Sắc mặt Diệp Phàm âm trầm một lúc, nhìn chằm chằm Nam Vân Tiếu Tiếu.
- Vậy anh thử xem, nếu anh hôm nay có thể rời khỏi Nam Vân phủ, bốn chữ Nam Vân Tiếu Tiếu này ta sẽ viết cho ngươi xem.
Nam Vân Tiếu Tiếu cũng giận dữ rồi.
- Nam Vân Thiên Mi, ngươi thấy như thế nào?
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm hỏi cô.
- Nam Vân gia không để bất cứ kẻ nào tùy tiện làm nhục, bao gồm cả Diệp Phàm ngươi, cũng không được! Nói cách khác, lời nói của cha ta chính là ý của ta.
Nam Vân Thiên Mi giọng điệu rất bình tĩnh.
- Lập tức thả người, tôi đếm đến mười. Nếu ngươi nếu không thả người, hậu quả, ngươi sẽ tự gánh.
Nam Vân Tiếu Tiếu trừng mắt nói.
- Các người bất nhân tôi cũng bất nghĩa thôi.
Diệp Phàm cũng không nhịn được nữa, xuống tay một cái, lập tức, khói độc màu tím đem bốc lên làm cho cả người Nam Vân Cương tràn ngập trong đó. Trong sương mù lập tức truyền đến tiếng ho khan kịch liệt của Nam Vân Cương.
- Khốn khiếp, mày dám phóng độc à, tiểu tử thối, hôm nay nhất định phải băm mày thành ngàn vạn mảnh.
Nam Vân Tiếu Tiếu chỉ vào Diệp Phàm.
- Không muốn cứu tính mạng Nam Vân Cương thì xin mời tiến lên.
Diệp Phàm thi triển hóa âm mê thuật ra nói một câu, lập tức khiến cho Nam Vân Tiếu Tiếu dừng lại, tuy nhiên, lão gia này chợt không ngờ không để ý đứa con cố gắng đạp Diệp Phàm một chưởng. Xem ra, lão gia này sĩ diện lên tới cực điểm rồi.
- Cha, đại ca trúng độc.
Nam Vân Thiên Mi một chưởng đạp cha Nam Vân Tiếu Tiếu ra ngoài. Hơn nữa sửng sốt kéo cha quay trở về chỗ cũ.
- Độc chúng ta không sợ. Lấy thể diện Nam Vân gia chúng ta, ta có thể tự mình đi Ngũ Độc giáo một lần, với bọn họ thì không có độc gì là không giải được. Nhưng thật ra thằng nhóc này, hôm nay lão phu phải lột da hắn. Một bàn tay không đủ, ta muốn hắn cả đời phải nằm trên giường.
Nam Vân Tiếu Tiếu đã có tính toán, bằng không, ông ta cũng không dám mạo muội ra tay.
Nếu Diệp Phàm nghĩ một chưởng có thể đánh chết Nam Vân Cương thì cũng không có khả năng, bởi vì Nam Vân Thiên Mi lúc này. Tin tưởng Diệp Phàm cũng không đến nỗi đùa giỡn với tính mạng của chính mình.
Dế nhũi còn ham sống. Huống chi là người. Hơn nữa còn là một quan lớn chính phủ có tiền đồ tốt.
Nam Vân Tiếu Tiếu tin tưởng sức phán đoán cùng với kinh nghiệm mấy chục năm của mình. Lần này ông ta quyết đánh cuộc cả tính mạng của con trai mình.
- Bản thân đã từng đến Tam độc giáo một lần, giáo chủ Tông Vô Thu của tam độc giáo và Thu lão đại của Ngũ độc giáo cùng đi trên một con đường. Nếu như các người khẳng định ngũ độc giáo có thể giải được độc này của tôi thì chúng ta hãy đánh cuộc một lần.
Diệp Phàm rất bình tĩnh, vẻ mặt nhìn chằm chằm vào người nhà Nam Vân.
