Diệp Phàm cũng nhăn mày nhăn mặt nói:
- Làm thế nào giải quyết tốt quan hệ giữa môi trường và phát triển, đây là một vấn đề nan giản. Xem ra, trở về phải tổ chức những người có chuyên môn nghiên cứu một chút mới được. Dựa vào tình hình đặc biệt của Hải Đông chúng ta để đưa ra một số chính sách đặc thù. Môi trường chắc chắn phải chú ý, nhưng phát triển cũng không thể kém đi được.
Trong nhà Phó Chủ tịch thành phố Tằng Tuấn Tài, hai ngày ngày Tằng Tuấn Tài đặc biệt buồn phiền.
- Lão Tằng, ông gần đây làm sao vậy?
Bà xã Tằng Tuấn Tài là Trang Hồng Mai pha ấm trà cầm lại đây, nhẹ nhàng đặt trước bàn Tằng Tuấn Tài, vẻ mặt thân thiết, hỏi:
- Không có gì?
Tằng Tuấn Tài day day mày, thản nhiên nói.
- Không có gì, ông nghĩ tôi là người mắt mù có phải hay không? Trước kia ông ăn cơm xong liền vào thư phòng. Bây giờ, ăn xong ngồi ở sô pha ngẩn người. Hơn nữa, người cũng gầy đi không ít. Xem vẻ mặt bộ dáng tiều tụy của ông này, chắc chắn có việc, ông mau nói cho tôi nghe một chút đi.
Trang Hồng Mai có chút đau lòng, xoa xoa trán ông xã nói.
- Thực không có gì mà.
Tằng Tuấn Tài lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn bà xã một cái nói:
- Hồng Mai, có lẽ là gần đây tôi hơi mệt mỏi. Bà đừng lo lắng, tôi khỏe lắm, khỏe lắm
- Có phải ông phiền lòng về chuyện nhà máy dệt Thuận Hoa có phải hay không?
Trang Hồng Mai lại giơ tay xoa xoa trán ông xã, hỏi.
- Haizz…
Tằng Tuấn Tài bị đâm trúng suy nghĩ, thở dài. Tiện tay cầm chén trà trên bàn, tuy nhiên, bởi vì tinh thần hoảng hốt không vững. Một tiếng choảng rơi xuống đất, chén trà lập tức vỡ tan.
- Ông xem xem, ngay cả chén trà còn không cầm được. Ông nói cho tôi nghe một chút đi rốt cuộc có việc gì, chúng ta là vợ chồng mà. Thực sự việc gì nói tôi đi tìm chị tôi.
Trang Hồng Mai vừa cầm cây lau nhà vừa nói.
Chị Trang Hồng Mai chính là phó Bí thư Thành Ủy Lưu Chân Mai, hai người là bạn học lại kết nghĩa làm chị em. Tuy nhiên, quan hệ giữa các cô chỉ vài người biết được thôi. Lúc ấy khi Tằng Tuấn Tài làm Phó Chủ tịch thành phố thì Lưu Chân Mai đảm nhiệm Phó Bí thư Đảng và quần chúng này cũng tốn không ít sức lực.
Tuy nhiên, lực lượng của Lưu Chân Mai rất khó hiểu. Lúc ấy đạt được giao dịch với Bí thư Thành ủy Phạm Viễn.
Cho nên, Tằng Tuấn Tài mới thuận lợi lên.
- Tìm chị?
Tằng Tuấn Tài đột nhiên kích động, hung hăng đấm chính mình một đấm, kêu lên.
- Tôi như thế nào mà lại quên mất chị ấy, Trương Minh Sâm, nếu ông đã bất nhân, bố cũng bất nghĩa. Ông đang ép tôi có phải hay không?
- Trương Minh Sâm làm sao nữa? Trước kia các ông quan hệ không phải rất tốt sao? Hơn nữa, ông thường xuyên trở về nói Trương Minh Sâm đối với ông thế nào mà thật là tốt. Các ông là cùng một vòng tròn mà, giúp đỡ cho nhau cùng tiến bộ.
Hơn nữa còn nói Trương Minh Sâm giao cho ông khối công nghiệp cơ mà.
Vẻ mặt Trang Hồng Mai kinh ngạc nhìn ông xã.
