Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cứ xem chừng trước rồi tính, tôi cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, Hạ Hải Vĩ phản bội kỳ lạ, nhưng không ngờ lão thất phu Tôn Quốc Đống lại ủng hộ lão Trang.

Tôi nghi bọn họ đối việc không đối người, Tôn Quốc Đốn không thể nào đầu quân vào đám lão Trang. Bọn họ, lần này cũng chỉ là ủng hộ kế hoạch sửa đường của Diệp Phàm thôi.

Người này, cũng thực sự có chút bản lĩnh, không ngờ lại đi thông qua hai người này, hại cho ông đây mất mặt, để cho lão Trang lớn giọng.

Về sau tuyệt đối không để những chuyện như vậy xảy ra nữa. Bằng không, Đức Bình này, không thành thiên hạ của lão Trang được…

Chủ tịch Địa khu Vương nói ra những hoài nghi trong lòng.

- Có lý, nghe nói hôm Diệp Phàm đến Đức Bình Hạ Hải Vĩ đích thân ra tiếp đón, đưa đến chỗ Tôn Quốc Đống báo cáo. Tôi vẫn có cảm giác khó hiểu.

Khâu Mậu Thủy liếc nhìn Chủ tịch Địa khu Vương, muốn nói nhưng lại thôi.

- Nói đi Mậu Thủy, giữa hai chúng ta còn phải giấu diếm gì nữa?

Chủ tịch Địa khu Vương liếc nhìn bạn học cũ của mình một cái, có chút bất mãn.

- Hình như Hạ Hải Vĩ tương đối thân với Diệp Phàm, tên Diệp cũng không phải xuất thân từ gia tộc danh môn quan lớn, cha mẹ nghe nói là viên chức, thân thích chẳng có ai xuất sắc. Tuy nói cấp bậc của Hạ Hải Vĩ chỉ cao một chút, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là một ủy viên thường vụ, tuy nói quyền lực không lớn, nhưng địa vị cũng khá cao. Dựa vào cái gì mà Diệp Phàm có thể khiến Hạ Hải Vĩ đối với hắn tốt như vậy, hình như Hạ Hải Vĩ tương đối tôn trọng Diệp Phàm, cái này thật khó hiểu.

Khâu Mậu Thủy đương nhiên không thể đoán được nguyên nhân, vẻ mặt Vương Triều Trung cũng nghi hoặc, nhè nhẹ gõ tay trên bàn, không nghĩ ra được lý do.

- Nếu nói lần này lão thất phu Tôn Quốc Đống ủng hộ kế hoạch quốc lộ Thiên Tường của Diệp Phàm, ắt hẳn là thông qua khớp xương Tôn Minh Ngọc. Dù sao hiện nay Diệp Phàm cũng là nhân vật số một ở Ma Xuyên, Tôn Minh Ngọc làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, cũng nên giúp đỡ hắn một chút. Sau này có muốn bước tiếp cũng có được tiến cử tốt, cái này thì dễ nói rồi.

Chủ tịch Địa khu Vương thản nhiên nói.

- Tôn Quốc Đống tuyệt đối không nghiêng về phía lão Trang, người ta chẳng những là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, mà còn là Phó bí thư Địa ủy.

Trong hội nghị công việc bí thư cũng giữ một vị trí, ông ta không cần phải đi liếm mông cho lão Trang, rải đường cho con mình là bình thường.

Vận mệnh của tên nhóc họ Diệp quá tốt, quả là giẫm lên phân chó, không ngờ vô tình lại được Bí thư Tỉnh ủy Quách tán thành.

Lão Trang lần này dựa thế thành công, ắt hắn cũng muốn mượn tay Hạ Hải Vĩ trị ai đó. Chúng ta phải sớm chuẩn bị, bằng không, đến lúc đó không kịp trở tay, lại lỗ vốn.

Trên mặt Khâu Mậu Thủy lộ vẻ lo lắng.

- Ừ, nhắc nhở Lâm Thiên. Hạ Hải Vĩ chủ yếu phụ trách vụ Mã Vân Tiền, chỉ sợ tay háo sắc Mã Vân Tiền mất năm nay làm nhiều chyện quá đáng, sau đó bị Chu Phú Đức điều đi. Mông của Chu Phú Đức sạch không còn khó nói. Làm hoàng đế nhiều năm thế rồi, mông mà sạch được mới lạ. Như chuyện mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn đó, chính là tai họa ngầm đấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vương Triều Trung nhả một ngụm khói, vẻ mặt tối đen như mực.

- Tôi sẽ dặn dò Thiết Đông một chút, nghe nói hiện nay Hạ Hải Vĩ theo dõi mỏ silicon của Hạ gia

- Đầm nước sâu không bằng rừng hoa đào.

Vương Triều Trung văng ra mấy câu, tay Khâu Mậu Thủy run rẩy, suýt chút nữa chấn rớt răng xuống đất.

- Ngáng chân một chút.

Khâu Mậu Thủy cắn răng một cái, giống như cắn người.

- Ngáng chân cũng được, nhưng không được để lại dấu vết.

Vương Triều Trung gật đầu, thoáng suy nghĩ.

- Dễ dàng, nghe nói Phan mặt rỗ người thân của Phó chủ tịch Địa khu Tra đang ngồi trong trại tạm giam, lão Tra gần đây đang rất buồn.

Nghe nói Lâm Thiên có gọi điện cho Ngô Đồng phòng công an huyện Ma Xuyên, cái tên đó không ngờ lại chẳng thèm nghe cả lời của Trưởng ban công an địa khu.

Lâm Thiên tức giận đến nỗi đập bể ba chén trà ngay tại chỗ. Còn nữa lại còn Lôi Lượng Minh, lão già Lôi Minh Hoài sẽ không thể ngồi nhìn em họ của mình chịu thiệt đâu.

