Bên ngoài ai có cửa. Mở cửa ra ngoài thấy bên ngoài là bãi cỏ lớn. Mai Thiên Tuyết vẻ mặt nghiêm túc mặc chiếc váy màu trắng giống như tiên nữ xuống trần, đang ngồi trên một bộ bàn ghế điêu khắc. Trên bàn trước mặt là một bộ ấm trà cổ tinh xảo. Bên trong là trà đang nóng. Bên cạnh là một bà lão và hai cô nàng mười tám xinh đẹp.
Mẹ nó người đàn bà này điệu bộ giống như thời xưa.
Trong lòng Diệp Phàm thầm oán. Nhìn mẹ vợ Mai Thiên Tuyết đã hơn bốn mươi sáu bốn mươi bảy nhưng nhìn qua giống như người phụ nữ hai mươi bảy. Giữ gìn rất tốt. Làn da trắng như tuyết, khuôn mặt trẻ trung. Thật không hổ là người đẹp nhất Giang Nam khi đó.
Có lẽ sắc đẹp của bà cũng không phải không liên quan gì đến ao mai. Người dùng tinh túy của hoa mai tất nhiên cũng sẽ có phong thái của hoa mai.
Bởi vì Diệp Phàm cảm nhận được hương thơm của hoa mai trên người Lạc Tuyết Phiêu Mai. Hương thơm này không phải là do nước hoa tạo thành mà là hương thơm tự nhiên của cơ thể. Làm người ta cảm thấy rất thoải mái.
Nhìn đằng trước Vương Nhân Bàng đang luyện võ, y ngậm một cây cỏ tranh dài, vẻ mặt xấu xa cười nhìn hắn.
Nghĩ đến y hôm đó đánh mình đến mức rơi răng đầy đất, Diệp Phàm giận là không đánh được.
Tuy nhiên, hiện tại công lực đã khôi phục đến trình độ nào Diệp Phàm cũng không biết. Có thể đánh lại người khác để kiêu ngạo hơn hay là lại thảm hơn cũng không biết. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Diệp Phàm tin rằng, một ngày nào đó, Vương Nhân Bàng sẽ bị hắn đánh cho rơi răng đầy đất.
- Nhìn gì, rơi răng đầy đất vẫn chưa tìm đủ có phải không? Nếu không, đến đây thử một lần đi, tôi thích người chịu áp lực như thế…
Vương Nhân Bàng nhìn Diệp Phàm một cái vẻ mặt hết sức thách thức.
- Có gì đâu, anh Bàng, lúc có thể chịu được anh. Cô Mai hiện tại là mùng mấy?
Diệp Phàm hơi bất mãn.
Không chừng cũng không biết đã ở Mai trì mấy ngày.
- Cô Mai, có ý gì?
Mai Thiên Tuyết lạnh lùng hỏi Diệp Phàm.
- Cô, hẳn là phải gọi là mẹ mới đúng. Hoặc là gọi là mẹ vợ cũng đúng. Sao có thể gọi là cô Mai, có vẻ xa cách.
Lúc này, bà lão bên cạnh Mai Thiên Tuyết vội vàng nói.
- Việc này…
Diệp Phàm nhất thời có chút khó khăn.
- Hừ!
Mai Thiên Tuyết cau mày, Diệp Phàm thấy Lạc Tuyết nhìn mình. Đôi mắt có chút đỏ, hẳn là cảm thấy tủi thân. Hắn vội vàng gọi:
- Mẹ vợ.
- Mẹ vợ, vậy gọi là mẹ vợ đi.
Mai Thiên Tuyết gật đầu. Dương như cũng không vừa lòng lắm. Nhưng cô cũng hiểu tính cách của Diệp Phàm. Cũng không so đo nhiều lắm. Lạc Tuyết không vui bà cũng không vui. Vì vậy Mai Thiên Tuyết giữ khó chịu trong lòng mình.
- Dượng, hôm nay là đầu tháng ba.
Bà lão hiểu nhiên vui vẻ nói.
- Muốn chuẩn bị một chút để bị đánh không? Tôi chắc chắn sẽ không nương tay. Hôm nay không giống hôm đó. Lần này, tôi phải làm thật. Đến lúc đó chịu không nổi, kêu đau là được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Vương Nhân Bàng nhìn Diệp Phàm cười.
- Bắt đầu đi.
Diệp Phàm bình tĩnh quay người lại. Diệp Phàm cảm thấy lồng ngực sung mãn sắp nổ tung. Không giải phong ra ngoài là không được. Cả người tràn đầy sức sống, công lực cũng đã khôi phục lại một phần. Tuy nhiên, đến trình độ nào Diệp Phàm không rõ lắm.
- Nhân Bàng có thân thủ bát đẳng trình tự thứ hai. Trong số những người trẻ tuổi y có thể coi là cao thủ. Tứ tú của Trung Quốc, trước mặt y đều là trẻ con.
Cậu trước kia mới bát đẳng tầng thứ nhất, mặc dù có khôi phục hoàn toàn cũng chỉ thế.
