- Thôi, việc này dừng ở đây, anh thật sự không có ý đó.
Diệp Phàm thiếu chút nữa hét lên.
- Có thật vậy không đấy?
Lạc Tuyết Phiêu Mai gật gật đầu, tuy nhiên Diệp Phàm phát hiện cô bé Mai Hương phía sau mặt ửng đỏ.
Hơn nữa, thường thường ánh mắt vẫn lạnh lùng đã nhìn trộm hắn. Hắn lập tức cảm giác sau lưng nóng ran lên.
Trong lòng tự nhủ, Mai Thiên Tuyết tư tưởng căn bản vẫn dừng ở thời kỳ nhà Thanh. Không thể tưởng tượng được Lạc Tuyết đã học qua đại học cũng học theo tư tưởng của mẹ. Đây là hạnh phúc hay bất hạnh, nhưng đối với Diệp Phàm mà nói vẫn là điều hạnh phúc.
Thật ra, những gia tộc có võ ở Trung Quốc đều không khác gì nhau. Tuy không nói ra ngoài, nhưng làm gì có gia tộc nào coi trọng chế độ một vợ một chồng của nước cộng hòa. Hơn nữa, tất cả đều thích con cháu đầy đàn, ít vợ sao có thể sinh nhiều như vậy, đây là một tập tục xấu.
- Mai Bình, em đi xem Thẩm Quát một chút, chú ý đừng để bọn họ phát hiện.
Diệp Phàm đột nhiên xoay người nói với người hầu gái.
Mai Bình nhìn Lạc Tuyết Phiêu Mai, Lạc Tuyết nói:
- Anh Diệp muốn bảo họ đi theo dõi phải không?
- Tên kia lần trước đã kết thù với tôi, đương nhiên chỉ là một chuyện nhỏ. Buổi tối nói chuyện tốt như vậy, tôi không tin gã sẽ như lúc nãy. Có lẽ chúng có âm mưu gì đó, chúng ta phải biết rõ mới có thể chiến thắng có phải không?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, Mai Bình gật đầu đi ra ngoài.
- Đai ca, sao có thể để thằng nhóc kia chiếm chỗ tốt của anh. Buổi tối ngôi sao ca nhạc Cửu Long đến thì ở đâu, người ta muốn ở phòng tổng thống đấy, phòng tổng thống đã để người khác chiếm, phòng số một nên giữ lại.
Trịnh Hạng vuốt mặt mình hỏi.
- Đổi lại địa bàn là được, không phải cô muốn đên sơn trang của chúng ta sao. Các cô nàng này, mẹ kiếp, bố cùng cô còn chưa được chín, vốn không muốn đưa nàng về nhà, việc này đúng là không có cách nào, ép buộc thôi.
Thẩm Quát giận dữ hừ nói.
- Quá hời cho thằng nhóc kia rồi.
Trịnh Hạng có chút bất bình.
- Mày yên tâm, tôi sẽ không ngu ngốc như vậy đâu. Trước tên tôi để hắn ổn định sau đó gọi anh Tiểu Mãn và Hồ Thuyết đến, ba chúng tôi sẽ khiến hắn uống một bình. Chúng ta ngay tên của hắn cũng không rõ người ta đi rồi thì làm sao có thể tìm đây?
Thẩm Quát cười khan một tiếng vẻ mặt cáo già.
- Mẹ kiếp, người hầu gái kia đúng là lợi hại, răng tôi đã sắp rụng hết rồi.
- Lợi hại hữu dụng không? Hiện giờ không phải lúc nắm tay giành chính quyền. Một cô hầu gái nếu mày có hứng thú, sau khi giải quyết thằng nhóc kia xong cho mày toàn quyền.
Thẩm Quát cười nói.
- Tôi thèm vào, Thẩm đại ca có ác quá không, Trịnh Hạng tôi bụng đói ăn quàng cũng sẽ không thấy hứng thú với người như thế. Đây là anh đang làm nhục tôi.
Trịnh Hạng thiếu chút nữa phát nôn.
- Ha ha, chỉ đùa một chút thôi, mày làm sao thích mặt hàng này có phải không? Nhưng thật ra cô bé đó cũng không tệ lắm. Đặc biệt là cô bé lớn tuổi hơn kia, dáng vẻ rất trong sáng trắng nõn nà, vẻ mặt xinh đẹp.
Thẩm Quát cười khan vài tiếng, vỗ vỗ bả vai Trịnh Hạng.
- Thế nào, nghe được tin tức gì không?
Thấy Mai Bình bước vào Diệp Phàm hỏi.
- Bọn họ bảo muốn gọi Trần Tiểu Mãn và Hồ Thuyết đến để gây sự trừng phạt anh. Hơn nữa, mấy mồm chó đều nói nhảm, nhục mạ tiểu thư. Nếu cậu chủ không dặn dò tôi từ trước tôi đã nhổ hết răng của bọn chúng.
