Lửa giận trong lòng Chu Trường Hà chỉ chực bùng phát, nhưng nhìn thấy Tạ Cường cứ liếc mắt ra hiệu nên cũng đành cố gắng đè xuống, mới nhớ ra bản thân mình tới đây là để cứu con trai, đây là qua sông thì phải lụy đò.
Tư lệnh căn cứ Tào Vũ Dương và Chính ủy Cố Khai Tuyên nhiệt tình chiêu đãi bọn họ, người ta tới đưa tiền mà không nhiệt tình thì đúng là kẻ ngốc.
Vốn lúc nãy khi nghe thấy người Đại đội trưởng canh gác ngoài cửa báo cáo, Tào Vũ Dương và Chính ủy Cố Khai Tuyên đều có chút ngạc nhiên không hiểu chuyện gì.
Bởi vì bọn họ hiểu rõ huyện Ngư Dương là một huyện nghèo cấp quốc gia, căn cứ Lôi Đạt hàng năm đều phải giúp đỡ sửa chữa đường xá, bỏ lực, cống hiến chút ái tâm, làm những hoạt động quân dân cùng xây dựng…
Nhưng chính quyền huyện Ngư Dương lại chưa từng có người nào tới hỏi thăm các binh lính của căn cứ bọn họ. Suy nghĩ cũng đoán ra được nguyên nhân, người ta xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch, đến tay không thì thăm hỏi cái gì? Lần này thật ra là lần gặp mặt đầu tiên, vậy mà đã đưa tiền tới.
Chính ủy Cố Khai Tuyên nhận lấy mười mấy cân thịt heo mà huyện Ngư Dương đưa tới, một số đặc sản địa phương và ba vạn đồng thăm hỏi.
Sau đó mấy người đi vào phòng ăn của doanh trại bày ra mấy bàn chiêu đãi, trong bữa ăn Tạ Cường và Chu Trường Hà đều ngầm ám chỉ chuyện Chu Tiểu Đào bị bắt vào căn cứ, Tư lệnh Tào mặc dù gọi là tư lệnh, nhưng thật ra cũng chỉ là một sĩ quan cấp bậc Trung tá.
Vì địa bàn của căn cứ trên đỉnh Dương Đầu cũng không phải quá lớn, một nửa lực lượng canh giữ doanh trại lại công thêm một số dụng cụ dò mìn ở bên trong, tổng cộng không vượt quá ba trăm người, vì thế cho một Trung tá chủ trận đã xem là rất khá rồi.
Chuyện của Chu Đào, Tư lệnh Tào và Chính ủy Cố đương nhiên cũng biết rất rõ, nhưng bọn họ cũng vô cùng tức giận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Một đám quan binh chúng ta vì bảo vệ tổ quốc, vứt bỏ gia đình, rời xa quê hương đến trốn ở cái xứ sở nghèo nàn chó ăn đá gà ăn sỏi Ngư Dương này để làm gì? Đương nhiên là vì bảo vệ quốc gia.
Người nhà các sĩ quan góp một chút tiền, đến huyện Ngư Dương cải thiện chút đời sống, làm ra một cơ sở kinh doanh ăn uống, cũng chính là Thủy Vân Cư, đây là do rất nhiều gia đình binh lính của đỉnh Dương Đầu góp tiền cùng nhau hùn vốn làm ăn.
Người trên địa phương đến là rất tốt, nhưng không những không ủng hộ lại còn cậy thế hiếp người.
To gan lớn mật giữa ban ngày ép người nhà sĩ quan hầu rượu, hình như còn mơ hồ ám thị muốn qua đêm, nói trắng ra chính là ép người ta quan hệ mại dâm.
Người ta không đồng ý thì người bị đánh, phòng trọ bị phá. Nghe nói người ức hiếp còn là công tử của Chu Trường Hà, Bí thư Ủy ban kỷ luật, thường vụ huyện ủy, một người là con trai của Trưởng ban tổ chức Phí Mặc, còn có một người là cháu của Phó cục trưởng Cục Tài chính thành phố gì đó…
Cả lũ này thuần túy chỉ là một bè đảng thái tử đảng, chúa đất ở một nơi xó xỉnh hẻo lánh. Nói nghiêm trọng một chút là đội quân lưu manh cũng không quá đáng, chuyện này "Là có thể nhẫn, nhưng không thể nhẫn". Lúc ấy ngay cả phổi của tư lệnh Tào cũng suýt chút nữa tức điên lên mà vỡ ra, nếu không phải Chính ủy Cố liều mạng ngăn cản thì e là bản thân hắn đã kéo theo một đội quân binh xông thẳng vào Ủy ban nhân dân huyện Ngư Dương trước rồi.
Bọn cha ông chúng mày liều mạng che chở cho đám sâu mọt ăn chơi đàng điếm chúng mày, lại còn ép người nhà chúng tao phải hầu rượu, qua đêm. Chuyện này chính là phải làm ầm ĩ lên Quân ủy, Quốc vụ viện cũng là cây ngay không sợ chết.
Cho nên sau khi Chu Trường Hà và Tạ Cường ẩn ý nhắc đến Chủ Tiểu Đào, Tư lệnh Tào và Chính ủy Cố lại giả vờ ngu ngốc, giống như không biết có chuyện như vậy.
- Tư lệnh Tào, Chính ủy Cố, khuyển tử Tiểu Đào không hiểu chuyện, tôi ở trên bàn rượu này xin được tự phạt trước ba chén, còn nữa, Thủy Vân Cư có tổn thất gì tôi nhất định sẽ theo giá bồi thường.
Nhưng tội của tiểu khuyển tử cũng chỉ là hơi quá đáng một chút, quốc gia nào cũng phải có luật pháp có phải không? Phải chịu xử phạt như thế nào tôi không phản đối. Nhưng vẫn xin Tư lệnh Tào để tôi dẫn Tiểu Đào về, sau đó tôi sẽ trực tiếp đưa tới Cục công an, nhận quyết định xử phạt hắn.
Chu Trường Hà vô cùng uyển chuyển, đầu tiên tự nhận tội hết về mình, nhưng từ góc độ luật pháp cũng mơ hồ phê bình phương diện bộ đội của anh cũng hơi quá đáng, có chút tác phong bá vương.
Chu Trường Hà dù sao cũng là một Bí thư Ủy ban kỷ luật, đối với phương diện luật pháp cũng là hiểu biết không ít. Hơn nữa làm quan phải luôn có ở thế quan, phải cầu xin người khác thì y cũng làm không được.
- Chà! Còn có chuyện này nữa sao. Nghe anh nói hình như là thiếu tá tiểu đoàn trưởng Tạ gây chuyện rồi, chuyện này tôi thật sự không biết.
Tư lệnh Tào sau khi nghe xong quay đầu gọi một tên lính cần vụ:
- Tiểu Dương, tiểu đoàn trưởng Tạ của các cậu ở đâu? Đi kêu tới cho tôi, tôi phải phê bình hành động này của cậu ta mới được.
Cuối cùng hắn còn bồi thêm một câu:
- Thật vô lý, chính là người nhà sĩ quan bị ép phải hầu rượu, qua đêm cũng không thể đánh công tử nhà người ta thành như vậy được, xử phạt phải có luật pháp quốc gia-
Tạ Cường và Chu Trường Hà sắc mặt nhất thời biến sắc, Tạ Cường hối hận đến mức thật sự muốn lập tức đi đập đầu vào tường. Đây là chuyện gì vậy, mình lại đi nói giúp cho một tên cưỡng hiếp người lành, huống hồ mình vẫn được xem là trong hệ thống bộ đội, thật không biết phải giấu mặt vào đâu.
Sắc mặt của Chu Trường Hà thiếu chút nữa tái đi, lúc này cũng chỉ muốn tìm một cái lỗ chuột vội vàng chui xuống, bằng không không biết đặt bản mặt mình đi đâu.
Người lính cảnh vệ chạy đi tìm Tạ Tốn một lát sau thở hồng hộc chạy về lớn tiếng báo cáo:
- Báo cáo Tư lệnh, tiểu đoàn trưởng Tạ nói là anh ấy hiện tại đang thực hiện nhiệm vụ trông coi khu vực trung tâm căn cứ, không thể rời khỏi cương vị được.
Nếu rời đi xảy ra chuyện gì thì anh ấy không gánh nổi trách nhiệm. Còn nói là Chu Tiểu Đào đích xác là do anh ấy bắt, còn nói là không trả lại cho huyện Ngư Dương, nếu muốn thả người thì kêu Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện đến.
