Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy gã còn lại trên bàn liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều thầm nghĩ nguy hiểm thật, may mà vừa rồi không sính cường mà ra tay, nếu không giờ thì hay rồi.

Chu Tiểu Đào cũng không bối rối, ung dung lấy điện thoại di động ra gọi:

- Mã Thành, gọi mấy anh em tới đây để xin tí tiết, có một thằng ranh đả thương người của chúng ta ở Thủy Vân Cư.

- Đừng sợ chị gái, có em ở đây.

Nhìn tuyệt thế giai nhân đang rưng rưng trong ngực, vết bầm tím còn lộ rõ trên má, Diệp Phàm tức uất.

Hắn cảm giác mình phải có nghĩa vụ bảo vệ cô bé yếu ớt mà quật cường này, không hiểu tại sao lại thế, chỉ muốn nhất thiết phải làm như vậy.

- Em đi nhanh đi! Ở lại là có phiền toái đấy.

Tạ Mị Nhi nhìn Diệp Phàm thúc dục, sợ hắn gặp bất trắc.

- Ha ha! Điều em không sợ nhất chính là phiền toái.

Diệp Phàm cười cười, tiện tay kéo một cái ghế gãy ngồi lê, nhất thời có vẻ bàng quan.

Sau đó hắn để Tạ Mị Nhi ngồi trên đùi mình, Chu Tiểu Đào thấy vậy thì bốc lửa, hai tròng mắt muốn lòi ra.

Tuy nhiên thằng ranh này còn rất tỉnh táo, cũng biết đạo lý hảo hán không so đo chuyện trước mắt, dù giận dữ nhưng cũng không hành đông khinh suất, trong lòng mắng thầm, " Cẩu nam nữ, ông mày mà không thiến xx mày đi đem treo lên thề sẽ không mang họ Chu."

- Cậu...... Tại sao có thể này......

Tạ Mị Nhi bỗng nhiên phản ứng, khuôn mặt đỏ ửng như vừa nhuộm hồng rồi đứng phắt dậy như con thỏ, tuy nhiên vẫn đứng cạnh hắn không lên tiếng, đoán chừng trong đầu đang còn nóng bừng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Toát mồ hô[email protected]@! đây là thói quen của mình, quá nhạy cảm với chị em rồi, mất mặt quá!

Diệp Phàm trong lòng cũng toát mồ hôi lạnh.

Không lâu sau!

Mấy cảnh sát cầm dùi cui điện hung hăng xông vào, một tên mập mạp dẫn đầu hô lớn:

- Trưởng phòng Chu, kẻ nào đánh anh, vô pháp vô thiên, bắt hết vào cục rồi nói sau.

Gã liếc qua mọi người trong phòng, bên Chu Tiểu Đào thì căn bản đều biết, bên Tạ Mị Nhi cũng đều là nữ, thấy chỉ có Diệp Phàm là lạ mắt, đoán chừng chính là hắn đập phá.

Thấy Chu Tiểu Đào gật đầu, gã này liếc mắt cho hai cảnh sát đứng sau vung dùi cui điện xoẹt xoẹt rồi nhào vào.

- Chậm đã, tại sao phải đánh bậy.

Tạ Mị Nhi sợ Diệp Phàm chịu thiệt nên đứng ra chắn trước mặt Diệp Phàm. Tuy nhiên thân thủ cảnh sát kia hoặc là không thuần thục hoặc là thế quá mạnh nên không khống chế được nên vụt thẳng vào Tạ Mị Nhi.

- Hừ!

Lại là hừ lạnh một tiếng, đám người Chu Tiểu Đào chợt cảm thấy lạnh buốt, đối phương lúc nãy hừ lạnh thì cả ba người bên mình đều nằm đo đất, đến bây giờ vẫn nằm như heo, bây giờ lại lên tiếng thì e mấy cảnh sát này có chuyện.

Quả nhiên!

- Bịch! Bịch!

Sau hai tiếng động đó thì là mấy tiếng cách cách, hai cảnh sát khom người ôm bụng đau đến trắng cả mặt, dưới bụng đều bị một cước của Diệp Phàm đang lúc tức giận đạp trúng chắc không chịu nổi, dùi cui điện trong tay cũng bay đi đâu mất.

- Phản rồi! Dám đánh lén cảnh sát, bắt về.

Tên cảnh sát dẫn đầu cảm thấy rất mất mặt trước Chu Tiểu Đào, tự mình xông lên phía trước, ba cảnh sát phía sau cũng vung dùi cui theo sát.

- Mã Thành, muốn làm gì?

Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói uy nghiêm, đám người Mã Thành giật mình đứng sững, tay chân cứng đờ như tượng sáp.

- Cục trưởng Chu tới rồi, xem ra bữa cơm này ăn không được. Thủy Vân Cư bị đập cho tan rồi, ai!

Diệp Phàm kéo ghế mời Chu Bách Thành ngồi, châm cho y điếu thuốc, vẻ mặt rất oan ức.

- Chuyện gì xảy ra vậy trưởng phòng Chu, đến ăn cơm sao lại đập phá quán nhà người ta vậy.

Chu Bách Thành vừa thấy Chu Tiểu Đào quấy rối thì lại rất vui mừng vì cha hắn là Chu Trường Hà ở trong thường vụ vẫn có hướng nghiêng về Trương Tào Trung.

Còn Chu Bách Thành gần đây lại đang lấy lòng Lý Hồng Dương, muốn lão ủng hộ y lên cái ghế cục trưởng cục công an huyện.

Bởi vì Lý Hồng Dương có ý đem vị trí trưởng phòng tổ chức của Phí Mặc đưa cho Lỗ Lệ Châu, Vương Mạo Nhiên sẽ lên làm trưởng phòng tuyên giáo, còn vị trí bí thư tư pháp và cục trưởng cục công an bình thường vốn kiêm nhiệm giờ lại muốn tách ra đem cái ghế cục trưởng cho người bên mình, đẩy Phí Mặc vào cái ghế bí thư tư pháp hữu danh vô thực.

Tuy nhiên chuyện này cũng không phải muốn là được, điều chỉnh trong thường vụ còn cần phải được thị ủy Mặc Hương thông qua, dĩ nhiên đây cũng chỉ là một loại quy tắc ngầm.

Nghe nói gần đây đã mơ hồ có một chút chuyển động nên Chu Bách Thành dĩ nhiên muốn nhân cơ hội này khai đao bí thư ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà vốn vẫn dựa vào Trương Tào Trung, mình phải là một tên lính xung phong đắc lực cho Lý Hồng Dương xem, cái này chính là một loại biểu hiện thái độ.

Vì thế mà từ lâu Chu Bách Thành vẫn tìm cơ hội, hiện giờ thấy Chu Tiểu Đào gây chuyện, y dĩ nhiên là mừng rỡ.

Trong lòng âm thầm khen Diệp Phàm hiểu chuyện, đem cơ hội tốt như vậy tặng mình. Tuy nhiên y cũng hiểu là lại bị Diệp Phàm đùa bỡn, đoán chừng thằng ranh này gọi mình vội vàng tới đây là để dập lửa cho Thủy Vân Cư dùm Tạ Mị Nhi.

Dĩ nhiên y cũng chỉ là biết vậy còn thì vui vẻ làm một chiến sĩ phòng cháy vẻ vang, nếu như có thể chỉnh Chu Tiểu Đào một chút chắc sẽ ảnh hưởng đến Chu Trường Hà, chủ yếu nhất là tỏ thái độ cho Lý Hồng Dương biết.

Tuy nhiên Chu Bách Thành rất thông minh, y không trực tiếp tìm Chu Tiểu Đào khai hỏa, mà trước hết là nghiêm mặt gọi mấy tên thủ hạ của Chu Tiểu Đào ở phòng trật tự để giáo huấn.

Tiếp đó y lại nhìn phó đồn trưởng đồn công an huyện thành Trần Kim Quý vừa từ dưới đất bò dậy quát lên:

- Anh nhìn xem mình đó, giống một cảnh sát hay một tên vô lại, đúng là làm nhục hình tượng của cảnh sát nhân dân huyện Ngư Dương chúng ta. Mau xin lỗi bà chủ Tạ, đúng là đồ hư hỏng.

Y lên tiếng mắng như vậy dĩ nhiên khiến Chu Tiểu Đào bên cạnh không vui, kẻ ngu cũng biết được đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Ngươi mắng Trần Kim Quý là kẻ vô lại, mà mọi người đều biết Trần Kim Quý là thân tín của Chu Tiểu Đào, vậy không phải là bảo gã cũng là đồ vô lại rồi.

Chu Tiểu Đào vốn dựa hơi cái danh thường vụ của Chu Trường Hà, bình thường có coi một tên phó cục trưởng như Chu Bách Thành vào mắt liền mở miệng hừ lạnh:

- Phó cục trưởng Chu, Mã Thành đang thi hành công vụ, Kim Quý là bị người ta đánh. Anh là lãnh đạo cục công an, không giúp đỡ cấp dưới lại đi bênh người ngoài, thằng ranh này là hung thủ đánh lén cảnh sát, anh làm vậy là có ý gì?

- Công vụ, đánh lén cảnh sát! Công vụ gì, người nào đánh lén cảnh sát, trưởng phòng Chu, anh nói rõ ra xem nào, tôi nghe không hiểu.

Chu Bách Thành là một con cáo già, một con chim non như Chu Tiểu Đào sao là đối thủ của y, bị hỏi ngược lại thì á khẩu đứng im.

Làm sao có thể nói ra là do mình ép rượu Tạ Mị Nhi, cô ấy không chịu thì mình còn đập bàn đập ghế, còn tát người vô cớ, tên ranh họ Diệp này vì trượng nghĩa đứng ra nên xảy ra xung đột......

- Phó cục trưởng Chu, thằng ranh này đánh người là sự thật, người hắn đánh là cảnh sát vậy chẳng lẽ không coi là đánh cảnh sát sao?

Vương Tiểu Ba góp vui, sự kiêu ngạo trên mặt gã có lẽ còn hơn cả Chu Tiểu Đào, bởi vì vốn gã không hề sợ Chu Bách Thành.

Vương Tiểu Ba công tác ở cục xây dựng của huyện, có chú út là cục phó cục tài chính thành phố. Đối với vị thần tài này thì đừng bảo là một phó cục trưởng cục công an như Chu Bách Thành cũng chưa coi là gì mà dù bí thư huyện Lý Hồng Dương hay chủ tịch huyện Trương Tào Trung cũng muốn làm quen.

Gây sự với thần tài chính là gây sự với tiền bạc, không có kẻ ngu ngốc nào đi làm điều đó, đặc biệt là với loại quan viên chủ chính một phương lại hiểu rõ hơn ai hết về tầm quan trọng của tiền bạc.

Đối với Vương Tiểu Ba, Chu Bách Thành dĩ nhiên sẽ không đắc tội nên làm thinh, mục đích của y là bày tỏ thái độ với Lý Hồng Dương thì giờ đã làm xong rồi.

- Tốt lắm, chuyện ngày hôm nay đến đây chấm dứt đi! Còn về chuyện đánh lén cảnh sát gì đó … đều là giả dối, không cần nhắc lại.

Chu Bách Thành phất tay.

- Không được! Hôm nay không bắt thằng ranh này lại thì tuyệt đối không được, sau này còn ai dám làm cảnh sát, các anh nói có đúng hay không?

Chu Tiểu Đào dũng cảm kích động. Tuy nhiên thủ hạ của gã bên phòng trật tự cũng đều thuộc về cục công an, gần đây nghe nói Chu Bách Thành rất có thể kế nhiệm Vương Mạo Nhiên.

Vì thế cả đám im thít không dám lên tiếng phụ họa Chu Tiểu Đào, đơn giản chính là sợ Chu Bách Thành sau khi lên chức sẽ quay lại tính sổ thì thảm rồi, dù sao quan huyện không bằng hiện quan.

- Câm á!**! Lên tiếng cho ông, ai không nói sau này cũng đừng nữa gọi là anh Chu nữa.

Chu Tiểu Đào cảm thấy thật mất mặt, rống lên.

- Cái này...... cái này......phó cục trưởng Chu, thằng ranh này đúng là ghê gớm, anh xem đó, tay mấy người đều sưng lên hết cả rồi, đây đúng là đánh lén cảnh sát. Chúng tôi phải theo pháp luật để làm việc rồi, thật xin lỗi phó cục trưởng Chu.

Vẻ mặt Mã Thành khổ sở, gã bị kẹp giữa hai tên không phải là hiền lành gì, sau khi cân nhắc hơn thiệt thì thấy tình nguyện đắc tội Chu Bách Thành cũng không thể mất đi người anh em Chu Tiểu Đào.

- Hừ! Đánh lén cảnh sát, tôi còn muốn kiện đám cảnh sát này vì làm chỗ dựa cho người xấu, đồng lõa cưỡng bức gái nhà lành. Phó cục trưởng Chu, tôi muốn kiện lên cấp trên.

Diệp Phàm lạnh lùng:

- Tôi không tin trên đời này không còn vương pháp, mấy con chuột nhắt này mà cũng đòi lên trời.

- Đúng vậy! Phó cục trưởng Chu, tôi chính là người bị hại. Tôi muốn kiện đám người Chu Tiểu Đào cưỡng bức gái nhà lành, phá hư đồ ở Thủy Vân Cư, quấy nhiễu việc làm ăn bình thường. Phó cục trưởng Chu, vừa hay phó viện trưởng viện kiểm sát Trâu Khắc Ly cũng ở đây, anh nói với anh ấy nhé.

Tạ Mị Nhi quay sang nói với Phó viện trưởng viện kiểm sát huyện Trâu Khắc Ly đang đứng sau Chu Bách Thành.

- Ừ! Chuyện này có lẽ phải điều tra, nếu đúng là sự thật có thể lập án, cô Tạ, vừa lúc phó cục trưởng Chu cũng ở đây, đầu tiên cô có thể báo án.

Trâu Khắc Ly cũng vô cùng ghét tác phong của Chu Tiểu Đào, nghe nói thằng ranh này bình thường làm rất nhiều chuyện phạm pháp, viện kiểm sát cũng đã nhận được rất nhiều đơn tố cáo.

Tuy nhiên Chu Tiểu Đào ỷ vào oai phong của cha hắn nên nhiều năm như vậy vẫn bình an, Trâu Khắc Ly cũng là bất đắc dĩ, viện trưởng chưa mở miệng thì viện phó như mình sao có thể ra tay, với con trai bí thư ủy ban kỷ luật, đây chẳng phải là tự mình làm mất mặt sao.

- Tốt! Chị nuôi, chúng ta báo án trước đã. Em tin phó cục trưởng Chu và phó viện trưởng Trâu sẽ có quyết định công bằng.

Diệp Phàm lạnh lùng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK