Thế là quan sát một hồi sau rồi đi tới.
Nửa tiếng sau, Vương Nhân Bàng dừng bước, ngây ngốc chỉ ra phía trước - Nhìn xem, đó là cái gì?
- Cái này cũng đáng nói? Trương Ẩn Hào khinh thường nói.
- Đó là cái gì? Vương Nhân Bàng hỏi lại.
- Không phải là giấy anh lau mồ hôi ném xuống sao? Có gì lạ, còn hỏi? Bao Nghị cũng không nhịn được hừ nói.
Sau đó tất cả mọi người ngẩn ra.
- Không đúng, chúng ta làm sao không nhìn thấy anh ta lau mồ hôi bằng giấy rồi ném xuống. Trừ phi là Trương Ẩn Hào đột nhiên tỉnh ngộ nhìn Diệp Phàm.
- Lần này lại là quỷ đánh tường rồi, xem ra, chúng ta lại gặp chuyện phiền toái rồi.
Diệp Phàm cười khổ một tiếng nói - Chúng ta thử một lần, lần này tốc độ nhanh một chút, đi thẳng đễn cái hang kia.
Vì thế, để lại ký hiệu, mọi người cùng đi nhanh. Tuy nhiên, điều buồn bực lại là mọi người lại trở về chỗ ban đầu.
- Núi này cũng không phải vây quanh chứ, chúng ta đi thẳng làm sao lại có thể trở lại. Hơn nữa, hiện giờ rất kỳ lạ, mặt trời đã chiếu cao, không phải là chúng ta quá mệt mỏi sinh ảo giác chứ? Bao Nghị có chút buồn bực nói.
- Đây là hoang đảo thần bí, trước kia chúng ta đã gặp tượng đá thần bí. Mà tượng đá nhìn qua tuyệt đối là thật sự.
Tuy nhiên, khi anh đưa tay ra sờ thì trống trơn đấy. Mà anh lại có thể nhảy lên đầu tượng đá để đứng, nếu trống trơn thì làm sao có thể đứng.
Mà chúng ta lạc đường trong tượng đá không ít ngày, thiếu chút nữa mất mạng. Lần này tượng đá không thấy, rắn cũng không thấy.
Có thể là biến thành núi lớn để thần bí không? Diệp Phàm nói.
- Núi này chắc chắn không phải là núi giả, cây này, cỏ này, còn có nước trên cỏ đều không thể là ảo giác. Lần này chúng để người ở lại chỗ này, rồi thử lại một lần. Trương Ẩn Hào nói.
Trần Quân giữ hai đội viên Báo Săn ở lại nguyên chỗ cũ để quan sát. Mấy người Diệp Phàm lại xuất phát.
Tuy nhiên vẫn trở lạ chỗ cũ.
- Thế này có phát hiện gì không?
- Thật đúng là gặp quỷ rồi, rõ ràng chúng tôi nhìn thấy các anh đi thẳng vào hang kia. Hơn nữa cũng chưa đi vòng, kỳ lạ chính là trơ mắt nhìn các anh trở lại chỗ chúng tôi. Thật sự là quỷ rồi. Trần Quân dụi mắt, vẻ mặt cũng kinh ngạc không thôi.
- Có lẽ lại là vấn đề về thị giác, là quang học lừa gạt ánh mắt chúng ta. Chúng ta thấy không phải là sự thật.
Diệp Phàm thở dài, chau mày, nói - Việc này tạm thời không thể thay đổi, hiện giờ tôi nhảy đi một cái, các cậu nhìn, tôi cô gắng không mất nhiều thời gian lắm, lợi dụng không gian để đi về phía trước.
Diệp Phàm lợi dụng con dơi trượt lên không trung khoảng cách 200-300m, tất nhiên là các đồng chí phía dưới nhìn bội phục rồi.
Tuy nhiên, cái hang kia cách chỗ này khoảng một nghìn mét. Một phát cũng không thể đến chỗ đó ngay.
Đúng lúc này Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện.
Phía dưới lại có một làn khói mỏng như sương mù màu đỏ bay lên, sương mù này rất mỏng, hơn nữa, sương mù vốn có nước, cùng với ánh mắt trời chói mắt, mắt thường rất khó phát hiện.
Tuy nhiên, dưới đôi mắt ưng vẫn là hiện hình rồi.
Sương mù từ đâu đến?
Diệp Phàm trong lòng thắc mắc. Thế là xoay tròn người lên xuống mấy cái, cuối cùng phát hiện manh mối, bóng dáng một con rắn ẩn hiện trong sương mù.
Mẹ kiếp, chẳng lẽ rắn xuất hiện, là chúng nó đang tác quái. Diệp Phàm trong lòng mắt một câu, đôi mắt ưng càng chú ý, nếu bóng dáng rắn xuất hiện rồi, thì thật sự chắc chắn rắn ở cách đó không xa.
Hắn theo bóng dáng quanh mình lập tức nện xuống ba quả lựu đạn công xuất lớn.
Rầm một tiếng vang lên.
Quả nhiên hiệu quả, một cái đuôi rắn thô nhám như thùng nước màu đỏ nhạt bắt lên trong sương mù, há mồm cắn về phía Diệp Phàm.
- Súc vật!
Diệp Phàm mắng một tiếng, một chưởng đánh xuống. Con rắn kia tránh sang một bên, hơn nữa, hành động nhanh hiếm thấy. Đuôi dùng lực quẫy qua.
Tuy nhiên, Diệp Phàm lại dùng quái vật Huyết Trích Tử.
Con rắn vừa thấy quái vật này không ngờ hơi sửng sốt. Tuy nhiên, sau đó, con rắn há mồm phun một cái, sương màu đó từ trong mồm giống như máu bay về phía Huyết Trích Tử.
Lần này con rắn tính sai, nếu như là trúng chắc chắn bị nó hạ độc. Tuy nhiên, quái vật này chỉ là một vật sát khí, độc gì đối với nó cũng không hiệu quả.
Ầm
Con rắn kêu thảm một tiếng, bị quái vật Huyết Trích tử chụp trúng đầu. Con rắn liều mình giằng co, tuy nhiên, Huyết Trích Tử chính là vật để lấy đầu người.
Một khi đã bị chụp trong đó, trừ phi bản lĩnh của anh mạnh hơn người khống chế Huyết Trích Tử, nếu không, căn bản là không thể tránh ra.
Diệp Phàm dùng lực một cách quyết đoán, răng rắc một tiếng vang giòn.
Đầu của con rắn dữ tợn theo Huyết Trích Tử rơi xuống đất, đuôi rơi theo sau.
Vừa thấy Diệp Phàm giết rắn, mọi người đều chạy đến.
Tuy nhiên, từ trong màn sương mù màu đỏ lại xuất hiện ba con rắn khác. Lập tức mọi người cùng nhau tấn công, thi nhau bắn đạn về phía con rắn.
Không lâu, mấy con rắn đều bị tiêu diệt.
Diệp Phàm vội vàng sắp xếp Trương Ẩn Hào rạch bụng rắn ra, tuy nhiên, khiến Diệp Phàm buồn bực chính là.
Chỉ có con rắn lớn đầu tiên bị hắn giết có rắn bảo to rằng quả trứng chim bồ câu, nhưng con rắn khác không có.
- Chúng ta uống máu rắn trước, rất có dinh dưỡng đấy. Diệp Phàm cười nói, mọi người vừa nghe lập tức uống.
Bên này lại giả bộ có mấy cái.
- Vừa rồi chúng ta lạc đường có lẽ là do con rắn này tác quái. Diệp Phàm nói.
- Làm sao có thể, rắn có thể mê hoặc chúng ta sao? Vương Nhân Bàng không tin nhìn Diệp Phàm.
- Không tin giờ chúng ta đi đến cửa hang, có lẽ không trở lại điểm ban đầu được rồi. Diệp Phàm cười thần bí, cùng mọi người đi nhanh, quả nhiên, lần này thuận lợi đi đến cửa hang.
- Con mẹ nó, đúng là tà môn. Vương Nhân Bàng không kìm nổi mắng một câu.
- Kỳ thật cũng không có gì, con rắn lớn này phun ra màn sương đó làm ảnh hưởng đến thần kinh, khiến con người sinh ra ảo giác.
Vừa rồi chúng ta quay trở lại chỗ ban đầu, có lẽ cũng không trở về chỗ ban đầu. Còn có một khả năng, chúng ta vừa rồi mới bị làn sương màu đỏ này làm mê đi, tự động quay lại điểm đầu
Diệp Phàm nói.
- Chỗ này tôi cảm giác như có người khống chế vậy. Chẳng lẽ trên hoang đảo này thực sự có người ngoài hành tinh. Có một số việc không giống với bình thường. Bao Nghị nói.
- Đối với những thứ không biết, chúng ta đều cảm giác thần bí. Có một số việc, khoa học không thể giải thích rõ ràng được. Thật ra, cũng coi như không là gì. Diệp Phàm nói.
Mọi người đi qua cửa hang, Diệp Phàm dừng bước.
- Phát hiện cái gì? Vương Nhân Bàng hỏi.
- Mọi người nhìn phía trước xem, phía trước có phải là có khoảng đất trống không? Diệp phàm hỏi.
- Vâng, đúng là có khoảng đất trống. Hơn nữa, hình như còn có lều và đồ vật này nọ. Bao Nghị hạ kính viễn vọng xuống nói.
- Ừ, cái lều này có lẽ có người. Có thể làm đám người Anh hoặc người Nga. Mọi người phải hết sức cẩn thận, chúng ta đến đó xem. Diệp Phàm ra lệnh, phân công vài người cùng đi đến đó.
Cẩn thận đến trước lều.
Tuy nhiên, nhìn bên ngoài không có cách nào biết lều này của nước nào.
Diệp Phàm cùng Vương Nhân Bàng tìm quanh phạm vi 1km quanh lều, xác định không có người mai phục. Vì thế, Diệp Phàm lặng lẽ đến chỗ cái lều.
- Sao không có người, người đi đâu? Diệp Phàm ấp úng nói gọi Vương Nhân Bàng và mọi người đến.
Cái lều cũng không phát hiện có người. Tuy nhiên, tất cả dụng cụ, như lương thực quân dụng, nồi nấu cơm đều đang ở đây.
Đồ hộp đã mở, chẳng qua, chưa hề ăn, có cái ăn một nửa, thìa vẫn để trong hộp.
Nơi này hết thảy đều cảm thấy thần bí.
- Trên biển có tàu ma, chẳng lẽ trên đất liền có lều ma? Bao Nghị ấp úng nói.
- Nếu như họ đi làm nhiệm vu, thì những thứ này đã chuẩn bị dù sao cũng phải mang đi. Lương thực này rất quan trọng, không có lương thực thì ăn cái gì? Diệp Phàm nhìn cái lều nói.
- Có phải là gặp tình huống đột xuất, đi rất vội không kịp mang đi không? Mọi người xem, vũ khí vẫn mang đi, cũng không phát hiện súng ống, đạn dược gì để lại. Trương Ẩn Hào nói
- Nơi này chúng ta càng phải cẩn thận, nếu có thể xuất hiện tình huống đột xuất, vậy chắc chắn việc này cũng có thể xảy ra với chúng ta. Nhìn dụng cụ này đây hẳn là người Anh.
Diệp Phàm nói.
- Buổi tối cứ nghỉ ngơi ở đây trước, có sẵn máy cái lều rất thoải mái. Vương Nhân Bàng đề nghị.
- Cứ quyết định như vậy đi, các đồng chí cảnh giới phải đảm bảo tinh thần. Diệp Phàm gật đầu đồng ý, mọi người ngồi xuống bận rộn chuẩn bị cơm chiều.
Diệp Phàm lo lắng, quan sát phạm vi 3km quanh khu vực một vòng, đích thật là không có hiện tượng gì khả nghi, cũng mới trở lại lều nghỉ ngơi. Có Trần Quân và Trương Ẩn Hào đảm trách cảnh giới trước.
Cuối cùng mặt trời cũng lặn xuống. Trong núi cái gì cũng tốt, muỗi rất nhiều. Các đội viên đều thật sự mệt mỏi. Những đội viên Báo Săn đã đều ngáy o o rồi.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng điều tức.
- Rittttttt.. Nửa đêm một âm thanh khó nghe rất nhỏ truyền đến tai Diệp Phàm. Hắn vội vàng đi ra ngoài lều quan sát.
Lập tức thiếu chút nữa nuốt mất lưỡi.
Bởi vì Trương Ẩn Hào và Trần Quân cùng bốn đội viên Báo Săn đều đang đứng xếp hàng đi.
Diệp Phàm phát hiện mấy cặp mắt kia đều có chút si ngốc, không biết cái gì đã làm cho họ như vậy.
Diệp Phàm vội vàng đánh thức Vương Nhân Bàng và những đội viên còn lại, Diệp Phàm nhanh chóng chạy ra ngoài, nội khí vừa ra đã cuốn cả sáu người vào trong lều.
- Dùng nước đá lạnh tạt vào bọn họ. Diệp Phàm nói. Vương Nhân Bàng vội vàng mở lọ làm đá đặc biệt tạt vào họ, sáu người lập tức tỉnh dậy.
- Sao lại thế này? Diệp Phàm hỏi.
- Cái gì sao lại thế? Trương Ẩn Hào có chút không hiểu hỏi.
Vương Nhân Bàng nói qua tình hình vừa rồi một lần, Trương Ẩn Hào và tất cả đều ngây người.