Diệp Phàm nói.
- Ha hả, lần này, ta nghĩ. Sẽ đến lúc con của con sẽ được sinh ra. Không cần phải gấp gáp, cứ từ từ chờ đợi thôi.
Đến lúc đó sư phụ sẽ giúp. Trong khoảng thời gian đó sư phụ sẽ bí mật giúp đỡ, con cứ yên tâm làm chuyện của con đi.
Tuy nhiên, mục đích của chiếc hộp đang ở trong tay con, cũng không phải là muốn lấy mạng của mọi người. Tuy nhiên, thủ đoạn cũng là quá bỉ ổi, loại này, không trừng trị không được.
Vẻ mặt Bức Vương thản nhiên, khí phách cao thủ đều có thể có.
- Cảm ơn sư phụ.
Vẻ mặt Diệp Phàm cảm kích.
- Cậu nhóc, con cảm thấy Thiên Mi như thế nào?
Bức Vương hỏi.
- Cảm thấy gì ạ, sư phụ nói gì con không hiểu.
Diệp Phàm đang giả bộ ngốc.
- Ở trước mặt sư phụ đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa sư phụ, thành thật một chút đi. Thiên Mi có vẻ có chút tình cảm với con đó.
Bình thường đứa nhỏ này rất cao ngạo. Nên có rất ít bạn bè. Tính tình cũng rất nhạt nhẽo, nhưng lại rất thích hợp để luyện công.
Chỉ có điều khi đã có tình cảm, thì hết mình luôn.
Bức Vương hỏi tới.
- Sư phụ, việc này con không làm được. Thầy cũng biết, Viên Viên là vợ của con. Hiện tại pháp luật quy định chế độ một vợ một chồng. Chỉ có thể…
Diệp Phàm ấp úng nói.
- Thật sao, thế Phí Điệp Vũ là thế nào?
Bức Vương hừ nói.
- Cô ấy ở lại đây để quản lý các sinh hoạt trong nhà.
Diệp Phàm nói.
- Hừ, con nghĩ rằng sư phụ già rồi nên hồ đồ à. Cặp mắt của cô gái đó luôn luôn nhìn con đắm đuối.
Mà, chế độ một vợ một chồng, cũng chỉ là chuyện phiền hà. Việc này, từ từ sẽ giải quyết được. Có một số thứ, không nhất định phải có danh phận đúng không?
Đời người đàn ông, chỉ cần có thể làm được mà không thấy thẹn với lương tâm là tốt rồi. Không cần phải cứng nhắc theo các văn bản.
Đương nhiên, con là cán bộ lãnh đạo, vấn đề về tác phong cần phải chú ý. Tuy nhiên, cũng không cần phải lo lắng chuyện gì cả.
Với tính tình của Yêu Mi, nó sẽ không gây bất cứ phiền phức nào cho con đâu. Đương nhiên, con gái của nhà Nam Vân ta cũng không phải cố gắng để lấy con.
Còn phải xem con có vừa mắt nó không đã. Có lẽ, nó gặp sẽ thích đấy.
Vương Bức nói.
Diệp Phàm chỉ biết gật đầu, những gì cần nói đã nói, còn có thể làm thế nào đây?
Sau đó 2 tuần, có tin tức từ Mỹ gửi về. Qua xét nghiệm DNA, Mộc Nguyệt Nhi chính là đời sau của Vân Hùng.
Vân Hùng rất là xúc động, sau đó quyết định đến Trung Quốc thăm cháu gái mình.
Ngày 1 tháng 5, ngày Quốc tế lao động,
Trong biệt thự Vân gia, khu Kim Sơn.
Tâm trạng của Vân Hùng tốt hơn, không ngờ bệnh cũng tiến triển tốt. Vào buổi tối, Vân Hùng mời các con cháu đến Vân gia ăn cơm sau đó là muốn tuyên bố một chuyện.
Tuy mọi người không biết lão gia gọi đến để làm gì, nhưng tất cả đều cung kính đợi ở phòng khách.
- Tất cả mọi người lại đây, có chuyện ta phải nói với mọi người một chút.
Vẻ mặt Vân Hùng nghiêm túc, liếc mắt nhìn mọi người một cái, rồi nói,
- Trước khi giải phóng, tôi đã có vợ con ở Trung Quốc, bà ấy là Mộc Hà Hương.
Sau này vì một việc, khiến cho tôi cảm thấy phẫn nộ. Vài ngày trước khi quân giải phóng đánh tới Hạng Nam, gia đình họ Vân đã chuyển tới Mỹ sinh sống.
Bởi vì ta và Hà Hương có mâu thuẫn với nhau, cho nên đã không đưa bà ấy đi cùng. Hiện tại bà ấy đã chết rồi, đứa con chung của hai chúng tôi là Mộc Cao Kiệt và con dâu của ta là Tống Mai cũng đã bỏ ta mà đi trước.
Tuy nhiên, nhà họ Vân còn có một điều bí mật, Hà Hương còn có một cô cháu gái, nó là Mộc Nguyệt Nhi.
Không ngờ bây giờ nó đang tu hành ở Bạch Vân am, thị trấn Hoành Không thành phố Hạng Nam tỉnh Thiên Vân. Chúng ta đã xét nghiệm DNA, chứng minh nó chính là cháu gái ruột của Vân Hùng ta.
Đã nhiều năm như vậy rồi, nó một mình sống khổ cực ở Trung Quốc, ta là ông nội chưa từng chăm sóc cho nó một chút nào...
Vân Hùng nói tới đây thì bị kích động, ho khan liên tục. Tiền Mị khẩn trương bước tới nhẹ nhàng vỗ lưng cho ông ấy, nói:
- Ông, cứ nói từ từ. Chuyện quá khứ hãy cứ để cho nó qua đi, đừng quá kích động, sẽ làm bản thân bị tổn thương đấy.
- Ta không sao, ta thấy rất vui nên mới như vậy.
Vân Hùng khoát tay áo, nói,
- Mấy năm nay, trong lòng ta rất áy náy. Cho nên, để bù đắp cho Mộc Nguyệt Nhi, ta quyết định rút 5 trăm triệu đô la Mỹ trong tổng tài sản cho Mộc Nguyệt Nhi. Ta gọi mọi người tới đấy, chính là để tuyên bố chuyện này. Vài ngày nữa tôi sẽ nhờ luật sự hoàn thiện các thủ tục.
- Lão gia, như vậy thì quá nhiều ạ?
Tiền Mị không nhịn nổi, hừ nói trước tiên.
- Không hề nhiều, so với những gì Nguyệt Nhi phải chịu đựng trong suốt những năm qua. Như vậy cũng không thấm vào đâu cả.
Vân Hùng nói.
- Đó là con ngoài dã thú, tôi kiên quyết phản đối việc đưa tiền cho cô gái đó.
Tiền Mị ngân mặt lên nói.
- Tiền Mị, chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi. Mộc Nguyệt Nhi là cháu gái của tôi, đây là sự thật không thể tranh cãi được.
Vân Hùng nói.
- Cha, tổng tài sản của nhà họ Vân cũng chỉ có 1,5 tỷ đô la Mỹ. Con, Hương Hà, Vân Đống đều là do cha sinh ra.
Mà tính cả các chú mới có 3 tỷ đô la cổ phần. Thực ra chúng ta chỉ có 1,2 tỷ.
Nếu như chia đều ra Mộc Nguyệt Nhi cũng không thể có được 5 trăm triệu. Cha làm như vậy có phải là có chút không thỏa đáng không?
Con lớn của Vân Hùng, Chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên chiếm cổ phần khống chế trong Vân gia có chút bất mãn nói.
