Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mấy ủy viên chủ chốt chắc chắn là biết anh ta, hơn nữa, Cung Khai Hà là do chính Chủ tịch Đường chọn làm tướng. Làm lãnh đạo cấp trên, ngay cả khiếu làm chính trị cũng không có thì sao có thể làm được? Tuy nhiên, có một số việc, rất phức tạp.Tôi cũng vừa mới nghe nói, nghe nói là chính kiến của đồng chí Cung Khai Hà và Tiền Phong Vân có chút không phù hợp.

Lý Khiếu Phong nói.

- Anh lý nói như vậy, Chuyện của Tề Thiên có liên quan tới Phó chủ tịch quân ủy Tiền Phong Vân?

Diệp Phàm hỏi.

- Ha ha, việc này, tôi cũng không rõ lắm.Tôi chỉ là một lão già đã nghỉ hưu, nói lung tung ở đây cũng đã là quá đáng rồi. Diệp Phàm, tôi chỉ nói với cậu bấy nhiêu thôi.

Lý Khiếu Phong thản nhiên cười nói.

- Nếu như quả thật là Tiền Phong Vân đang gây khó dễ, thì việc này thật sự có chút khó giải quyết. Tôi chỉ không hiểu, Tề Thiên và anh ta không cùng xuất hiện, sao có thể như thế được. Hơn nữa, theo như điều kiện của Tề Thiên, hoàn toàn có thể có tư cách này.Tôi thật không hiểu, Tiền Phông Vân vì cái gì mà làm vậy?

Diệp Phàm hừ một tiếng, có chút phẫn nộ.

- Chuyện này cũng không phải lỗi của Tề Thiên. Chuyện lần này, dùng một thuật ngữ của thanh niên các cậu, thì có thể nói là "Đâm xe". Nói thế nào nhỉ, nếu như không phải cậu đi gặp Cung Khai Hà để nói về chuyện của Tề Thiên, có thể sẽ còn chút hy vọng. Có một số việc, không phải cứ nói cho lãnh đạo là tốt. Nhất định phải tìm đúng cửa. Còn chuyện lần này, thì lại không giúp được gì cả.

Lý Khiếu Phong nói.

- Vậy thì tìm những người khác cũng sẽ không có tác dụng gì, xem ra, Tiền Phong Vân đã có chủ ý trước. Mẹ kiếp, chuyện gì vậy chứ?

Diệp Phàm càu nhàu.

- Hay là, cứ đổi một địa điểm khác. Ví dụ như đến quân khu tỉnh chẳng hạn. Sau một hai năm nữa rồi tính sau. Dù sao thì Tề Thiên cũng còn trẻ đúng không? Mà Tiền Phong Vân cũng không thể ngồi mãi ở vị trí cao đó được phải không? Đều đã già rồi, ở lại cũng không được bao lâu nữa.

Lý Khiếu Phong khuyên nhủ, muốn đối mặt với Tiền Phong Vân phải là người tai to mặt lớn, chính Lý Khiếu Phong cũng có cảm giác bất lực này.

Đương nhiên, Lý Khiếu Phong có thể đi tìm Chủ tịch Đường, tuy nhiên, chuyện gì cũng tới tìm, mọi người sẽ chê cười là mình quản quá nhiều chuyện.

Chuyện bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ cũng có quy định. Mỗi quốc gia, không thể làm theo những suy nghĩ này được. Huống chi, nếu như là giúp Diệp Phàm, Lý Khiếu Phong nhất định sẽ ra tay. Giúp Tề Thiên, thì tốt nhất không nên nhắc tới.

- Tiền Phong Vân, hừ!

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, mặt xịu xuống.

- Tiểu tử cậu cũng đừng có làm loạn lên, sức ảnh hưởng của Tiền Phong Vân trong quân đội, cậu không phải người có thể chống lại được đâu.

Ngay cả

Chủ tịch Đường, cũng phải nể mặt ông ta ba phần. Chuyện này, có lẽ cậu đến xin với chủ tịch cũng vô ích thôi, ông ấy không thể chỉ vì một Tề Thiên mà gây chuyện với Tiền Phong Vân.

Cho nên, đổi chỗ đi. Lui một bước trời cao biển rộng. Chẳng lẽ ngoài thành phố Mặc Hương thì sư đoàn dã chiến số 1 không còn nơi nào khác để đi sao?

Tôi nghĩ, đến quân khu tỉnh là hoàn toàn có thể. Dù sao, đưa cả sư đoàn cho Tề Thiên là hoàn toàn hợp lý.

Lý Khiếu Phong an ủi Diệp Phàm, chỉ sợ là Diệp Phàm lại có ý gì khác. Đến lúc đó lại gây chuyện không ra trên không ra dưới thì thật phiền toái.

Vốn dĩ quan hệ của Tổ A với quân đội địa phương khá căng thẳng, nếu như Diệp Phàm lại muốn làm đại sự mà không có cách nào thì thật phiền.

Mà Diệp Phàm là con cưng của Tổ A, không thể làm với hắn như vậy được. Mà Tiền Phong Vân là kẻ tai to mặt lớn, càng không thể. Đến lúc đó, hai người ngang ngược mà đấu với nhau thì sẽ có chuyện hay để coi đây.

- Làm bậy, tôi không phải là người lỗ mãng. Tiền Phong Vân là một ngọn núi thì sao chứ?

Diệp Phàm hừ một tiếng rồi cúp điện thoại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là chưa tới lúc. Bởi vì, áp lực của Tiền Phong Vân quá lớn. Mình so với ông ta, cũng như là núi nhỏ mà đọ với Thái Sơn, không thể sánh được.

Chuyện này, thật không thể nói với Tề Thiên được. Nghĩ tới việc Tề Chấn Đào kia sắp mất đi ánh mắt, trong lòng Diệp Phàm rất khó chịu. Tuy nhiên, hắn quyết sẽ tìm hiểu ngọn ngưồn việc này.

Vì thế, gọi điện cho Kiều Hoành Sơn, cậu ta cười nói:

- Bác trai, dạo này vẫn thoải mái chứ, ha ha ha....

- Thoải mái cái con khỉ! Tiểu tử cậu, sao lại như vậy, mất tích đến hơn một tháng nay. Viên Viên nghĩ cậu đã cùng người khác bỏ trốn rồi, còn dám nói sao. Tuy nhiên, cậu lại cười nói như vậy, tôi đoán, chắc chắn là tìm tôi có chuyện không hay rồi.

Kiều Hoành Sơn nói chuyện hơi thô, tức giận nói.

- Không có, cháu nào dám cùng người khác bỏ trốn chứ, Viên Viên cũng không có đi tìm cháu phải không bác trai. Hơn nữa, Viên Viên của chúng ta có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cháu sao nỡ bỏ trốn cùng người khác được.

Diệp Phàm khẩn trương nói. Tuy nhiên, hắn chỉ nói vậy thôi.

- Không phải vậy thì tốt rồi, tuy nhiên, tiểu tử cậu, khi có chuyện tốt chắc chắn không gọi điện thoại. Nói chung, cậu có chuyện gì cần nhờ nên mới gọi cho tôi. Không gọi cho "nhạc phụ" của cậu ấy, gọi cho tôi làm gì? Người bác này có một người cháu như cậu, đúng là phiền toái.

Kiều Hoành Sơn đã nhìn rõ thủ thuật che mắt của Diệp Phàm.

- Ha ha, Bác là bác của cháu. Hơn Nữa, không tìm bác thì tìm ai, đúng không? Chúng ta, đều là người một nhà. Tuy nhiên, lần này, cháu chỉ muốn hỏi một chuyện nhỏ thôi.

Diệp Phàm cười gượng, nói.

- Có chuyện gì thì mau nói đi, đừng có vòng vo nữa, phiền quá đi mất.

Kiều Hoành Sơn tức giận nói.

- Vậy cháu nói nhé?

Diệp Phàm còn muốn chơi trò giấu mặt lừa người.

- Nói!

Kiều Hoành Sơn lớn tiếng.

- Bác trai, có thể giúp cháu một chuyện nhỏ không, đồng chí Tề Thiên...

Diệp Phàm nói nhỏ.

- Chuyện này tôi đã nghe nói rồi, không thể giúp được. Nếu như trước đây là ủy viên quân ủy, tôi có thể nói giúp cậu vài câu, hiện tại về hưu rồi,, cậu nói chuyện này với một lão già như tôi chẳng phải là vô ích rồi sao? Hơn nữa, nếu như là bất đồng ý kiến với Tiền Phong Vân, nếu như tôi ở quân ủy, cũng không làm gì được.

Kiều Hoành Sơn có chút đau lòng, chuyện này, có lẽ là vết thương của ông ấy, không thể liền được.

- Xin lỗi bác trai, cháu không có ý đó, thật sự không có.

Vẻ mặt Diệp Phàm chân thành nói.

- Tôi biết là cậu không có ý đó, nếu không, tôi đã không nói với cậu những lời như vậy.

Kiều Hoành Sơn nói. Ngẫm nghĩ một chút rồi lại nói:

- Chuyện này, cậu phải cởi bỏ được khúc mắc giữa Tiền Phong Vân và Tề Thiên mới được.

Đúng rồi, chuyện này, có phải là còn có nguyên nhân khác hay không. Có lẽ, không phải là khúc mắc giữa Tiền Phong Vân với Tề Thiên, mà là ở Cung khai Hà với Tiền Phong Vân.

Bằng không, có lẽ, con đường này sẽ đi không thông. Tuy nhiên, cậu vì Tề Thiên như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Hơn nữa, Tề Thiên không phải là con rể của nhà họ Mai sao?

- Chuyện này có lẽ nhà họ Mai cũng không biết.

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Ừ, lúc trước ông cụ Mai cũng có vài biện pháp. Hiện tại, có lẽ, nếu như Tiền Phong Vân không có ý nghĩ khác thì vẫn có thể dùng được. Nếu như Tiền Phong Vân có ý khác rồi, nhà họ Mai chỉ còn cách giương mắt đứng nhìn thôi.

Kiều Hoành Sơn thản nhiên nói.

- Xong rồi, chỉ còn đường chết.

Diệp Phàm có chút buồn bực nói.

- Ha ha, chuyển hướng đi. Tuy nhiên, nếu như "nhạc phụ" của cậu đồng ý ra tay, biết đâu sẽ có cách. Tiểu tử cậu phải nhớ cho rõ. Không nói nữa, tôi có điện thoại rồi.

Kiều Hoành Sơn gác điện thoại.

Tìm nhạc phụ của tôi, chẳng thà không làm nữa còn hơn, Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt buồn bực.

Nằm nghiêng một lúc, đang muốn ngủ, lúc đó, điện thoại lại vang lên. Vừa nghe, đã thấy tiếng của Mai Phán Nhi rất yếu ớt, nói:

- Sao vậy, đã lâu không gọi điện thoại, có phải là bội tình bạc nghĩa rồi không?

- Bội tình bạc nghĩa, chuyện này, là có ý gì?

Diệp Phàm làm bộ ngu ngốc hỏi.

- Hừ, đã lâu rồi không gọi, không phải là anh có ý này sao?

Mai Phán Nhi nói:

- Hơn nữa, nghe nói anh cùng các cô mỹ nữ ở Hoàng Thị ăn chơi đàn đúm, để hết sổ sách lên đầu tôi, lại còn muốn Mai Phán Nhi tôi đến giúp anh trả tiền. Diệp Phàm anh hoành tráng quá nhỉ? Hay là để tôi cho anh một thẻ hội viên bạch kim, anh muốn đi đâu chơi thì đi, Mai Phán Nhi tôi thanh toán là được.

Trong lời nói của Mai Phán Nhi chứa đầy hàm ý, dù là qua điện thoại Diệp Phàm cũng có thể cảm nhận được.

- Ôi Phán Nhi, anh đã không gọi điện cho em. Tha lỗi cho anh, công việc bên Đông Cống nhiều quá, em cũng biết mà, thời gian tới anh gặp xui xẻo rồi.

Theo Hải Đông đến Đông Cống, có người chỉnh anh. Vì tranh giành, anh đã đem toàn bộ tinh lực đi kiến thiết Đông Cống, anh muốn tranh giành.

Phán Nhi, người khác chỉnh đốn anh, anh nhất định phải đứng dậy đúng không? Con người sống trên đời, phật cũng phải tranh hương đúng không?

Em cũng biết, anh xuất thân khắc khổ, không quyền không thế, toàn bộ đều dựa vào sự phấn đấu của bản thân. Đây chính là khó khăn của chúng ta, cho nên, anh mới bận rộn đến vậy.

Diệp Phàm cảm thấy có chút áy náy.

- Em hiểu, có phải Yến Xuân lại giở trò quỷ rồi không? Lúc đó nghe nói Bí thư Phí đến trườngĐảng Trung ương học, anh liền bị điều tới Đông Cống. Tuy nhiên, Yến Xuân đến cũng không có gì tốt. Hiện tại không phải gặp báo ứng. Loại người đó, đáng bị báo ứng.

Mai Phán Nhi có chút căm giận, nói.

- Không phải là không báo, mà là chưa tới lúc. Một lúc nào đó, y chắc chắn sẽ gặp báo ứng. Lão già này, cũng là xứng đáng. Anh đã quan tâm tới y, vậy mà không ngờ lại bày trò này với anh.

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Chuện lần này là do Kiều gia làm hay là Phí Gia làm?

Mai Phán Nhi thân mật hỏi.

- Không phải.

Diệp Phàm nói.

- Vậy thì kỳ lạ thật?

Mai Phán Nhi suy nghĩ.

- Đúng là không phải.

Diệp Phàm khẳng định.

- Vậy mới kỳ lạ, vô duyên vô cớ Yến Xuân Lai sao lại mang xui xẻo tới? Yến gia cũng có người tài giỏi, Yến Vân chính là người cầm lái. Người nhà là ủy viên bộ chính trị, sao có thể không quan tâm đến anh ta được.

Mai Phán Nhi có chút không tin.

- Chuyện này, anh cũng buồn bực. Nếu như động được đến Yến Xuân Lai chắc chắn phải là người tai to mặt lớn mới được. Dù sao, cũng phải nể mặt đến Phó thủ tướng Yến Vân đúng không? Lần này ra tay, Yến Vân không thể kháng cự.

Diệp Phàm nói.

- Chắc chắn là như vậy, không nói chuyện này, dù sao những người nhỏ bé như chúng ta cũng không thể quản hết được.

Mai Phán Nhi nói.

- Em đang ở đâu?

Diệp Phàm lại hỏi.

- Nhà ở Thủy Châu.

Mai Phán Nhi nói.

- Hiểu rồi.

Diệp Phàm gác máy, lái xe thẳng đến chỗ biệt thự Mai Phán Nhi đang ở.

Chờ em ăn cơm xong, cho tôi 10 phút sửa soạn xong rồi cùng đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK