Hoàng Cửu Lâm nói xong cúp điện thoại. Không lâu sau điện thoại của La Chấn Siêu vang lên. Tên kia ậm ừ một hồi mặt không khác gì Phương Tam Dương lúc trước, có lẽ là bệnh truyền nhiễm. Hoàn toàn thành một miếng thịt hỏng.
Sau khi buông điện thoại, bộ dạng của La Chấn Siêu cực kỳ xấu hổ. Nhìn Diệp Phàm, cuối cùng cắn răng tiến lên, cùng không khác gì Phương Tam Dương, cung kính ba cái, nói:
- Rất xin lỗi chủ tịch thành phố Diệp, tôi lập tức đi. Tôi đi.
La Chấn Siêu không nói hai lời, nói xong lập tức xoay người đi mất.
Người này cầm được thì cũng buông được. Dù sao cũng là người làm ăn. Vì tiền đều có quyết tâm. Cũng là thể diện thôi, tính làm chó gì.
Trái lại Tô Lâm Nhi mặt không còn chút máu.
Mà hội trưởng Trương Văn Long vẻ mặt luôn bình tĩnh không ngờ cũng lộ vẻ kinh ngạc, nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, rất xin lỗi, hôm nay chúng ta vào đây chơi bóng, không cần quan tâm đến những chuyện đáng ghét này.
- Tốt, chơi bóng thì chơi bóng.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, nhìn Tô Lâm Nhi liếc mắt một cái cười nói:
- Diệp Phàm hôm nay đến Tô thị hội sở làm khách có được không?
- Vâng.
Tô Lâm Nhi bất đắc dĩ gật đầu cười.
- Vậy là tốt rồi.
Diệp Phàm gật gật đầu, đột nhiên nghiêm mặt, hừ nói:
- Vậy cô còn không đi chuẩn bị một chút, tôi muốn chơi bóng. Cô hãy là người nhặt bóng cho tôi.
Diệp Phàm nói xong, khích phách mười phần, khoát tay áo, chỉ vào Tô Lâm Nhi còn ngoắc đầu ngón tay. Bộ dạng cực kỳ ngả ngớn, giống như Tô Lâm Nhi là cô bé phục vụ của mình. Hắn nói xong, giành bước lên trước.
Diệp Phàm làm như vậy, mục đích tất nhiên là khơi mào mọi việc. Việc này nếu là Tô Lâm Nhi cùng hội trưởng Trương cùng làm thì tốt. Mà hội trưởng Trương đến lúc này còn giả bộ làm người tốt, hắn cùng với Tô Lâm Nhi sẽ có mâu thuẫn.
Đến lúc đó Tô Lâm Nhi có đuổi hắn đi không. Mà hắn là do hội trưởng Trương là khách do Trương Văn Long mời đến. Đến lúc đó, thì xem Trương Văn Long đối mặt với tình huống khó khăn như thế nào. Diệp Phàm có chút nghi ngờ.
Tất nhiên, lúc này mọi người ở đây đều ngây người, không ngờ có người nói chuyện với Tô Lâm Nhi như vậy. Hơn nữa, vẫn là vị Chủ tịch thành phố bạo lực kia.
Thậm chí, một số người tâm lý khá vững nghĩ, không biết Tô Lâm Nhi không nghe lời có bị Chủ tịch thành phố cương quyết đến cùng không.
- Có thể làm người nhặt bóng cho Chủ tịch thành phố tôi rất vinh dự, ha ha. Chủ tịch thành phố, tôi đi nhặt cầu. Khách hàng là thượng đế.
Tô thị hội sở đương nhiên sẽ phục vụ chu đáo. Yên tâm, tôi nhặt cầu sẽ làm anh vừa lòng.
Nào nghĩ, Tô Lâm Nhi thản nhiên cười, còn vén áo làm tỏ lễ với Diệp Phàm. Đây là lễ của nô tì ngày xưa gặp ông chủ.
Đi theo Diệp Phàm đến sân Golf, đi sau còn có người của nhà họ Tô, còn có Trương Văn Long. Tất nhiên đều tròn mắt. Không biết đại tiểu thư nhà họ Tô lại diễn như vậy, không hiểu ra sao cả.
Cảm thấy rất kinh ngạc về Diệp Phàm. Vốn nghĩ với tính cách và sự cao ngạo của Tô Lâm Nhi, hơn nữa lại xuất thân từ gia tộc lớn, chắc chắn sẽ tức giận.
Không thể ngờ Tô Lâm Nhi trở nên dịu dàng, giống như biết thành người khác. Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng quyét qua phía sau Tô Lâm Nhi, thầm nói: "Xong đời, cô gái này không làm ầm ĩ, không mắng, không đánh đạp. Nhưng càng thâm thúy khó biết, là đối thủ khó chơi. Thường thường đối thủ như vậy phải chú ý."
Không cần nói tư thế Tô Lâm Nhi kéo váy nhặt bóng cho Diệp Phàm rất đẹp.
Có lúc Tô Lâm Nhi đi nhanh giống như người mẫu đang trình diễn. Có lúc cô đi chậm giống như pha quay chậm cô gái đi dạo trong phim.
Hơn nữa, những điểm nhạy cảm của cơ thể đều lộ ra hết. Mỗi lần cúi xuống nhặt bóng, mọi người đều líu lưỡi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Phàm tất nhiên cũng thấy, không chỉ mở rộng tầm mắt mà còn có chút động lòng. Mấy nhân viên phục vụ đứng cạnh nghẹn họng nhìn trân trối, thâm nói, mặt trời có phải mọc phía tây không?
Tô Lâm Nhi phục vụ chu đáo, bưng trà đưa nước, lấy khăn mặt cho Diệp Phàm lau mồ hôi đều làm hết.
Diệp Phàm cũng giống như ông vua, chỉ có thể hượng thụ sự dịu dàng của tiểu thư nhà họ Tô. Trong lòng Diệp Phàm thầm nói, làm sao có thể hưởng thụ, đây mới thật sự là khó khăn. Bố không muốn hưởng thụ loại này, rất đau…
…
- Chẳng lẽ tôi thực sự phải đầu hàng.
Diệp Phàm trộm nhìn Tô Lâm Nhi trán đang lấm tấm mồ hôi một cái. Tuy nhiên, trong nháy mắt Diệp Phàm liền tỉnh táo lại, rùng mình một cái, hắn biết, cô gái này chắc chắn là một con hồ ly xảo quyệt. Hơn nữa, tuyệt đối không phải là con mèo ngoan ngoãn.
- Cô muốn nhặt cầu có phải không?
Diệp Phàm cười thầm trong lòng, đánh một can cầu, bốp một tiếng, không ngờ bay lên trời.
May mắn thế nào, không rơi đến gần Ủy ban nhân dân thành phố. Hơn nữa, xuyên qua cửa sổ, vào văn phòng của Diệp Phàm.
Mấy người đứng xem, tất nhiên là ngây người. Trong lòng thầm kêu, mẹ nó, đây là người đánh cầu sao? Có thể đánh xa như vậy, hơn nữa, hình như còn xuyên qua cửa sổ. Không biết có rơi vào phòng lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố không.
- Ngại quá, hơi mạnh tay.
Diệp Phàm nhún vai, tỏ vẻ xin lỗi, nhìn chằm chằm Tô Lâm Nhi, xem cô làm gì bây giờ.
- Phục vụ, đổi cầu khác đi.
Giám đốc Tô thị hội sở Tô Quý Tài vội vàng nói với người phục vụ.
- Có được không?
Tô Lâm Nhi hất tóc, dáng rất đẹp, hơn nữa, nhìn phía cửa sổ xa xa.
Tay cầm một cái quạt, tất nhiên có chút mệt mỏi. Nói câu này với Tô Quý Tài nhưng thực ra là nói cho Diệp Phàm nghe. Tư thế này cũng là để Diệp Phàm nhìn.
Nhưng hiển nhiên, Diệp Phàm giả ngu, không nhìn, tai điếc mắt ngu. Giống như Diệp Phàm là thánh, không hiểu được người thường.
Diệp Phàm có chút lăng xăng nhìn về phía văn phòng của mình thở dài nói:
- Ôi, đánh vài lần, không ngờ cầu bay. Cầu đánh quen cũng không muốn thay đổi. Thay đổi không thích, như cũ vẫn thích hơn. Tuy nhiên, thôi đi, thôi đi, nếu làm khó tiểu thư Tô, tôi phải đi thôi. Đứng trên sân bóng không có cầu ở đây có gì thú vị.
Diệp Phàm vừa nói vừa lắc đầu.