Mai Bình nói.
Diệp Phàm vừa nghe lập tức có chút ngạc nhiên, Lạc Tuyết Phiêu Mai đứng bên cạnh cười. Bởi vì Lạc Tuyết Phiêu Mai biết biệt hiệu của Diệp Phàm ở Tổ đặc nhiệm là Cẩu Tử. Vừa rồi người hầu gái nói chuyện nói ra chữ Cẩu, tất nhiên trong lòng Lạc Tuyết thầm cười vui.
- Cười gì,
Diệp Phàm tức giận nhìn Lạc Tuyết một cái.
- Cười cũng không được sao? Anh thật là độc đoán. Tuy nhiên, Thẩm công tử gì đó muốn hại chúng ta giờ phải làm sao? Anh, chúng ta không ở đây nữa. Bây giờ anh là Bí thư Thành ủy, phải chú ý ảnh hưởng. Nghe nói cán bộ đều phải chú ý những việc này, nếu tin tức này truyền ra ngoài sẽ bất lợi cho anh. Em không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến công tác và cuộc sống của anh.
Lạc Tuyết trầm mặt vội vàng nói.
- Chúng ta yên tâm là được, y muốn gây sự tôi đùa không giết bọn chúng.
Diệp Phàm hừ lạnh, trong lòng đã có suy nghĩ.
Người hầu gái vừa được Diệp Phàm cử đi theo dõi, tuy nói đã đến hơn năm mươi nhưng về việc theo dõi có lẽ Diệp Phàm vẫn phải bội phục vài phần.
Khinh Thân Đề Túng Thuật thực sự không phải chỉ để bày cho đẹp. Vu Sơn cung về mặt này cũng rất mạnh. Trước kia Lạc Tuyết dựa vào đôi cánh có thể trượt hơn 1000mét, đây có lẽ là đặc sắc của Vu Sơn cung.
Tám giờ tối, Diệp Phàm thuận lợi nhận được tin tức của Chủ tịch thành phố Vương Bản Xương và đoàn sáu người. Ban đầu Mễ Nguyệt định sắp xếp cho họ nghỉ tại khách sạn Long Giang. Tuy nhiên, Diệp Phàm kiên trì nói là Chủ tịch Ngô là khách quý nhất định phải sắp xếp ở khách sạn tốt nhất.
Cuối cùng, Diệp Phàm làm cái ân tình thuận nước giong thuyền, đem phòng khách số một mà Thẩm đại công tử đưa cho mình dành cho khách.
Căn phòng hạng đặc biệt này cũng gồm bốn phòng, hai phòng khách, có một quầy rượu bên trong, có phòng cho người giúp việc…đúng vừa thích hợp cho sáu người.
Mà Chủ tịch Vương cũng rất hài lòng, thậm chí, có chút cảm động. Đối với sự tiếp đón của Bí thư Diệp, Chủ tịch Vương không có gì để nói. Nhưng, nếu biết được suy nghĩ thật sự của Diệp Phàm thì ông ta chắc chắn sẽ tức chết.
Mà đúng lúc này, cũng trong một căn phòng xa hoa ở Thành phố Long Giang.
Ba con hổ của Tấn Lĩnh mỗi người ôm một người đẹp, trên bàn bày đầy Remy Martin và Mao Đài, cùng với xì gà. Tuy nhiên, trong phòng cũng tràn ngập sương khói. Thuốc là Trung Quốc hóa thành sương mù bay ra ngoài. Báo cháy đã bị ngừng từ trước nếu không đã kêu vang lên rồi.
- Thẩm Quát, cậu nhìn có rõ ràng không, có đúng là người đó không?
Trần Tiểu Mãn phì phèo điếu thuốc, hừ nói. Cô nàng trong lòng lập tức đứng lên cẩn thận nhặt đầu mẩu thuốc lá lên đặt vào gạt tàn.
- Chắc chắn, tên kia thật sự hoành tráng, bên cạnh là mấy cô gái xinh đẹp làm người ta ghen tị.
Còn mang theo cả người hầu gái và một cô nàng trẻ tuổi.
Thẩm Quát nói vẻ mặt hiện lên một tia hâm mộ.
- Ha ha, tên kia khẩu vị thật đúng là độc đáo. Buổi tối có phả là muốn ba người thay nhau ra trận không, tuy nhiên, khẩu vị cũng quá độc đáo rồi.
Nếu như nói là ba cô nàng thì không sao, còn mang theo người hầu gái, thú vị, có thủ đoạn, độc đáo.
Hồ Thuyết rung đùi đắc ý nói.
Thuận tay còn lồng vào ngực cô nàng trong lòng nhéo một cái. Khiến cô nàng kia đau đến mức rơi nước mắt mới cười ha ha dừng tay lại.
