- Diệp Phàm chỉ là một Phó Chủ tịch huyện thì có gì mà sợ, hơn nữa là từ trong huyện nghèo chui ra, gà rừng thì dù dát vàng cũng không thể thành kim phượng hoàng, đối với chúng ta mà nói cũng là một cơ hội tốt để tăng cường quan hệ với Hứa Thông, có thể ở trong vòng tròn của bọn họ.
- Đúng vậy! Một Phó Chủ tịch huyện ở huyện nghèo thì ở nơi tỉnh thành quan lớn như mây này chỉ có thể là kẻ chạy cờ.
Đoán chừng còn không bằng một người nhân viên bình thường có năng lực trong các phòng lớn. Nhiều khi các đại tướng cầm quyền một phương, giống như Bí thư Đảng ủy Địa khu, Chủ tịch thành phố, cấp bậc chính là Cán bộ cấp Vụ trưởng đến ban tỉnh làm việc còn phải cúi đầu với một số cán bộ cấp phòng nắm thực quyền.
Ai......
Bọn họ ở địa phương cũng coi như là cường long rồi, nhưng cường long một khi rời ổ thì sẽ thành một bệnh long.
Cho nên, một Phó Chủ tịch huyện đúng là không đủ gây sợ, hiện tại mấu chốt là Hứa Thông, chỉ cần trang thủ được là có lợi ích lớn hơn nữa.
Phượng Tam gia nói một phen đạo lý trong đó cũng khiến người ta cảm thấy có lý.
Trầm Khai nửa cười nửa không, liếc Phượng Tam gia:
- Phượng Tam, ông không đi làm quan quả thật đáng tiếc, nếu không lấy được chức quan tuyệt đối không thành vấn đề, ha ha ha......
- Ha hả, ha hả, Trầm thiếu gia quá đề cao tôi rồi. Tôi chỉ là một người thôn dã thô kệch, làm vài việc nhỏ có thể được. Đầu lĩnh phải như Trầm thiếu gia, tôi chỉ có thể làm kẻ chạy cờ thôi.
Phượng Tam gia vội vàng khúm núm, chỉ sợ chọc trúng tâm bệnh của Trầm Khai thì phiền toái.
Chiêu này trái lại rất linh, Trầm Khai cũng cười vui vẻ, dĩ nhiên lần này không phải là tiếu lý tàng đao.
Ngày 3 tháng 6 năm 1996.
Ở tỉnh Nam Phúc, trong trường đảng Tỉnh ủy tiến hành khai giảng tương đối long trọng.
Lớp được mở đương nhiên là "Lớp nhân tài xuyên thế kỷ" của tỉnh ủy, vốn ý định ban đầu của tỉnh ủy là lấy đơn vị địa khu làm cơ sở, mỗi địa khu chọn ra ba người tham gia.
Đương nhiên, nếu có chỗ kinh tế phát triển thì không gọi là địa khu mà lấy cấp thành phố để thay thế.
Chẳng qua tỉnh Nam Phúc g còn có năm Địa khu theo thứ tự là Địa khu Nam Lĩnh, Địa khu Đức Bình, Địa khu Tam Dương, Địa khu Mân Vân, Địa khu Phủ Châu.
Tỉnh ủy ký cho chỉ tiêu của năm Địa khu kinh tế mỗi nơi năm người, mục đích là để tăng cường nhân tài,, lấy nhân tài kéo n khu vực kinh tế tăng trưởng nhanh chóng vững vàng.
Cho nên năm Địa khu mỗi nơi có năm, cộng thêm trong cấp ban tỉnh cũng có thêm mười mấy.
Đương nhiên, dựa vào quan hệ tiến vào cũng có mười mấy người như vậy, tổng cộng kế hoạch đầu tiên dự tính là 60 người, cuối cùng tính ra lên tới 82.
Đối với việc này Ban Tổ chức Tỉnh ủy Tống Sơ Kiệt cũng là có chút ít bất đắc dĩ, tuy nói mình làm Trưởng ban Tổ chức một tỉnh, nhưng là quan hệ ở dưới địa phương cũng rất chồng chéo.
Đơn giản người ta nói, các thường vụ trong Tỉnh ủy nói giúp, ví dụ như nhờ mình chiếu cố cho người thân thì mình phải chiếu cố rồi. Hoa Hạ là quốc gia như vậy, cái gì cũng thiếu chỉ có người là không.
Hiệu trưởng Trường đảng Tỉnh ủy trên danh nghĩa là Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm, chẳng qua, y đương nhiên không rảnh đến trường đảng, nên chỉ là danh nghĩa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Công việc hàng ngày của trường đảng do một tay thường vụ Hiệu phó là Lôi Ngọc Phương lo liệu, là một phụ nữ chừng 40 tuổi trông rất quyến rũ.
Một hiệu phó đắc lực khác chính là Lâm Đức Trì nổi tiếng nguyên tắc. Hôm nay bởi vì Trưởng Ban tổ chức Tỉnh ủy Tống Sơ Kiệt tới tham gia khai giảng nên trên đài chủ tịch của đại lễ đường trường học đã bố trí mới hoàn toàn, trải thảm đỏ, khăn trải bàn, bó hoa tươi vân vân.
Kỳ quái chính là học viên lớp bồi dưỡng cũng ngồi cả ở đại lễ đường chờ đợi còn toàn thể các thầy giáo, cho tới ban lãnh đạo trường học đều đứng ở cửa trường tiếp đón.
Hơn nữa, để tỏ lòng long trọng, nhà trường từ lớp bồi dưỡng lấy ra mười mấy nữ cán bộ mặc sườn xám trang điểm xinh đẹp, oanh oanh yến yến đứng ở cửa chúc mừng, cũng có chút hình tượng khai trương thương trường, hiệu quả rất kinh ngạc.
Diệp Phàm vừa mới ló đầu vào đại lễ đường thì Ngư Thái đã nói:
- Diệp ca, ở chỗ này.
Gã chỉ tay vào một chiếc ghế trống, ý bảo là tôi đã chiếm cho anh một vị trí tốt. Diệp Phàm liếc nhìn, phát hiện Ngư Thái và Vệ Thiết Thanh, Tiền Hồng Tiêu đều ngồi ở hàng thứ nhất, không khỏi buồn bực, thầm nghĩ, " Hôm nay này hội trường bố trí có chút kì quái, lẽ ra những hàng đầu phải để cho lãnh đạo ngồi, ít ra cũng là để cho giáo viên ngồi hay là các lãnh đạo nhỏ.
Các lãnh đạo lớn, Hiệu phó thì ngồi ở đài chủ tịch. Hôm nay cũng thật là là có chút tế nhị, học viên ngồi ở hàng thứ nhất thì giáo viên ngồi ở đâu."
Hắn nghi hoặc nhìn lướt qua trên đài chủ tịch, cũng không thấy cái gì bất bình thường,, tiếp đó đáp lời đi tới.
Chẳng qua vừa đặt mông xuống thì cảm thấy sau gáy có một cái nhìn lạnh lẽo chiếu vào, quay lại hàng thứ hai thì mới bừng tỉnh đại ngộ.
Nguyên lai là Hứa Thông và Mâu Cương đang ngồi ở hàng thứ hai, khó trách sau gáy thấy lạng, nguyên do là hai cặp mắt sói nhìn vào.
Diệp Phàm đương nhiên không sợ bọn chúng, còn gật đầu cười nhạt với cả hai rồi quay lên, cười hỏi Ngư Thái:
- Ngư Thái, hàng thứ nhất chúng ta có thể ngồi sao? Hình như là chỗ của lãnh đạo mà, nếu chúng ta ngồi đây bị đuổi đi thì sao. Chi bằng giờ chúng ta đổi ra sau đi, tránh cho lãnh đạo lại bảo chúng ta không hiểu quy củ.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng là lấy giọng đùa giỡn để nói.
- Diệp ca yên tâm ngồi đi, hôm nay là khác. Nghe nói vì để biểu hiện rõ ràng uy nghiêm của ban lãnh đạo và giáo viên trường đảng mà hôm nay bọn họ ngồi cả trên đài để nhìn xuống những học sinh đáng thương chúng ta. Anh không thấy trên đài có ba hàng ghế, tên cũng đã dán sau lưng. Hàng thứ nhất là lãnh đạo Tỉnh ủy tới và lãnh đạo cao tầng trường học như Hiệu trưởng Hiệu phó, hàng thứ hai chắc là các lãnh đạo thấp hơn, hàng cuối cùng chính là các thầy giáo rồi.
Ngư Thái đắc ý nói khẽ bên tai Diệp Phàm.