- Trò này chỉ lừa được đám trẻ con lên ba mà thôi, mày chỉ đi lượn một vòng Ngũ Độc giáo, lời này, trẻ con ba tuổi cũng sẽ không tin đấy.
Nam Vân Tiếu Tiếu đột nhiên mỉm cười, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hừ nói.
- Mày cho rằng người nhà Nam Vân chúng tao cả ngày chỉ trốn trong nhà sinh con có phải hay không?
Chuyện giang hồ không nói là chuyện gì cũng biết, nhưng ít nhất cũng biết được một hai phần. Tam độc giáo là khởi nguyên cho Ngũ Độc giáo. Bởi vì hai đại giáo chủ gây sức ép không chịu hợp lại nên mới tách nhau ra đó thôi.
Mà hiện giờ giáo chủ tam độc giáo Tông Vô Thu một chân đã đạt tới cảnh giới bán Tiên Thiên. Chỉ bằng thân thủ này của mày.
Không cần nói đến bán Tiên Thiên, dù chỉ là tam độc giáo cũng có thể khiến cho ngươi có đường đến mà không có đường về đấy.
Nói chuyện hai giáo phái này đều là kính trọng nhưng giữ khoảng cách, đó là bởi vì độc của họ không dễ phòng.
Đến cả cao thủ Tông Vô Thu nổi danh cũng không dễ dàng dám đến tam độc giáo tìm phiền toái, vậy mày lại càng không dám rồi.
Đầu tiên, ngay cả tao mà mày cũng đánh không lại, còn dám đi tìm Tông Vô Thu, nực cười. Quá nực cười.
- Ha ha, có tin hay không là tùy ông. Tiếp theo. Dù có chết Diệp Phàm tôi cũng không đảm bảo đền bù đâu.
Diệp Phàm không ngờ mỉm cười quỷ dị, cầm Nam Vân Cương ném tới chỗ bọn họ. nguồn TruyenFull.vn
Nam Vân Tiếu Tiếu vội vàng đỡ được người. Lão gia này cũng không nói gì đến chuyện bắt đầu kiểm tra. Không lâu sau rụt tay lại, còn nhẹ nhàng hỏi Nam Vân Cương vài câu.
- Con trúng phải độc gì vậy?
Nam Vân Tiếu Tiếu trừng mắt mà hỏi.
- Có Phi Đao thì lập tức có thể giải độc, nếu như không có thì không thể. Bản thân tôi dám trả anh ta lại cho các người, tự nhiên cũng sẽ không sợ bất cứ thủ đoạn đùa giỡn nào.
Chết thì có ý nghĩa gì chứ, các ngươi có những thủ đoạn gì thì cứ giở hết ra đi.
Hôm nay Diệp Phàm tôi cũng định đem 150 cân này cho Nam Vân gia các ngươi rồi.
Diệp Phàm nói đúng vào chủ đề, kỳ thật Nam Vân gia căn bản chính là hoàn toàn không dựa vào diện mạo.
- Mày... tao sẽ khiến mày sống không được mà chết cũng chẳng xong...
Nam Vân Tiếu Tiếu nghiến răng nghiến lợi, nhằm thẳng Diệp Phàm mà lao tới.
- Chờ đã cha.
Lúc này, Nam Vân Thiên Mi lại khoát tay áo.
- Thiên Mi, con muốn làm gì? Đối với loại người như hắn thì cần gì khách khí. Con yên tâm, hắn hạ độc lợi hại thế nào cũng không thể vượt qua Ngũ Độc giáo.
Tin cha đi, Vân Cương tuyệt đối không có chuyện gì đâu. Chỉ bằng nhà chúng ta, Ngũ Độc giáo cũng phải nể mặt một chút có phải không?
Huống chi, lão thái gia đi ra bên ngoài đã lâu như vậy cũng nên về nhà một chuyến. Đến lúc đó có ông ấy, độc nào còn có tác dụng nữa?
Nam Vân Tiếu Tiếu quyết định đánh cuộc một lần. Người này, có khi thể diện còn quan trọng hơn cả tính mạng.
- Nếu chẳng may không giải được thì sao? Cha, chuyện trên giang hồ không phải cha không rõ. Một cái chìa khóa mở một ổ khóa, nếu không giải được làm sao bây giờ? Chúng ta không thể lấy tính mạng của anh đi đánh cuộc việc này được.
Nam Vân Thiên Mi vẫn rất nặng tình huynh muội đấy, giọng điệu khẩn cầu nói.
- Tuyệt đối sẽ giải được, không giải được thì Nam Vân Tiếu Tiếu ta sẽ vác tấm mặt mo này đi cầu cứu Ngũ Độc giáo.
Nam Vân Tiếu Tiếu hận Diệp Phàm tới cực điểm, không ngờ còn không để ý cả tính mạng đứa con mình.
- Cha, việc này không thể giải quyết như vậy, cha giao cho con giải quyết.
Nam Vân Thiên Mi nói xong, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, vẻ mặt u buồn, hừ nói,
- Anh thật muốn lấy tính mạng của anh tôi sao?
- Không phải tôi ép các người, là các người đang ép tôi. Tôi chỉ là muốn lấy lại đồ đạc của tôi thôi.
Diệp Phàm hừ nói, cũng trừng mắt nhìn Nam Vân Thiên Mi một cái.
- Không có cách giải quyết khác hay sao?
Nam Vân Thiên Mi tức giận.
- Trừ phi các người đưa Phi Đao cho ta, hơn nữa cam đoan không quấy rầy tôi cùng với người nhà của tôi. Nói cách khác cùng lắm chính là cá chết lưới rách.
Diệp Phàm thái độ rất kiên quyết.
- Vậy được!
Nam Vân Thiên Mi gật đầu, cô trầm mặc, thật lâu sau, cô hình như là hạ quyết tâm rất lớn, nhìn Diệp Phàm nói,
- Lần trước đánh nhau một trận, anh hẳn là nhớ rõ rất rõ ràng.
Anh hãy giải độc cho anh của tôi, từ nay về sau chúng ta không thiếu nợ gì nhau nữa. Chuyện hôm nay đến đây kết thúc.
Tuy nhiên, nếu lần sau anh còn đến thì không có may mắn như tối nay đâu. Nam Vân gia không dung tha bất cứ kẻ nào đùa giỡn, bao gồm cả anh, Diệp Phàm cũng không được.
Diệp Phàm đột nhiên cảm giác trái tim giống như bị người ta đâm trúng, hắn không khỏi giật mình, tuy nhiên, nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Nam Vân Thiên Mi, hỏi:
- Bóng trắng đó là cô?
- Đúng vậy.
Nam Vân Thiên Mi xác nhận gật gật đầu.
- Được! Được! Được!
Diệp Phàm thống khổ ngửa mặt lên trời kêu ba tiếng, ném ra một viên thuốc, nói:
- Có thể giải loại độc này, tuyệt không di chứng. Tôi lấy danh nghĩa mẹ tôi ra thề!
Sau đó, hắn rốt cuộc không thấy Nam Vân Thiên Mi liếc mắt một cái, ngửa mặt lên trời cười dài vài tiếng, nói:
- Nam Vân Thiên Mi, từ nay về sau hai chúng ta hết nợ, Diệp Phàm tôi không nợ cô chuyện gì. Không nợ!
Nói xong, Diệp Phàm nhảy lên, dùng khinh công Bức Vương Nam Lăng Hậu lướt đi trên không trung.
Nam Vân Tiếu Tiếu giật giật chân, tuy nhiên, Nam Vân Thiên Mi lại kêu thất thanh:
- Cha, con xin cha đừng làm gì nữa.