- Tôi đi nhặt.
Tô Quý Tài nhìn xa xa cắn răng xoay người định đi.
- Ở đây ai là người nhặt cầu, vừa rồi ai nói là người nhặt cầu của tôi.
Diệp Phàm trừng mắt nhìn Tô Quý Tài một cái hừ nói. Tất nhiên phê bình một số người không nên mù quáng vội vàng.
- Tôi nhặt!
Tô Lâm Nhi giọng nói như rít qua kẽ răng. Mặt không dịu dàng, ngược lại như cô sơn nữ, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Được thôi, tôi chờ. Tổng giám đốc Tô, cho tôi chén trà. Hội sở này trong việc pha trà vẫn có chút khiếm khuyết. Nếu là hội sở sang trọng, phải phục vụ đúng chỗ. Bằng không có người trách cứ không tốt lắm. May cho các anh là gặp tôi, nếu không thì phiền.
Diệp Phàm ngồi lên ghế nhựa, miệng cằn nhằn.
-
Tô Lâm Nhi cuối cùng không kìm nổi, hôm nay nhịn Diệp Phàm lâu như vậy, bùng phát.
Cô cầm lấy chén trà định hất về phía Diệp Phàm. Tuy nhiên, Tô Quý Tài giành lại.
Y nhìn Diệp Phàm lạnh lùng nói:
- Đây là Tô thị hội sở, tuy nói là khách hàng là thượng đế nhưng Tô thị hội sở chúng tôi cũng có quyền không tiếp một số khách hàng. Chủ tịch thành phố Diệp, mời đi chỗ khác.
- Hội trưởng Trương, ngại quá, tôi không biết thưởng thức, bị xếp vào sổ đen. Làm hại anh đi theo tôi cũng bị thế, biến thành người không biết thưởng thức. Ôi, có lỗi, có lỗi.
Diệp Phàm thản nhiên nhìn Trương Văn Long một cái nói.
- Ngại quá, hôm nay đến đây thôi. Lần sau tôi mời anh.
Hội trưởng Trương vẻ mặt có chút khó chịu, gần như khóc cũng không biết biến vào đâu.
- Hội trưởng Trương, lần sau đến hi vọng anh mang theo người có năng lực một chút đến. Có nhiều người, không hiểu, nếu không thì sinh phiền.
Lúc này Tô Lâm Nhi lạnh lùng hừ nói, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, người không có năng lực khiến tiểu thư phục vụ lâu như vậy, ngại quá.
Diệp Phàm xoay người đi. Câu này tất nhiên là nói Tô Lâm Nhi không có năng lực. Người đánh cầu không có năng lực thì người nhặt cầu sao có thể có năng lực.
- Khốn khiếp.
Chén trà trong tay cuối cùng bị Tô Lâm Nhi ném đi, vỡ tan.
Nháy mắt đã đến cuối năm,
Ngày nghỉ của Diệp Phàm bắt đầu từ giờ tan tầm ngày 29 âm lịch.
Hắn lái chiếc Mitsubishi cải trang nhằm thẳng huyện Cổ Xuyên.
Từ Hải Đông lái xe đến Cổ Xuyên ít nhất năm tiếng, đường không tốt. Tuy nói là tỉnh lộ nhưng đường rải nhựa, nhiều chỗ khấp khểnh, tốc độ cũng không cao.
Xe đi ngang qua thành phố Mặc Hương, Diệp Phàm cũng chưa đến hỏi thăm lãnh đạo thành phố vì không kịp thời gian. Diệp Phàm tính tế âm lịch sẽ đi thăm hỏi nên đi qua thành phố luôn.
Phía trước là một khúc cua, một chiếc xe tải lớn chặn bên đường, bên kia là một chiếc đang đến.
Xui xẻo chính là xe tải đã sửa dụng lâu năm, ì ạch cuối cùng không ngờ dừng giữa đường.
Diệp Phàm cũng có cảm giác có chút mệt mỏi, dừng xe ven đường, mở cửa xe xuống hút một điếu thuốc.
- Người anh em, cho mượn bật lửa.
Gã lái xe Giải phóng trung niên, giơ tay về phía Diệp Phàm.
- Không thành vấn đề.
Diệp Phàm gật đầu, giơ tay tìm bật lửa. Đột nhiên cảm thấy gió lạnh, cảm giác khác thường, vội vàng tránh qua bên trái.