- Đúng vậy, nghe nói Mộc Hà Hương là một người ti tiện. Lén lút quan hệ với người đàn ông khác, bà ta sinh đứa con này, con thấy tám phần có vấn đề. Nhất định là cha bị kẻ có ý đồ xấu mê hoặc rồi. Hay là máu có vấn đề. Hoặc là nới giám định có vấn đề.
Vân Đống con trai út của Vân Hùng mặt thối ra hừ nói.
- Láo xược!
Một tiếng động rất mạnh, Vân Hùng vỗ vào bàn mọt cái, ông ta trừng mắt lên liếc nhìn Vân Đống một cái, hừ nói,
- Con dám thêm bớt vào câu chuyện, những gì con nói đều là chuyện vớ vẩn, có phải con nghe mẹ con nói đúng không.
- Không phải Mộc Hà Hương ti tiện sao? Không phải đồ ti tiện làm sao có thể lén lút với người đàn ông khác sau lưng cha. Hơn nữa lại con bắt được ngay tại giường.
Lão Vân, đứa con loại ti tiện này sinh ra đúng là tiện chủng, ông còn muốn bênh vực bà ta. Đừng nói là cho 5 trăm triệu, dù cho 100 đô la Mỹ thôi cũng không được.
Việc này tuyệt đối không được, thiên hạ của Vân gia là do Vân gia nỗ lực mà có được. Chúng ta không thể đem tiền cho chúng được.
Tiền Mị tức giận gào lên.
... Một cái tát vang lên, trên mặt Tiền Mị hiện rõ năm ngón tay. Tuy Tiền Mị đã bẩy mươi mấy tuổi rồi, nhưng được chăm sóc rất kĩ.
Hơn nữa da lại trắng, nhìn qua chỉ tưởng là 50 tuổi. Năm đó Tiền Mị nổi danh với vai chính trong gánh xiếc thú, là đệ nhất mỹ nữ.
- Ông đánh tôi?
Tiền Mị chỉ vào Vân Hùng hỏi.
- Còn dám mắng chửi lung tung ta sẽ đánh gãy chân của bà.
Khí thế tướng quân của Vân Hùng nổi lên rồi, chiếc gậy sáng loáng được đặt trên mặt đất. Tuy đã tám mươi tuổi rồi, nhưng rõ ràng vẫn rất khỏe mạnh.
- Bà ấy đã đi rồi, bà nói những lời như vậy có phải là quá đáng không.
- Tôi có cái gì quá đáng chứ, một người ti tiện như bà ta mà ông vẫn muốn. Còn tôi thì sao, Tiền Mị tôi mười bẩy tuổi đã theo ông rồi.
Lúc đến Mỹ, ông có một hộp vàng thỏi. Phải trải qua những ngày gian khó. Lúc tập đoàn Hoa Tinh gặp khó khăn, nếu Tiền Mị tôi không tận tâm giúp đỡ, sao có thể có huy hoàng thế này chứ.
Mà đến bây giờ cũng đã năm mươi mấy năm rồi, trong mắt ông, Tiền Mị tôi là cái gì chứ? Chẳng lẽ chỉ là một cái giẻ rách.
Cho dù là ra pháp luật, tài sản nhà này phải chia cho tôi một nửa. Dựa vào cái gì mà lại cho đứa tiện chủng kia 5 trăm triệu.
Chẳng lẽ mấy đưa kia không phải là do ông sinh ra. Ông rất thiên vị, lại vì một tiện chủng mà đánh tôi, Vân Hùng, ông có phải với tôi không?
Tiền Mị thét lên chói tai, nước mắt nước mũi chảy ra dòng dòng.
- Việc này tôi đã quyết định rồi, Minh Yêu đã gọi luật sư tới đây rồi.
Thái độ Vân Hùng rất kiên quyết, không thể thay đổi được.
- Cha, cha thật sự muốn cho 5 trăm triệu sao?
Ba anh em Vân Thiên đều phẫn nộ, trừng mắt nhìn Vân Hùng.
- Các anh chị con gọi ta đây là cha thì không nên cản, việc này ta đã quyết rồi, ngăn cũng không ngăn được đâu.
Vân Hùng rất hống hách, khoát tay chặn lại, nói:
- Ta mệt rồi, ta về phòng nghỉ ngơi trước đã.
Vừa nói xong, liền đi luôn.
- Lão già khốn khiếp!
Vân Thiên tức giận đập một cái lên bàn, mặt đen như Bao công.
Ngay buổi sáng thứ hai, Trương Hùng vội vã gõ cửa.
Diệp Phàm ngáp dài hỏi:
- Vừa mới sáng sớm ra, có chuyện gì vậy Trương Hùng.
- Có biến, không ngờ chỉ trong một đêm Vân Hùng lại phát bệnh. Hiện tại đang nằm trong bệnh viện.
Trương Hùng nói.
- Rốt cuộc sao lại thế này chứ?
Diệp Phàm nhướn mày, hỏi.
- Nghe nói buổi tối hôm qua trước mặt mọi người nhà họ Vân Vân Hùng quyết định muốn đem 5 trăm triệu đô la Mỹ cho Mộc Nguyệt Nhi.
Trương Hùng nói.
- Lại như chuyện tranh giành tài sản trong phim ảnh, cha con tương tàn, chuyện của tập đoàn Chính Hà cũng không khác là mấy đâu. Việc này, khẳng định có ẩn khúc. Sớm không phát bệnh muộn không phát bệnh, trong một đêm lại bị như thế.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, vừa rồi tướng quân Kế cũng nói như vậy. Tuy nhiên, việc này, chúng ta phải tranh thủ đến gặp Mộc Nguyệt Nhi, phải theo dõi hành động của Vân Hùng.
Trương Hùng nói.
- Nếu như là giả bệnh, chính là Vân Hùng muốn lén lút làm cái gì đó. Việc lén lút này, nhất định là muốn lập quyền thừa kế cho mọi người nhà họ Vân.
Diệp Phàm nói.
- Con gái cả và con trai thứ hai, còn cả bà vợ Tiền Mị của Vân Hùng tôi thấy đều bị tình nghi. Mà Tiền Mị là đáng nghi ngờ nhất, đó là người phụ nữ không đơn giản. Xuất thân từ gánh xiếc thú, coi như là người phụ nữ phong trần. Tôi hoài nghi, lúc trước giữa Vân Hùng và vợ chính Mộc Hà Hương cùng với Tiền Mị có xảy ra chuyện gì đó? Chẳng lẽ Mộc Hà Hương cũng là bị Tiền Mị đánh lén hay sao?
Trương Hùng nói.
- Anh nghe được điều gì có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, chúng tôi tìm được một người năm đó làm quản gia cho Chu Tước Sơn trang. Ông ta là Chu Thủy Mạo.
Cũng hơn tám mươi tuổi rồi, tuy nhiên, bởi vì già rồi nên có chút phản ứng chậm chạp. Hỏi cái gì ông ta cũng không nhớ rõ lắm, chỉ biết là đó là chuyện ganh đua năm mươi mấy năm rồi.
Tôi đã sắp xếp đưa ông ấy về đây, bây giờ tới đó xem có thể điều trị cho ông ta được hay không, nếu như có thể làm cho ông ấy khôi phục trí nhớ và tỉnh táo vậy thì sẽ tốt hơn.
Trương Hùng nói.
9 giờ sáng, Chu Thủy Mạo đến nơi.
Tuy nhiên, như Trương Hùng đã nói. Phản ứng rất chậm, chỉ nhớ một số chuyện nhỏ ở Chu Tước Sơn trang.
Về Mộc Hà Hương ông ấy cũng chỉ nói là có sống ở đó, còn là người như thế nào cũng không nhớ rõ.
Diệp Phàm không có cách nào, đành phải dùng đôi mắt ưng cẩn thận đứng lên kiểm tra.