Diệp Phàm biết Trấn Đông Hải dùng phép kích tướng cũng không để ý.
- Cái này chắc chắn là có, mang tất cả mọi người trở về bình an.
Tướng quân Trấn nói trên điện thoại, vẻ mặt buồn bực, đập tay lên bàn quát
- Đồ cứng đầu.
- Lão Trấn, cứng đầu cũng xấu tùy chỗ. Anh không thấy, cậu nhóc này trả giá cũng được. Cậu ta có những anh em có thể vì anh ta hi sinh tính mạng, không phải tôi chê cười anh, như Tề Thiên mà nói, cậu nhóc này thì quân lệnh của thủ trưởng có khi không bằng Diệp Phàm, có tin hay không?
Lý Khiếu Phong mỉm cười châm biếm Trấn Đông Hải.
- Hừ, bọn họ là anh em.
Trấn Đông Hải bất mãn thầm nói một câu, nhìn Lý Khiếu Phong liếc mắt một cái, hừ nói
- Cậu nhóc này rất có duyên, con gái hình như cũng rất thích, như con gái nhà họ Triệu Triệu Tứ còn có Viên Viên đều có ý với cậu nhóc này.
- Ha ha ha, mỹ nhân yêu anh hùng, cái này có gì đáng ngạc nhiên, lão Trấn, chúng là đều già rồi. Còn phải nói thêm, cô bé nhà họ Phương kia đi Đức Bình tìm hắn, cô nhỏ xem ra đã yêu rồi, tuy nhiên về sau cũng đủ làm cho cậu nhóc này bận bịu. Nhiều phụ nữ cũng phiền toái. Hơn nữa, hắn cũng hiểu điều này, tất cả đều là khuê nữa Bắc Kinh, bảo họ ba cô lấy một chồng là không có khả năng, ôi… Hoa nhiều cũng có họa.
Lý Khiếu Phong cười xong thở dài.
- Đáng đời.
Trấn Đông Hải tức giận nói.
- Xem ra Lạp Lạc Đế ở Thái Lan cũng không bỏ qua hắn, chúng ta cứ chờ xem.
Lý Khiếu Phong cười.
- Lạp Lạc Đế không biết thân phận của hắn, hẳn là sẽ không làm gì chứ?
Trấn Đông Hải lắc đầu.
- Ha ha, nhà nước xuất mã, anh nghĩ lại xem, Lạp Lạc Đế ngu ngốc sao? Người ta là người nhà của quốc vương không phải đồ ngốc.
Lý Khiếu Phong đa mưu túc trí cười.
- Ha ha, cậu nhóc này thật lợi hại, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, gặp phải Lạp Lạc Đế thì phiền toái. Nghe nói Thái Lan có thể một chồng nhiều vợ, chỉ sợ đến lúc đó thành ra cậu nhóc này ở Thái Lan lấy vợ thì chúng ta lớn chuyện.
Trấn Đông Hải không ngờ vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Cưới vợ thì cưới, dù sao cũng để ở Thái Lan không mang về nước là được, huống chi Lạp Lạc Đế hợp tác với nước ta khá tốt. Ngày xưa đã thế hiện tại lại thêm quan hệ thông gia, có thêm quan hệ này chúng ta và Lạp Lạc Đế không phải cùng một nhà sao.
Lý Khiếu Phong vẫn ngụy biện.
- Có thể, Lạp Lạc Đế có mấy người con gái hình như còn gọi là Công chúa.
Trấn Đông Hải cười nói.
- Việc này không rõ lắm, chúng ta thăm dò y sẽ làm y mất hứng, trước đây nhà nước với y có hiệp định. Những chuyện có thể biết đều là chuyện bên ngoài ví dụ như y có mười người con gái, tuy nhiên có lẽ y còn có những đứa con chưa công khai, giống như cô con gái đã đến Trung Quốc chúng ta học đúng không?
Lý Khiếu Phong hỏi.
- Đúng rồi, còn có tên tiếng Trung, gọi là cái gì để điều tra xem. Nghe nói dáng khá chuẩn…
Trấn Đông Hải cười mờ ám.
Xoay người sang thiếu tướng nói:
- Lập tức điều động ngũ đẳng cao thủ đến Tam Giác Vàng của Thái Lan chấp hành nhiệm vụ bí mật, trang bị những vũ khí tốt nhất của Tổ đặc nhiệm A.
Lần này hành động là việc chính của Phó soái Diệp Phàm, không được ai bất kính với hắn, anh nói với bọn họ, nói là Tổ đặc nhiệm A chúng ta với Diệp Phàm có vụ giao dịch.
Hành động là việc chính của hắn, phải cư xử giống như thủ trưởng. Nghiêm cấm lộ thân phận đích thực của hắn, còn nữa, thuốc thay đổi vẻ mặt mang một ít đến Thái Lan rồi nói sau.
Lần này chỉ sợ hi sinh vài đội viên tốt.Ngoài ra nếu có khả năng, bắt người năm kia đem về.
Bảo Trương Hùng mang đội đến Thái Lan phối hợp với Diệp Phàm. Thân phận của Diệp Phàm Trương Hùng sẽ biết, không phải nói nhiều.
- Được.
Người thiếu tướng xoay người sải bước đi.
- Tiểu Diệp, còn sống trở về.
Lý Khiếu Phong miệng thì thào nói.
- Đúng vậy, còn sống trở về…
Trấn Đông Hải nhìn ra xa, khóe mắt ươn ướt. Ai nói tướng quân không rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc đau lòng.
Lúc đó Diệp Phàm đang ngồi trong phòng vẻ rất khó khăn.
- Lô Vĩ, lão Hạ, còn cả Trần Quân, Phương Viên. Phật Samoa tôi va Tề Thiên đến đó, các cậu ở đây chờ tôi. Nếu nhiều người đi sợ phiền toái lớn hơn, đến lúc đó tôi còn phải phân tâm quan tâm.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
Đôi với Lô Vĩ, Diệp Phàm thật sự là hết chỗ nói rồi, vốn là không rảnh không đến, không ngờ lại chạy đến.
Nếu Tướng quân Trấn nói lần này là Tổ đặc nhiệm A ra mặt, vậy thì thay đổi thành nửa cá nhân nửa nhà nước. Diệp Phàm không muốn mấy người Trần Quân và Lô Vĩ đã bị thương, tuy nhiên đối với chuyện tổ đặc nhiệm A lại không thể nói rõ.
- Cho tôi đến là được.
Đỗ Phong lạnh lùng nói.
- Việc này không liên quan đến ông, ông muốn đi làm gì?
Diệp Phàm nhíu mày nói.
- Tôi lo lắng về bọn họ.
Đỗ Phong nhìn mấy người Lô Vĩ, lại nhìn Diệp Phàm hừ nói:
- Tôi chỉ tin tưởng cậu.
Xem ra Đỗ Phong có tâm lý đề phòng cũng lớn, cũng khó trách y như vậy. Mấy tháng nay trốn khắp nơi có thể nói, không có người nào y có thể tin.
Y tạm thời tin tưởng Diệp Phàm, thứ nhất là Diệp Phàm thân thủ cao, thứ hai là Diệp Phàm đã cho y nhìn rõ căn cứ về thân phận Ban Quân vụ. Vả lại, nếu thực sự bị lừa, y cũng chỉ biết.
- Ông không cần lo lắng gì, chúng ta sẽ cùng đi,
Lô Vĩ thản nhiên cười nói.
- Việc này không bàn bạc thêm, quyết định như vậy rồi, tôi và Tề Thiên, hơn nữa có cả Đỗ Phong, ban người đi là được.
Diệp Phàm nhìn Lô Vĩ nói.
- Chê tôi làm vướng chân phải không?
Hạ Hải Vĩ có chút tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm. Anh ta đương nhiên biết Diệp Phàm có ý tốt nói:
- Về võ công tôi kém các cậu, tuy nhiên về kinh nghiệm tôi chưa chắc kém so với các cậu. Trước đây tôi còn là trinh sát xuất ngũ, hiện tại tôi càng mạnh hơn trước kia.
- Không cần phải nói Anh Diệp, em với anh đã định, phải chết cùng chết, 20 năm sau lại là một hảo hán.
Trần Quân hét lớn.
Đối với Trần Quân này Diệp Phàm có chút khó xử, Trần Khiếu Thiên chắc chắn ẩn thân đi theo, làm nên vũ khí mạnh nhất của Diệp Phàm.
Nếu cả Trần Quân cũng đi thì như người ta nói một nhà đều ở trong này. Diệp Phàm thật sự không đành lòng vậy.
Trừng mắt nói:
- Lời của tôi không ai nghe có phải không, thật sự các cậu còn gọi tôi một tiếng Anh Diệp nữa không, chẳng lẽ bình thường đều là những lời ngon ngọt, ngụy trang?
Diệp Phàm ra vẻ tức giận. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Ha ha, Anh Diệp, hai chữ này nói rất tốt. Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, không cầu cùng năm sinh tháng sinh nhưng cầu cùng ngày chết. Cậu Diệp, nói cách khác tin rằng không ai có ý định lùi bước bởi vì tất cả mọi người đều là anh em, cậu thấy có đúng không?
Hạ Hải Vĩ đột nhiêm mỉm cười nói.
- Anh Diệp, tôi thấy mọi người cùng đi, rất nguy hiểm, bệnh của tôi tin rằng từ từ có thể chữa, mặc dù chữa không được, coi như gặp xui xẻo lớn thôi vậy.
Phương Viên cảm động nghẹn ngào nói.
- Vớ vẩn, nói rất hay, nhưng cầu cùng ngày chết, ha ha ha, cùng đi, ai cũng đi hết, đồng sinh cộng tử.
Diệp Phàm vung tay lên, nói với mọi người.
- Mọi người cũng mệt mỏi rồi, trời đã sắp sáng, đi tắm và nghỉ ngơi đi. Nghỉ ngơi một ngày, ngay mai tìm hiểu nghiên cứu một chút về Phật Samoa, mảnh đất đó hẳn không phải là đầm rồng hang hổ.
- Yes.
Không thể tưởng tượng được Hạ Hải Vĩ Lô Vĩ, Tề Thiên, Trần Quân Phương Viên bốn người đồng loạt bắt chước cảnh sát Hồng Kông.
Hạ Hải Vĩ còn nghiêm mặt nói:
- Diệp Phàm, nếu hành động lần này là việc chính của cậu, nhất định phải có quy củ, lời của cậu mọi người phải nghe.
Ví dụ như cậu ra lệnh người nào rút người đó lại không muốn đi, việc này không được, ở Phật Samoa chúng ta phải coi mình như bộ đội chính quy mới được.
Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể đảm bảo an toàn, hơn nữa có thể gây thương vong lớn nhất cho đối phương. Về sau chúng tôi gọi cậu là đội trưởng.
- Đúng gọi là đội trưởng,
Mọi người trong phòng đều hô lớn, may là phòng có cách âm nếu không đúng là có thể làm cho Lạp Lạc Đế không ngủ được. Lạp Lạc Đế chỉ là có chút thân thích với nhà nước tuy nhiên với Quốc vương Thái Lan quan hệ cũng tốt. Cho nên, nói là thân vương nhưng thực ra không phải.
- Toàn thể nghe lệnh, đi nghỉ ngơi,
Diệp Phàm đứng thẳng như tướng quân ra lệnh cho mọi người. Sau đó mọi người đi nghỉ.
Tuy nhiên, trong nháy mắt tất cả đều kích động.
Vẻ mặt mọi người đều rất lạ, mọi người nhìn nhau không hiểu.
Tề Thiên nhìn Lô Vĩ tò mò hỏi:
- Anh hai, phòng anh có không?
- Ok, tình hình rất lớn, một người.
Lô Vĩ làm động tác, rất cường điệu, Hạ Hải Vĩ cũng vẻ mặt mờ ám hỏi Trần Quân, Trần Quân cũng gật đầu.
Cuối cùng, tất cả mọi người nhìn chăm chú về phía Diệp Phàm, hỏi:
- Đội trưởng, thế này rốt cuộc là thế nào? Có phải anh bảo Baba Rudge sắp xếp, bọn họ không phải là shemale chứ?
- Tôi biết thế này là thế nào đâu? Đang bực mình, vào phòng thấy một cô nàng, con mẹ nó, hình dáng đúng là không tồi, mặc một bộ đồ Thái truyền thống, một tư tưởng nước ngoài dị thường.
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Đúng vậy, tôi vào phòng có cô nàng giống như Ấn Độ, dáng người thật sự là gợi cảm, gợi cảm đến mức làm người ta sợ.
Lô Vĩ nhún vai, mẻ mặt khổ sở nói.
- Của tôi thì không mập vừa phải, là một cô gái không tồi. tôi còn khua chân múa tay hỏi một chút, cô hình như là từ Lào đến.
Tề Thiên cười nói.
- Của tôi thì cô ấy nói là người Indonesia, dáng người cũng rất tuyệt, chỉ có điều da hơi đen.
Hạ Hải Vĩ vẻ mặt đau khổ cười nói.
- Nơi này thật sự thành kỹ viện quốc tế lớn. mẹ nó thật là kỳ lạ
Trần Quân không kìm nổi nói thầm.