- Đâu phải không có người thích hầu gái. Đừng nhìn người hầu gái già, da mặt nhăn nhó, không chừng chơi còn đặc sắc hơn. Dù sao, kinh nghiệm mấy chục năm tích lũy không phải một cô gái bình thường có thể bì ddược.
Trần Tiểu Mãn vẻ mặt đáng khinh cười nói. Quay người nói tiếp:
- Hồ Thuyết đã chuẩn bị hết chưa? Buổi tối chúng ta sẽ xem trò hay.
- Tốt rồi, tôi vừa gọi điện thoại cho Chi đội trưởng đội trị an Tôn Tương Danh. Buổi tối y sẽ tự mình dẫn đội đến đó.
Thế nào anh Trần, phân lượng đủ lớn rồi chứ. Đến lúc đó, một Bí thư thành phố Đồng Lĩnh bị bắt giam ngay tại giường sáng mai chắc chắn sẽ lên trang đầu của các báo ở Tấn Lĩnh.
Để xem hắn còn có thể hoành tráng như thế nào, còn thế nào làm lãnh đạo, làm cán bộ của đảng, ha ha, một người như hắn đã nên đá ra ngoài từ trước.
Hồ Thuyết đắc ý búng điếu thuốc ra xa. Cha Hồ Quý Thiên là Phó giám đốc thường trực sở Công an tỉnh, sai khiến mấy cảnh sát gióng như trò chơi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Anh Mãn, hay chúng ta đến trước xem tên kia làm thế nào chơi một lúc ba người. Đến lúc đó gọi phóng viên đến chụp ảnh lưu lại, cuối cùng gọi đội trưởng Tôn đến làm việc. Lúc đó nhất định phải làm cho thằng nhóc kia không chết cũng thành cứt. Dám chiếm phòng của ông đây sao? Bố mày là Diêm la.
Thẩm Quát đột nhiên cười gượng đề nghị.
- Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta đá cho tên kia mấy đá lúc hắn đang cởi chuông chắc chắn hết giận. Bao Nghị sao có thể rộng lượng với hắn, chúng ta dù sao cũng phải tìm lại từ chỗ hắn. Bằng không, cũng phải ấm ức có phải không?
Hồ Thuyết cũng hứng thú, hai mắt lập tức sáng lên.
- Việc này chỉ sợ không thỏa đáng, cảnh sát chấp pháp tuy nói có thể làm thế nào cũng được nhưng dù sao cũng phải giả trang. Chúng ta cứ thế đi vào cũng quá kiêu ngạo, phải biết rằng khách sạn Long Giang chắc chắn có cameras
Trần Tiểu Mãn khoát tay áo nói.
- Trước tiên để người của chúng ta gõ cửa, sau đó chúng ra tắt đèn đánh một trận, sau đó đèn lại sáng để chụp ảnh, lúc này đội trưởng Tôn cũng dẫn người từ bên ngoài vào không phải là phù hợp sao. Còn camera, bảo người ta động chút tay chân không phải dễ như ăn sáng sao? Tôi biết rất nhiều người chuyên nghiệp trong việc này, đều là cao thủ máy tính. Đến lúc đó xóa hết camera của khách sạn Long Giang là được
Thẩm Quát vẻ mặt hào hứng nói.
- Cách này không tệ, đến lúc đó cảh tối lửa tắt đèn đánh nhau có lẽ bọn họ cũng không dám nói bậy. Hơn nữa, chỉ cần chúng ta nói không việc gì, đội trưởng Tôn sẽ nói có việc sao? Việc nhơ như thế này đội trưởng Tôn hoàn toàn có thể sắp xếp tốt căn bản chúng ta không cần phải lo lắng.
Hồ Thuyết cũng đứng bên cạnh giật giây.
- Làm đi.
Trần Tiểu Mãn ném vỏ chai rượu ra một góc quát lên. Không lâu sau vang lên tiếng cười phóng đãng của ba con hổ của Tấn Lĩnh.
9 giờ hơn buổi tối, trong phòng khách quý ở khách sạn Long Giáng.
- Chúng ta uống vài chén thì thế nào?
Diệp Phàm hỏi Lạc Tuyết Phiêu Mai đang đỏ mặt bên cạnh.
- Vậy uống một ly rượu vang.
Lạc Tuyết Phiêu Mai có chút ngượng ngùng nói, tuy đã cùng Diệp Phàm làm việc kia nhưng hai người cũng không có nhiều thời gian ở gần nhau.
Từ khi gặp nhau ở Vu Sơn cũng đến giờ đã hơn hai năm không gặp mặt rồi. Trong thời gian đó Lạc Tuyết luôn dưỡng thương, cũng có hiệu quả. Thương thế của cô đã tốt lên, hơn nữa, sau đó cũng khôi phục tứ đẳng khai nguyên.