- Không tồi cái rắm! Lão già này luôn luôn lợi dụng tôi. Thấy tôi hữu dụng liều mình dùng.
Toàn là bảo tôi đi chịu chết. Không ra cái gì cả!
Tằng Tuấn Tài tức giận, chửi rủa một trận.
- Có phải ông ta làm ông như vậy hay không?
Trang Hồng Mai liếc mắt nhìn ông xã một cái, khuyên nhủ
- Lão Tằng, thế lực Trương Minh Sâm rất lớn, bằng hữu nhiều, quan hệ cũng rộng. Ngay cả chỉ tôi đều thường xuyên nhắc tôi phải chú ý Trương Minh Sâm. Tốt nhất là không nên đối địch với ông ta, không làm bằng hữu thì cũng đừng gây với ông ta Người này thù sâu, tham lam, thủ đoạn rất tinh vi.
- Hồng Mai, hiện tại không phải là vấn đề gây ra hay không gây ra. Ông ta muốn đẩy tôi vào chỗ chết, hai chúng tôi, bây giờ không chung một bên nữa rồi.
Tằng Tuấn Tài hừ nói, đem chuyện phát sinh trong cuộc họp bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố tường thuật lại một lần.
- Lão Tằng ơi lão Tằng, tôi nên nói với ông thế nào. Tốt xấu thế nào ông lại gây chuyện với Chủ tịch thành phố mới tới làm gì? Hắn dù trẻ tuổi thế nào, người ta cũng là Chủ tịch của một thành phố.
Là Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy bổ nhiệm cán bộ quốc gia. Không phải ông một Phó Chủ tịch thành phố có thể trêu đùa được
Ông ngẫm lại xem, hắn trẻ tuổi như thế đã là Chủ tịch thành phố, ông đã gặp qua ai trẻ tuổi như vậy làm Chủ tịch thành phố.
Ông lại để Trương Minh Sâm lừa, tuy nói Chủ tịch thành phố không có chỗ dựa vững chắc bên trong, Trương Minh Sâm cũng đã điều tra xong. Nhưng có những quan hệ ông hay Trương Minh Sâm có thể điều tra rõ ràng sao?
Nếu Chủ tịch thành phố không có khả năng gì, làm sao có khả năng làm lên Chủ tịch thành phố, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy. Lão Tằng ơi lão Tằng, thật xấu hổ cho ông khi sống ngần này tuổi. Mắt này thật là đã mờ đi
Trang Hồng Mai dừng lại một chút.
- Hồng Mai, tôi cũng không có cách gì. Trương Minh Sâm đang ép tôi. Lúc ấy tôi cũng không nghĩ được cách thoát ra. Tuy nhiên, Trương Minh Sâm nói.
Chủ tịch thành phố Diệp lần đầu chủ trì hội nghị bộ máy, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì. Tôi nghĩ cũng đúng.
Giống như các cán bộ lúc trước chỉ là làm quen mọi người, nói chuyện tâm sự một chút.
Tôi thật sự không nghĩ vị Chủ tịch thành phố này phong cách khác biệt như vậy. Không ngờ hôm trước nói phải điều chỉnh phân công công tác trung tâm Ủy ban nhân dân thành phố.
Bà nói một chút xem, có vị lãnh đạo nào vừa đến lại dám làm như thế? Không ngờ hắn làm. Hơn nữa, Trương Minh Sâm lấy lý do cho tôi quản lý khối công nghiệp để ép tôi.
Trước kia tôi làm vị trí Chủ tịch thành phố cũng từng phải nhờ vả ông ta. Giờ phút này ông ta mịt mờ nói ra, tôi có cách nào. Biết rõ cái hố cũng phải nhảy vào.
Tằng Tuấn Tài vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
- Vậy sau ông giải thích với ông ta một chút, hơn nữa, lúc ấy tình cảnh hiện tại ông ta cũng thấy. Nếu ông không chịu thua, công tác của ông phải điều chỉnh. Tuy nói tôi không phải coi trọng quyền lực như vậy. Nhưng người chính là vậy. Dựa vào cái gì phải điều chỉnh công việc của ông. Ông quản lý ở khối công nghiệp rất tốt. Việc này truyền ra người ta sẽ thấy ông là người thế nào?
Trang Hồng Mai thở phì phì nói.
- Giải thích cái rắm! Sáng nay tôi đi tìm Trương Minh Sâm. Nào ngờ lão già đó thật sự kiêu ngạo, không ngờ bảo thư ký ra ngoài nói không gặp tôi. Hơn nữa, còn bảo thư ký truyền lời cho tôi, nói lão ta không thích cỏ đầu tường. Tằng Tuấn Tài tôi từ khi nào đã thành cỏ đầu tường
Tằng Tuấn Tài mắng, liếc mắt nhìn Trang Hồng Mai một cái, nói
- Nếu bọn họ lại bức tôi, bố sẽ phản thực sự.
- Ông đừng vội, chờ một chút xem. Có lẽ là Trương Minh Sâm đang tức giận tạm thời phải chờ một thời gian để lão ta nguôi ngoai. Việc này, tôi đi tìm chị tôi nói qua một chút, để xem chủ ý của chị ấy.
Trang Hồng Mai nói.
- Được rồi, hỏi chị ấy một chút cũng tốt.
Tằng Tuấn Tài thở dài, vẻ mặt vô cùng nặng nề.
- Lão Tằng, vậy chuyện nhà máy dệt Thuận Hoa phải làm sao bây giờ? Đã ngày 25 rồi, hiện tại chỉ còn lại hơn mười ngày, chuyện lớn như vậy làm thế nào giải quyết được. Bao năm nay việc này là khó giải quyết nhất, đơn giản chỉ là tranh cãi tiền thôi. Đến lúc đó thực không giải quyết được, ông giải thích như thế nào với Chủ tịch thành phố Diệp. Tôi thấy Chủ tịch thành phố Diệp cũng là lấy đại đao ép ông.
Bộ dáng vẻ mặt Trang Hồng Mai lo lắng nói.
- Giết con gà thôi mà, Diệp Phàm phải lập uy. Hắn một tên tiểu tử làm Chủ tịch thành phố chắc chắn có rất nhiều cán bộ trong lòng không phục. Cho nên, hắn muốn trong thời gian ngắn nhất tạo uy tín cho mình. Mà hôm đó vừa vặn tôi xui xẻo mà thôi. Mẹ nó, lần này thật sự chưa nghĩ ra, thành chỗ thử đao của hắn.
Tằng Tuấn Tài hừ nói.
- Nếu không nhờ chị tôi ra mặt giải hòa một chút?
Trang Hồng Mai có chút nóng nảy, việc này, ở trong cuộc họp bộ máy Chủ tịch thành phố giả bộ chấp thuận, đến lúc ông xã không hoàn thành được nhiệm vụ. Kia khẳng định trở thành con "gà" mà Chủ tịch thành phố muốn giết. Vợ quý chồng, Trang Hồng Mai quyết không muốn thấy ông xã có kết cụ này
- Việc này, mời chị ấy nói như thế nào. Hai ngày nay tôi vẫn ngồi xổm tại nhà máy dệt Thuận Hoa. Tuy nhiên, tôi phát hiện, việc này căn bản là giải quyết không được.
Tôi tìm Bí thư, Chủ tịch thị trấn Hồng Thư nói chuyện cùng với các đại biểu, còn có công nhân viên chức nhà máy dệt Thuận Hoa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bọn họ mà ngồi lại một chỗ thì không làm ầm ĩ cũng chửi mắng nhau, thậm chí động quyền, động gậy.
Hai bên cơ bản là không có khả năng giảng hòa. Thời đại này, vì tiền tất cả mọi người đỏ mắt. Ngay cả tôi là Chủ tịch thành phố cũng không được để trong mắt.
Bí thư thị trấn Hồng Thư là Thái Chí và Chủ tịch thị trấn Lý Minh Sơn cũng kể khổ. Nói chuyện này cũng là bọn họ bị ép buộc, nếu không ra cầm đầu, nhóm dân trong trấn sẽ khiếu oan gây rối. Để bình ổn sự tức giận của nhiều người bọn họ cũng không có biện pháp khác.
Tằng Tuấn Tài nói.
- Haizz…, nếu có thể lấy khoản tiền đất được thì tốt rồi.