Cho nên, cậu có thể thẳng tay đấu với Nhân Bàng, không cần e dè. Hơn nữa, cậu vừa khôi phục, cũng phải giải phóng một chút.
Bằng không, nội kinh không thông sẽ tự làm tổn thương chính mình. Vả lại, tôi cũng muốn xem rốt cuộc cậu khôi phục đến trình tự nào.
Nếu có thể khôi phục đến thất đẳng đã là hiệu quả tốt nhất rồi. Muốn khôi phục đến bát đẳng hẳn là không thể. Mai trì tuy nói có công hiệu, nhưng công hiệu cũng không tốt như vậy.
Dù thế nào cũng không thể giống như thần thánh. Thần thánh gì cũng phải có sự thật. Bắt đầu đi. Lúc này, Mai Thiên Tuyết lạnh lùng nói, cũng là phân tích qua một chút.
- Khi cậu còn mạnh vẫn thấp hơn tôi một bậc nhỏ. Cho nên, tôi cho cậu ba quyền. Nếu không, Lạc Tuyết lại bảo anh trai không có tình người. Ông em, ra tay đi, để khi răng rơi đầy đất đừng trách ta.
Vương Nhân Bàng cười.
- Anh, nương tay một chút.
Lúc này, Lạc Tuyết Phiêu Mai đứng cạnh có chút đau lòng nói.
- Em gái yên tâm hắn là em rể anh, sẽ không đánh trọng thương. Bị thương nhẹ là không tránh được. Đến lúc đó, buổi tối em chăm sóc hắn một chút là được.
Vương Nhân Bàng cười nhìn Diệp Phàm.
- Ăn một cước của tôi.
Diệp Phàm bị khơi cơn giận ngửa mặt lên trời hét một tiếng. Dùng sức vận khí mạnh nhất, chạy lấy đà, cuối cùng chân giậm đất bay cao đến hai mét một cước đá về phía phần eo của Vương Nhân Bàng.
- Tới đây.
Vương Nhân Bàng tay tạo thành chữ thập hướng về đùi Diệp Phàm. Xem thủ thế đó hẳn là không dùng toàn lực. Nhưng Diệp Phàm dùng toàn lực.
Một tiếng bụp nặng nề vang lên.
Vương Nhân Bàng chưa động một sợi lông. Diệp Phàm lui đến ba bước lớn. Hai bên quơ quơ mới đứng vững. Nhìn thế công lực cao thấp liền hiểu ngay.
- Thế nào, xem ra, cậu dùng toàn lực, mẹ nuôi, con đoán hắn nhiều nhất khôi phục đến ngũ đẳng đỉnh bậc, chưa đến lục đẳng. Không có lực, thân thủ đó còn đấu cái gì. Không có ý nghĩa.
Vương Nhân Bàng đắc ý nhìn Mai Thiên Tuyết cười nói, còn lắc lắc đầu.
- Ôi, ngũ đẳng đỉnh bậc thì ngũ đẳng đi. So với tứ đẳng cũng mạnh hơn một chút. May mắn là bệnh của Phiêu Mai đã chữa khỏi, hiện tại hẳn là khôi phục đến tứ đẳng.
Mặc dù Mai Thiên Tuyết thất vọng vô cùng, nhưng khoát tay áo nói. Thật ra, Mai Thiên Tuyết quan tâm là bệnh trên người con gái, chỉ cần Lạc Tuyết hết bệnh, những việc khác cũng không quan trọng.
- Ngũ đẳng đỉnh bậc, mặc cậu tấn công, tôi chấp cậu một bàn tay.
Nhân Bàng kiêu ngạo ngông cuồng, không ngờ giấu tay trái sau lưng, giơ tay phải về phía Diệp Phàm, ánh mắt thách thức.
- Ôi, ngũ đẳng đỉnh bậc gây sức ép cũng chỉ có thể bị đánh. Anh Bàng, nương tay, đừng đánh hỏng mặt, tôi sợ Phiêu Mai và mọi người chạy hết, tôi sẽ đau lòng…
Diệp Phàm cười to một tiếng, ra tay tấn công.
Tuy nhiên, Vương Nhân Bàng không phát hiện ánh cười kỳ lạ trong mắt Diệp Phàm.
- Có tư thế, động tác võ thuật rất đẹp.
Vương Nhân Bàng giơ tay nhẹ nhàng đánh lên, lại bốp một tiếng. Lần này vẫn là Diệp Phàm lui một bước, Vương Nhân Bàng vẫn không nhúc nhích, thất vọng lắc đầu, nói:
- Với thân thể đó đấu với ta, thực sự không nổi. Nếu biết không bằng thì không đấu đi, chẳng có sức gì cả.
- Đủ chưa. Đấu với con cũng là em rể, con định làm gì, có phải là ngứa tay không?
Lúc này Mai Thiên Tuyết hừ một tiếng. Vương Nhân Bàng vừa nghe đã rùng mình, không dám hé răng.
Trước đây, trong lúc luyện tập, Vương Nhân Bàng bị Mai Thiên Tuyết trừng trị rất thảm, nói là cực kỳ tàn ác cũng chưa đúng.