Hơn nữa phải bảo đảm sau này không để loại chuyện này xảy ra nữa mới thả người. Anh ấy còn nói, cho thời gian ba ngày, ba ngày sau nếu không đến thì sẽ đưa Chu Tiểu Đào tới tòa án quân sự của căn cứ vịnh Lam Nguyệt ở Thủy Châu.
Còn nhấn mạnh là vì chuyện này liên quan đến chuyện người nhà sĩ quan của căn cứ bị ép buộc phải hầu rượu, qua đêm, tình tiết nghiêm trọng. Đã không còn thuộc về lĩnh vực của cơ quan công an địa phương nữa.
Dương Chí đoán chừng trước đó đã đọc qua đoạn văn này mười mấy lần nên nói rất lưu loát. Bởi vì ngay lập tức sao có thể nhớ được chính xác như vậy, hơn nữa giọng văn lại trơn tru như thế.
- Ha ha! Bí thư Chu, Trưởng ban Tạ, chuyện này một Tư lệnh như tôi có muốn cũng không giúp được. Thân là một Tư lệnh căn cứ, sự vững chắc của gia đình binh lính mới là quan trọng nhất.
Nếu người nhà binh lính không ổn định, các binh lính của chúng tôi làm sao có thể yên tâm bảo vệ tổ quốc, không có bọn họ bảo vệ tổ quốc, tôi nghĩ Bí thư Chu và Trưởng ban Tạ cũng sẽ không thể sinh sống bình yên ở huyện này! Vừa rồi ngài cũng nghe nói rồi đấy.
Tư lệnh Tào ra vẻ bất đắc dĩ.
Chính ủy Cố cũng một giọng tương tự, còn lên lớp tư tưởng chính trị nói là đối với một Bí thư Ủy ban kỷ luật như Chu Trường Hà, ngoài yêu nước, yêu binh lính còn phải biết dạy dỗ con cái, tiếu chút nữa khiến Chu Trường Hà tức giận đến mức hai mắt trắng dã, ợ ra rắm ở bàn rượu rồi.
Tạ Cường vốn đã ngồi không yên, cứ luôn hối hận là tại sao hôm nay lại đi theo Chu Trường Hà, làm người tốt bụng thật sự là uất ức, quả thực là sỉ nhục, quá mức khó xử rồi.
Hai người rầu rĩ quay về huyện. Sau khi quay lại trong xe, trái tim của Chu Trường Hà lạnh đến cùng cực, quặn đau một hồi, cảm thấy mắt nổ đom đóm, đến mức ngất ở trong xe, khiến Tạ Cường hoảng hốt vội vàng đem y vào bệnh viện, truyền nước biển. Bác sĩ nói là do khí giận bùng phát khiến cho tạm thời ngất xỉu, không lâu sẽ tỉnh lại, tính mạng không nguy hiểm.
Chuyến đi này của hai người không những không thể mang Chu Tiểu Đào về, còn mất trắng mấy vạn đồng, không tức giận mới là chuyện lạ. Khi Trương Tào Trung tới thăm Chu Trường Hà dáng vẻ cũng rất bất đắc dĩ.
Căn cứ của người ta không thả người thật sự là không còn cách nào, người ta còn nói rất có lý, cho dù Chủ tịch huyện Trương Tào Trung lúc ấy sau khi nghe Tạ Cường kể lại cũng cảm thấy mất mặt đến mức không biết chui đi đâu.
Chuyện này nếu nói là lớn thật sự là lớn, đưa lên tòa án quân sự, Chu Tiểu Đào không chết cũng phải bị lột da.
Vấn đề nghiêm trọng rồi, ép người nhà binh lính phải hầu rượu, qua đêm còn đánh người phá quán, tòa án quân sự lẽ nào còn có thể khen thưởng loại cặn bã xã hội này, huống hồ bên bị hại lại là quân nhân, không phải là là một người, mà là một đoàn thể mấy trăm người.
Tuy nhiên nói nhỏ thì cũng là nhỏ, chuyện này nhiều nhất đưa tới cơ quan Cục công an dạy dỗ mấy ngày, nộp tiền phạt là được giải quyết rồi, quyền chủ động nắm giữ ở bên quân đội.
Vợ của Chu Trường Hà là Tiếu Hoài Nguyệt sớm đã sợ hãi, cũng không nghe lời khuyên của Chu Trường Hà, cứ thế kêu gào khóc lóc chạy tới nhà của em họ Tiếu Tuấn Thần muốn nhờ cậy Tiếu Tuấn Thần ra tay, vì vợ của Tiếu Tuấn Thuần tên là Tào Trân Lệ, có chú ruột là Tào Kính Tùng đảm nhiệm Cố vấn trưởng, Thượng tá phân khu thành phố Mặc Hương, y cũng họ Tào, Tư lệnh của Dương Đầu Phong cũng họ Tào, không chừng hai người còn là người nhà.
Hơn nữa Tào Kính Tùng là Thượng tá, so với cấp bậc quân hàm của Tư lệnh căn cứ Dương Đầu Phong còn cao hơn, có lẽ vẫn hữu dụng, hiện giờ cũng chỉ còn con đường này.
Tiếu Tuấn Thuần bị Tiếu Hoài Nguyệt bám theo khóc lóc đến phiền toái, vợ hắn Tào Trân Lệ thấy chồng ra hiệu cũng đành phải cầm lấy điện thoại gọi đi.
Xế chiều.
Diệp Phàm tới nhà máy giấy.
Nhà máy giấy huyện Ngư Dương được xây dựng ở trên Long Loan Lí bên cạnh đường thị trấn Lâm Tuyền, trước đây xung quanh đều là ao không ruộng nước, hiện tại toàn bộ đã biến thành nhà ở cửa hàng, xây dựng nhà máy giấy ở đây đã không còn phù hợp. Nước thải, khí thải, rác rưởi khiến dân chúng xung quanh không thể chịu nổi, chẳng trách mọi người liên kết lại viết một tờ đơn kiện nhà máy giấy huyện Ngư Dương.
Diệp Phàm cùng với Ngọc Tiêu ở trạm Cơ khí nông nghiệp đứng ở bên ngoài cửa nhà máy giấy nhìn một hồi lâu, thầm nghĩ nếu muốn vực dậy nhà máy giấy nhất định là phải chuyển nhà máy đi.
Đầu tư vốn so với mở một nhà máy mới đoán chừng cũng không khác nhau bao nhiêu, chẳng trách tập đoàn Nam Cung sau khi tới thăm dò thì cuốn gói đi thẳng.
Cũng không thể trách người ta, nếu chỉ riêng chi phí di dời, phí trưng đất, nhà xưởng tuyệt đối không thua bảy tám trăm vạn, hơn nữa nhà xưởng của nhà máy mới khẳng định là yêu cầu rất lớn.
Đất trống của thị trấn Lâm Tuyền còn tương đối nhiều, nhưng phần lớn là loại địa hình sườn núi nhỏ thấp trũng, muốn tìm một địa bàn lớn tương đối khó, cho nên nhà máy này muốn kiếm ra tiền chỉ có thể nói là người si nói mộng. Ngay cả Diệp Phàm cũng ngây người đứng ở cửa nhà máy giấy bất động hồi lâu, trong lòng thật sự lạnh lẽo đến cùng cực.
- Xong rồi, chiếc mũ quan xem như là bay rồi. Thằng cụ nó, shit!
Diệp Phàm âm thầm mắng một câu.
Cánh cửa mở ra, một ông lão thấy Diệp Phàm đi vào cũng không thèm để ý, vẫn ôm lấy cái máy hát của mình.
Dáng vẻ như vậy còn trông cửa cái gì? Đoán chừng người xấu vào trong nhà máy bê sạch đồ đạc, ông ta vẫn ư ử hát theo.
Nhưng một nhà máy giấy đổ nát như vậy cũng không có thứ gì để trộm, máy móc lớn như vậy chuyển đi không được, mấy thứ giấy má mang đi cũng bán không được mấy đồng ngược lại còn rước họa vào người.
Đi vào nhà máy giấy, bên trong vẫn rất rộng rãi. Hai bên còn có tòa nhà lớn, lớn thì lớn nhưng vẫn mang tới cho người ta một cảm giác cũ kỹ. Ngọc Tiêu đoán chừng cũng thường xuyên tới nhà máy giấy chơi, cho nên dẫn thẳng Diệp Phàm tới phòng làm việc của giám đốc.
Chú thích: Câu tựa đề là trích ở trong truyện Tam Quốc kể lại chuyện Tôn Quyền lập mưu gả em gái cho Lưu Bị để đòi đất nhưng ai ngờ bị Khổng Minh tương kế tựu kế làm Tôn Quyền mất em gái nhưng vẫn không đòi được đất