Trang Hồng Mai thở dài
- Lấy tiền, lấy như thế nào, đó là vài trăm triệu chứ không phải mấy trăm ngàn đâu.
Tằng Tuấn Tài tức giận hừ nói.
- Nếu không tôi nói chuyện cùng cục trưởng Lưu một chút, xem có thể … lấy chút tiền hay không.
Trang Hồng Mai nói. Bởi vì Trang Hồng Mai làm việc này tại cục Tài Chính. Hơn nữa còn là một trưởng phòng.
- Nói cái rắm. Lưu Nhất Tiêu cơ bản là cùng là chó như Trương Minh Sâm. Hai người giống nhau, nếu trước kia có lẽ ông ta còn nể mặt mũi tôi cho lấy mấy trăm ngàn. Hiện tại, không có khả năng.
Tằng Tuấn Tài mắng, liếc mắt nhìn bà xã một cái, còn nói thêm:
- Hơn nữa, dù có lấy được cũng vô dụng, như muối bỏ biển.
- Tôi sẽ nhanh chóng đi tìm chị Lưu, bằng không, việc này chỉ còn lại hơn mười ngày, để quá muộn sẽ không kịp. Sớm nghĩ biện pháp một chút sẽ không bị vào thế bị động.
Trang Hồng Mai nóng nảy.
- Vậy… Chúng ta cùng đi.
Tằng Tuấn Tài ngẫm nghĩ một chút, cũng không sợ mất mặt, nói.
- Được rồi, chúng ta mau chuẩn bị chút đồ rồi đi ngay.
Trang Hồng Mai nói.
Lưu Chân Mai ba mươi mấy tuổi, mặt tròn, thân cao một mét sáu. Cách ăn mặc thiên hướng giải dị. Không để ý sẽ không biết cô chính là nhân vật số ba Hải Đông, tuy nhiên, cô cũng không ở trong tòa lầu dành cho Ủy viên thường vụ.
Đến bây giờ còn ở ngôi nhà xây bằng gạch với gỗ cũ kỹ. Một tòa nhà ba tầng, bên ngoài có một mảnh sân. Trang Hồng Mai biết chị Lưu có tâm sự.
Cô vẫn không chịu bỏ đi, chính là vì muốn làm bạn với mẹ dưới đất. Lưu Chân Mai nói qua, ở thế giới đó mẹ cô sẽ trở về thăm cô. Cô không thể để mẹ cô đơn. Bởi vì cha cô Lưu Quần Phong đã làm hòa thượng rồi.
Thấy Trang Hồng Mai đến, Lưu Chân Mai tương đối vui vẻ. Nhiệt tình tiếp đón hai vợ chồng em gái nuôi.
- Chị Lưu, em thấy hay là chị thuê giúp việc đi. Chị xem xem, chị làm việc nhiều như vậy, về nhà lại còn nấu cơm. Dù sao cũng mệt mỏi phiền toái, hơn nữa, chị nên tìm người sớm. Cứ như vậy sẽ không tốt, có người ở cùng sẽ tốt hơn.
Trang Hồng Mai cũng rất tùy tiện, mở miệng liền trách móc.
- Hồng Mai, đừng nói chuyện đó nữa. Chị thích yên tĩnh.
Lưu Chân Mai liếc trắng em gái một cái, nói, sau nhìn vẻ mặt xấu hổ của em rể Tằng Tuấn Tài mới hỏi:
- Các em hẳn là có việc gì? Gần đây nhe nói người Thuận Hoa làm ầm ĩ, có phải lại có chuyện gì liên quan đến Thuận Hoa phải không?
Đương nhiên, Lưu Chân Mai đã để ý tới một ít việc lớn mà em rể làm.
- Chị, Tuấn Tài phỏng chừng không đón nổi năm mới rồi.
Nói về việc này, đôi mắt Trang Hồng Mai có chút đỏ.
- Đừng nóng vội, chuyện gì nghiêm trọng như vậy, ngày cả năm mới mà cũng không đón nổi. Nói cho chị nghe, ngàn vạn lần đừng nóng vội, chưa đến thời điểm mấu chốt, đừng vội quyết định.
Lưu Chân Mai thật đúng là thương người em này, giơ tay xoa xoa lưng Trang Hồng Mai một chút, tỏ vẻ an ủi.