-Thiên Mi, biểu hiện của con hôm nay có chút kỳ quái, rốt cuộc sao lại thế này?
Nam Vân Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm vào con, hỏi.
Tuy nhiên, Nam Vân Thiên Mi không hé răng. Cô chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng Diệp Phàm lướt đi càng ngày càng xa. Cho đến khi khuất dần vào ánh trăng mênh mông. Cô đứng thẳng thật lâu, không ngờ đứng đến ba giờ đồng hồ.
- Ôi...
Lần thứ ba Nam Vân Tiếu Tiếu đến xem con gái thì lại thở dài rồi cũng không quấy rầy cô, lặng lẽ quay đi.
- Em thế nào rồi?
Nam Vân Cương trở lại phòng khách, có chút buồn bực.
- Ta nghĩ có lẽ con bé động lòng rồi.
Nam Vân Mậu Đức hừ lạnh nói.
- Động lòng, với tiểu tử đó, không thể nào! Việc này, tuyệt đối không được!
Nam Vân Cương không ngờ từ trên ghế nhảy xuống.
Về sau người này lập tức ý thức được, cha đang liếc mắt một cái nên lập tức lại ghế ngồi.
- Anh đoán được sao?
Lâm Tú có chút không tin hỏi:
- Bằng trực giác của anh, anh cảm thấy được Thiên Mi đang động lòng.
Mọi người có thấy không, con bé chưa từng như thế. Đã đứng ba giờ rồi, cô ấy còn ngốc nghếch đứng ngẩn người.
Hơn nữa, vẫn nhìn đúng chỗ Diệp Phàm đã đi, là con gái, nếu như là bộ dáng này, đây tuyệt đối là tương tư.
Ôi... Đáng tiếc... Việc này xử lý như thế nào... Tính tình của cô lại rất bướng bỉnh, người nào có thể khuyên được. Trừ phi tổ gia.
- Việc này, thật là khó. Đại ca, làm sao bây giờ? Tiểu tử này hôm nay kiêu ngạo như thế, Nam Vân gia chúng ta không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Qua một thời gian sau, nhất định phải đem tiểu tử này dẫm nát dưới chân. Phải giẫm lên thật độc mới được, nói cách khác động tới chúng ta thì xem như không có chỗ đứng trên giang hồ nữa rồi.
- Cái gì vậy!
Ấn tượng của Nam Vân Mậu Đức với Diệp Phàm rất tệ, đó là giựt giây người trong nhà trả thù.
- Giẫm lên nhất định phải giẫm lên, tuy nhiên phải qua một thời gian ngắn. Trong khoảng thời gian này phỏng chừng Thiên Mi sẽ thấy được, nếu cho con bé biết sẽ không thể giấu diếm được. Tuy nhiên, sẽ có một ngày con bé lơi lỏng.
Nam Vân Cương hừ nói, mặt vô cùng âm trầm.
- Chính là hủy hình bóng của hắn trong đầu Thiên Mi, hắn, không xứng với Thiên Mi nhà ta.
Nam Vân Tiếu Tiếu đột nhiên đập bàn một cái, răng rắc vài tiếng, bàn trà khắc hoa rốt cục thì không chịu nổi gánh nặng, gãy tan tành.
Sau đó, Nam Vân Tiếu Tiếu đứng lên xoay người mà đi.
- Tôi biết... Tôi biết... ngươi hận chết tôi... Kỳ thật, tôi cũng không muốn như vậy đâu.
Nhưng, đó là anh tôi, đại ca tôi... Sao anh không nghĩ cho tôi một chút, ngươi muốn phi đao cũng được thôi, tại sao lại không nói với tôi, tại sao.
Nếu như phải trộm tôi cũng muốn trộm đến trả ngươi, vì sao, chẳng lẽ kiếp chúng ta như vậy rồi, như vậy rồi...
Nam Vân Thiên Mi đang nhìn bầu trời, một bàn tay vuốt ngực, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
[/COLOR]