Hạ Hải Vĩ cười nói, vẻ mặt rạng rỡ, cười đến nổi khiến cho Diệp Phàm nổi cả da gà.
- Ném vào, ha ha ha...
Trong phòng truyền ra tiếng cười hào sảng của hai gã thất lang.Lão Hạ này thích đùa giỡn thâm hiểm, cũng không thua kém gì Lô Vĩ và Tề Thiên, chủ ý này của gã mà cũng có thể nghĩ ra được, là một nhân tài. Diệp Phàm trong lòng âm thầm nghĩ.
- Vệ tỷ, có phải nhớ em hay không?
Diệp Phàm vẻ mặt đầy thèm thuồng cười nói, trèo từ bên ngoài cửa sổ vào phòng ngủ của Vệ Sơ Tịnh.
- Cậu đấy, thực sự thành kẻ trộm rồi.
Vệ Sơ Tịnh tức giận mắng, thở dài, chau mày
- Chuyện bên kia của cậu sao còn chưa có động tĩnh gì, mấy tên thủ hạ của cậu hiện tại đã được huấn luyện trở về, nghe nói Trương Quốc Hoa sớm đã sắp xếp xong người vào các vị trí đó rồi. Cậu bảo tôi an bài bốn vị trí, hơi nhiều rồi.
- Ha hả, hôn một cái trước đã, sau đó nói cho chị biết một tin tức tốt.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.
- Không được, báo cáo trước đi.
Vệ Sơ Tịnh giơ tay đè miệng Diệp Phàm lại, không cho hành động.
- Hừ, trị không được chị nữa rồi, có phải hay không?
Thằng nhãi này tức giận, sớm muốn làm chuyện "mai nở lần hai" nhưng không thực hiện được, phát hỏa.
Cứng rắn, mạnh mẽ, liền túm lấy Vệ Sơ Tịnh, toàn bộ nút áo của Vệ Sơ Tịnh bị tháo bung. Dùng đôi bàn tay to xoa bộ ngực cô đồng thời miệng cũng không để cho nhàn rỗi, tấn công từ hai phía.
- Ặc ặc...
Vệ Sơ Tịnh miệng bị dán chặt, ặc vài tiếng nhưng không phát ra âm thanh nên cũng không thèm kháng cự nữa, kỳ thật cô cũng có chút động tình. Hai người lôi nhau lên giường, lập tức, giường bị rung động kịch liệt, chăn gối bị hất văng lên trên không...
Lòng đầy rạo rực, hai cơ thể quấn chặt vào nhau từng hồi từng hồi một, âm dương hòa hợp, mạnh mẽ như hải triều, thằng nhãi này tha hồ thi triển hết các tuyệt chiêu trên giường.
Vệ Sơ Tịnh cảm giác như chính mình được bay lên tận chín tầng mây, thân thể và tâm linh như bị từng đợt lửa nóng kích động vào. Theo từng nhịp của hắn, cô run rẩy... rồi hòa hợp cùng nhau
Với sự cổ vũ của máu trăn, sự dũng mãnh của thằng nhãi lúc này không có ngôn ngữ nào có thể miêu tả được. Nói chung là nữ Chủ tịch huyện kia sớm đã bị "đánh" tơi bời, sau hai lần lên đỉnh, toàn thân rã rời. Đôi mắt quyến rũ lộ ra sự thỏa mãn sau cơn sung sướng cực độ.
Thật lâu sau
Sóng yên biển lặng.
- Ôi... Phàm Tử, giống như cậu thế này, xem ra không có mấy người phụ nữ chịu nổi cậu?
Vệ Sơ Tịnh thở dài, nằm vắt ngang người lên trên ngực hắn, móng tay véo nhẹ vào bộ ngực hắn, làm đệm sô pha gối đầu.
- Ha hả... Chị còn có em gái không? Kêu ra đây, cùng lên một lúc.
Diệp Phàm vỗ vỗ chiếc mông khêu gợi của nữ Chủ tịch huyện kia.
- Đáng ghét, không cho vỗ nữa, có chút...
Vệ Sơ Tịnh tức giận mắng, chỗ đó của cô đặc biệt mẫn cảm, Diệp Phàm đã sớm biết được. Nhằm vào chỗ ngứa mà xuống tay...
- Vệ tỷ, buổi tối tặng chị một món quà lớn.
Diệp Phàm cười nói.
- Bên kia có manh mối rồi sao?
Vệ Sơ Tịnh xoay mình, ngồi lên người hắn, cặp ngực rung rinh, ánh mắt ngây dại mê người, trộn lẫn vào nhau có chút ý vị khiến người bứt rứt không yên
- Ha hả...
Hắn càn rỡ mỉm cười
- Chúng ta thêm một lần nữa, ăn mừng một chút.
- Không được tôi phải nhìn thấy kết quả.
Vệ Sơ Tịnh đẩy hắn ra, trực tiếp xuống giường, vội vàng tắm rửa, dựa vào bên cạnh Diệp Phàm, nhìn vào ánh mắt còn thèm thuồng chưa no của hắn, trên mặt không ngờ lộ ra một tia sùng bái.
- Đại ca, thành rồi …ha ha ha...
Trong điện thoại truyền đến âm thanh giống như vịt kêu của Lô Vĩ.
- Cái gì thành không thành, rốt cuộc tình huống như thế nào, tuy nhiên, chú cũng không được lộ diện, bằng không sẽ gây phiền toái.
Diệp Phàm cẩn thận nói.
- Em không lộ diện, vừa rồi đội trưởng Hạ nói với em. Anh không biết được cảnh tượng đó đúng thật là lộ hết chân tướng ra.
Cổ Bảo Toàn là kẻ uy phong số 1, tại hiện trường bị bạn hữu trên tỉnh phá cửa xông vào không chút khách khí trói lại.
Con mẹ nó, nghe nói Cổ Bảo Toàn lúc ấy đang cùng cô gái nước ngoài kia giao hợp, liền bị cảnh sát hình sự tóm, còn chụp ảnh lưu niệm nữa chứ.
Cổ Bảo Toàn phát hỏa tại chỗ, còn tưởng rằng đó là các đồng chí ở huyện, lúc này liền nổi giận, đương nhiên đó cũng là phô trương thanh thế. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tuy nhiên, không ăn thua gì với các đồng chí trên tỉnh. Đội trưởng Hạ bước lên phía trước, tên khốn liền bị anh ta bạt tai một cái ngay tại chỗ khiến ngã lăn xuống giường, răng cửa có mất hay không sếp Hạ chỉ cười không nói.
Sau đó, nghe nói đội trưởng Hạ lại tấn công nhiều mặt cùng lúc, còn hung hăng đạp thêm một đạp. Đánh cho tên kia phải kêu mẹ, điên cuồng quát:
- Các cậu là ai, ông đây đây là huyện ủy số 1 của Ngư Dương, dám đánh ông hả, nhất định sẽ cho các cậu ngồi xổm trong nhà giam.
Đội trưởng Hạ lập tức cười lạnh nói:
- Con mẹ mày, là bí thư Ngư Dương chứ gì, bọn tao đã sớm biết mày là Bí thư Thành ủy. Đánh tiếp cho ông, một khách làng chơi, còn dám giả mạo là Bí thư huyện ủy của huyện Ngư Dương, nhân vật số 1 gì. Chó má cũng không xứng, số 1 sao tới nơi này làm khách làng chơi?
- Không phải là Bí thư huyện ủy các cậu cũng không thể đánh người như vậy chứ, các cậu đây là bạo lực hành hung, là phạm pháp, ông mày phải tố cáo các ngươi?
Lúc ấy Cổ Bảo Toàn thấy đội tưởng Hạ lại giơ bàn tay lên, khẩn trương hô lớn.
- Muốn tố cáo các anh em có phải hay không? Ha hả...
Sếp Hạ ánh mắt vừa ra hiệu, hai viên cảnh sát hình sự lập tức như diều hâu gắp gà con, nắm đồng chí Cổ lên, một viên cảnh sát hình sự thuận tay nắm lấy cái gối thúc vào bụng gã. Hự hự hự lại một trận quyền cước khó chống đỡ.
Sếp Hạ cuối cùng vỗ vỗ tay hắng giọng cười nói:
- Còn tố cáo hay không?
- Không... Không tố cáo...
Lão Cổ trả lời, sự hung hãn lúc đầu giờ toàn bộ không còn nữa, thời điểm đó, giống chú chó vậy, xụi lơ tiêu ngiểu, ha ha ha...
Lúc ấy sếp Hạ còn nhìn nhóm cảnh sát hình sự hỏi,
- Các anh nhìn thấy tôi đánh người không?
- Không có, chúng ta đều là văn minh chấp pháp, sao có thể đánh người có phải hay không?
Toàn bộ nhóm cảnh sát hình sự cười ha hả tìm vui. Con mẹ nó, thích thật đấy đại ca.
Lô Vĩ mặt mày hớn hở, ở trong điện thoại hình dung ra tình trạng thê thảm của Cổ Bảo Toàn. Chợt hắng giọng cười nói:
- Hơn nữa, nhân tiện còn mang theo một chú cá nhỏ, anh đoán là ai?
Lô Vĩ vẻ mặt vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Tạ Cường phải không.
Diệp Phàm cười nói, trong lòng thật ra hơi không hiểu, cũng không có nhiều cảm giác khoái chí.
- Ây, đại ca đoán đúng rồi, là Tạ Cường, lão thất phu. Lúc ấy xông vào, Tạ Cường miệng còn kêu thêm vài tên tay chân dưới trướng của y, thuộc hạ của sếp Hạ cũng không phải tay mơ, liền xông vào hành sự theo pháp chế, rất đúng cách, thích thật.
Tuy nhiên cũng rất quỷ dị, toàn bộ tay chân của Vũ Nguyệt sơn trang đều ngồi phịch xuống đất. Mới đầu tôi còn tưởng rằng là sếp Hạ đã sớm phái cao thủ ra tay, ai ngờ sếp Hạ cũng có vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.
Miệng nói thầm những câu đại loại như "không biết vị lão huynh đệ nào giúp đỡ". Diệp ca có phải đã mời cao thủ Báo Săn xông vào trước, chơi cho một trận hay không?
Lô Vĩ vẻ mặt hưng phấn không ngừng, tuy nhiên bộ dáng cũng có chút tiếc nuối còn nói thêm:
- Vốn tôi muốn xông vào âm thầm hạ thủ, xử lý vài tên xem như rèn luyện tay chân, ai ngờ bị người ta ra tay trước, thật sự buồn bực.
- Ha hả, không có, việc này kêu Báo Săn để làm chi, không có ý nghĩa. Có lẽ kẻ thù của Tạ gia tối nay cũng vừa khéo đánh vào, nói không chừng là do Ngọc gia làm, nghe nói dưới tay Sơn Hổ có tứ linh, công phu cũng không tồi, có thân thủ khai nguyên nhị đẳng.
Diệp Phàm đương nhiên sẽ không để lộ ra Trần Khiếu Thiên, đây chính là át chủ bài của hắn.
Việc này xác định 100% là lão Trần làm, lão già kia hiện tại đã khôi phục tới tầng thứ ba lục đẳng rồi, tinh lực cũng thật sự tràn đầy, thu dọn mấy tên tay chân đui mù của Tạ gia kia còn không đáng một bữa ăn sáng.
"Khó trách các đồng chí công an khi xông vào phòng Cổ Bảo Toàn và Tạ Cường đều không hay biết, con mẹ nó. Không biết sau lần này "cây gậy" của họ Cổ kia có ngẩng lên nổi hay không nữa. Nếu bị các đồng chí trêu dọa cho sợ tới mức bị liệt dương luôn thì rất đáng thương. Lão Hạ ơi lão Hạ, quyền cước của anh chắc sẽ không làm cho đồng chí Cổ bị liệt dương chứ, nếu thực như vậy thì bản lĩnh "tiên nhân hái đào" mà anh luyện được thật đúng là quá lợi hại..." Diệp Phàm trong lòng âm trầm suy nghĩ, lại hỏi:
- Tên tội phạm buôn bán ma túy sau cùng thế nào?
- Tóm gọn rồi, hơn nữa ở Vũ Nguyệt sơn trang còn lục soát được một vài viên thuốc, Methamphetamine hydrochloride (ma túy đá) cũng có trong đó. Phỏng chừng Vũ Nguyệt sơn trang lần này toàn bộ tiêu rồi. Hiện tại sếp Hạ đã lấy danh nghĩa Trung đoàn trưởng của tỉnh yêu cầu chúng ta, phòng công an huyện Ngư Dương, tiếp thu Vũ Nguyệt sơn trang, hiệp trợ tỉnh đội niêm phong. Việc này phỏng chừng sáng mai sẽ trực tiếp đăng báo, truyền lên đến tỉnh, xem Chu Càn Dương làm thế nào để bảo vệ họ Cổ kia, tôi khinh.
Lô Vĩ cười nói, thiếu chút nữa hoa chân múa tay ra chiều vui sướng.
- Tuy nhiên sếp Hạ cũng nói, bởi vì xông vào sơn trang trước, cho nên đối tượng giao dịch với tên trọng phạm ma túy phỏng chừng đã sớm trốn thoát, có chút đáng tiếc.
- Bỏ đi, có được tất có mất.
Diệp Phàm cười ngắt điện thoại.
- Cười đến hở hết răng ra rồi kìa, làm gì thế?
Thấy Diệp Phàm từ buồng vệ sinh đi ra, Vệ Sơ Tịnh nhìn sắc mặt cũng cảm giác được chuyện gì. Trong lòng vui vẻ, cười khanh khách trêu ghẹo.
- Làm gì ư, chúng ta làm thêm tăng ba rồi nói sau.
Diệp Phàm duỗi tay ra tóm lấy cô.
- Không được, chỗ đó còn đau.
Vệ Sơ Tịnh toàn thân rùng lên, tránh sang một bên.
- Bỏ đi, không được thì thôi vậy, vậy cũng tốt, tin tức tốt kia tôi cũng không nói, mệt rồi, chúng ta nhắm mắt một chút trước, trời cũng gần sáng rồi. Ngày mai phỏng chừng cô bận rộn lắm đấy?
Diệp Phàm mỉm cười vẻ mặt thần bí.
- Bận cái gì chứ, tôi mỗi ngày đều bận, Bí thư Cổ nói khoảng 10 giờ ngày mai còn phải mở hội nghị thường vụ, nghiên cứu một chút về chuyện điều phối nhân sự của khu kinh tế Lâm Tuyền.
Vệ Sơ Tịnh cười nói.
- Ha ha...
Diệp Phàm không mắc lừa, không đáp chỉ cười, tuyệt không mở miệng.
Vệ Sơ Tịnh trừng hắn một cái, đặt mông ngồi bên cạnh hắn, cố ý gác cặp đùi thon dài nõn nà lên đùi hắn, làm nũng nói:
- Cười cái gì, thôi mau nói tin tức tốt ra đi.
- Tôi hiện tại không có hứng thú, chỉ hứng thú với cái kia thôi.
Thằng nhãi này âm hiểm cười ha hả, tay liền cho vào bên trong chiếc áo ngủ màu hồng phấn của nữ Chủ tịch huyện kia, hơn nữa còn cho tay chạy ngược từ bắp đùi chạy lên trên, chạy vào trong, chạm tới đám cỏ um tùm, rất thích thú...
- Nhẹ tay một chút...
Cô ả nhướng mày, hừ giọng nói, giống như phát ra kèn chiến đấu, trong khoảng thời gian ngắn trong phòng lại là điên loan đảo phượng, tiếng pháo ù ù, rất là chói tai.
- Sơ Tịnh, cô phải chuẩn bị một chút, buổi sáng ngày mai Ngư Dương phỏng chừng sẽ phát sinh chuyện động trời. Mà cũng không phải buổi sáng ngày mai, phỏng chừng chỉ đợi qua thêm một giờ nữa thôi...
Diệp Phàm đem chuyện Vũ Nguyệt sơn trang nói trước với người đang nằm trong lòng mình.