diệp... Chủ tịch huyện Diệp, việc này tôi sẽ không đi đâu. Đi nơi khác tôi có thể đi cùng người, còn cục Giao thông thì không được.
Liễu Mi Phương có điều đó băn khoăn.
- Được rồi
Diệp Phàm biết cô không tiện, nếu hắn lúc đó đem chuyện Hồng Sa Châu lấy tiền mà nói ra, Ngô Bạch Khai khẳng định người đầu tiên sẽ nghĩ đến là do ông xã của Liễu Mi Phương để lộ bí mật.
Dù sao cục trưởng Ngô cũng là nhân vật số một, ông xã Liễu Mi Phương là Cổ Tín Lâm tuy cũng là một Phó cục trưởng, cấp bậc còn thấp hơn so với Diệp Phàm, thì sao có thể cùng cục trưởng phân cao thấp đây. Liễu Mi Phương băn khoăn là chuyện thường tình, Diệp Phàm rất hiểu.
Đang lúc tính xoay người đi, Nông Viện Viện gọi đến, nói là có khách người Nhật Bản Aoi mới từ thang máy đi ra, đi cùng còn có bốn nam bốn nữ.
- Aoi đi rồi à.
Diệp Phàm miệng lẩm nhẩm một câu, nhìn nhìn đồng hồ, đã 9 giờ sáng, chợt nói thầm: Còn chưa muộn lắm, mình cho y kỳ hạn là 8 giờ sáng, tuy nói trễ một giờ, dù sao cũng phải chừa cho người ta chút mặt mũi. Xem ra Aoi vẫn không nhịn được món canh xuân cung thịt trăn của bố mày. Aoi đã chịu đi ra, chúng ta phải chừa cho y một bậc thang để đi xuống, ra nghênh đón trước. Dù sao muốn gặm thịt người ta, thấp người xuống một chút cũng bình thường. Diệp Phàm trong lòng chấn động, có chút tự đắc.
Thằng nhãi này thản nhiên đẩy cửa mà vào, vào đại sảnh của tòa nhà Đức Hồng. Từ xa đã trông thấy dáng Aoi, Diệp Phàm nhanh chân bước vài bước nghênh đón, cười nói:
- Aoi tiên sinh, xin chào, ha hả a...