Nghe nói hôm qua trong hội nghị Chủ tịch huyện Diệp Phàm đã chỉnh phạm vị công việc của Lôi Lượng Minh, là quản phòng tôn giáo, và hai cái phòng Khoa học Kỹ thuật nát.

Về sau, Lôi Lượng Minh muốn ăn cơm chắc hẳn phải bỏ tiền túi của mình rồi. Dù nói không lấy mũ của hắn, nhưng so với lấy mũ quan có gì khác?

Tên họ Diệp này quá độc ác chẳng để chút mặt mũi nào cho Phó bí thư Lôi. Lôi Minh Hoài chắc chắn sẽ không ngồi nhìn.

Nếu chọn thời điểm gây chuyện, thế thì Ma Xuyên sẽ rất náo nhiệt. Chắc hẳn tên nhãi họ Diệp sẽ mệt mỏi ứng phó, chẳng còn thời gian đâu mà nói chuyện phát triển kinh tế Ma Xuyên, tạo phúc cho nhân dân Ma Xuyên.

Tâm địa của Khâu Mậu Thủy quả thật quá gian giảo.

- Haha.

Vương Triều Trung cười gượng hai tiếng không bình luận gì. Trong lòng khá vui, chiêu này của lão Khâu khá hay. Để cho Phó bí thư công tác Đảng Lôi Minh Hoài liên kết với Phó chủ tịch Địa khu Tra, ép tên nhãi họ Diệp một phen, đừng tưởng rằng ỷ vào Trang Thế Thành, nương theo gió đông của Quách Phác Dương thìcó thể muốn làm gì thì làm. Đầu năm nay, quan huyện không bằng hiện quản.

- Quách Tân Bình của Hồng Sa Châu có về không?

Vương Triều Trung nhẹ nhàng gõ bàn, hỏi.

- Ắt hẳn không ở tỉnh thành dưỡng bệnh, kỳ thực thương thế không nghiêm trọng, nhưng chắc là làm cho các lãnh đạo Địa ủy xem. Lần này Chu Phú Đức bị Mã Vân Tiền liên lụy, đối với chúng ta mà nói là một việc tốt, vốn phải điều y đi, lần này Bí thư Quách ép mạnh, chúng ta đụng đến y, thứ nhất là có thể làm vừa lòng Quách Tân Bình, thứ hai chúng ta với Chu Phú Đức mà nói cũng là quá khứ rồi, vì Bí thư Tỉnh ủy Quách ép quá, chúng ta không còn cách nào khác, haha…

Khâu Mậu Thủy cười thâm hiểm nói.

- Haizz… miễn bàn đến cái đồ ngu này, vị trí tốt chẳng ngờ lại bị Diệp Phàm cướp đi, Ma Xuyên, toàn bộ thành thiên hạ của hắn. Ắt hẳn là hai ba thắng nữa, nếu như anh mà đi tiếp nhận chức vụ ở Ma Xuyên, cán bộ huyện Ma Xuyên cũng sẽ chỉnh hắn không tệ đâu. Lão Khâu, anh sẽ đối mặt với thùng sắt lớn đó.

Vương Triều Trung cười như không cười, lần này rõ ràng là muốn đẩy Khâu Mậu Thủy đến Ma Xuyên nhậm chức Bí thư huyện ủy.

Toàn thân Khâu Mậu Thủy chấn động, nói:

- Thùng sắt, hắn là thùng sắt chúng ta là cánh cam. Tôi không tin không đấu lại một đứa trẻ ranh. Ma Xuyên, cũng không phải thiên hạ của hắn. Thời gian chúng ta ở Đức Bình còn nhiều hơn số tuổi của nó. Hừ!

Khâu Mậu Thủy đột nhiên hào hứng.

- Ừ! Cứ để cho thằng nhãi đó gầm gừ vài tháng đi.

Vương Triều Trung gật đầu, hai mắt nhìn về xa xăm, không biết đang suy nghĩ gì..

- Có gầm gừ cũng chẳng sợ. Ắt hẳn dù đường quốc lộ Thiên Tường đã được thông qua, nhưng ở cửa sở tỉnh sẽ bị Quách Tân Bình cố gắng ngăn lại.

Khâu Mậu Thủy vẻ mặt thản nhiên, vui vẻ vì người khác gặp họa.

- Nếu Trưởng ban Quách muốn ngăn cản, thêm đường quốc lộ La Thủy đang bị ông ấy nắm, đường quốc lộ Thiên Tương, chắc hẳn sẽ không diễn rồi.

Vương Triều Trung gật đầu

- Để cho tên nhãi này lên Sở giao thông Tỉnh để mũi dính đầy tro cũng tốt.

- Nếu gắn đưa Bí thư Quách ra, ắt hẳn Trưởng ban Quách cũng phải châm chước vài phần.

Khâu Mậu Thủy đột nhiên nghĩ tới Quách Phác Dương.

- Haha, lão Khâu, đừng có chỉ nhìn phía trước, chuyện này một ngựa về một ngựa. Quách Phác Dương đến Ma Xuyên là vì Bối Diệp Cốc Lang Kiều, chuyện này à, Diệp Phàm, muốn gặp ông ấy, còn khó hơn lên trời.

Bí thư Tỉnh ủy dễ gặp vậy sao? Không cần nói hắn, ngay cả tôi một Chủ tịch Địa khu cấp giám đốc sở, được coi là quan lớn một phương.

Hiện nay, cũng chưa từng một mình gặp Bí thư Tỉnh ủy. Đừng nói đến một Chủ tịch huyện như hắn, quan lớn cấp sở trong huyện nhiều lắm.

Người muốn gặp Bí thư Quách, đừng nói chỉ có cán bộ cấp Giám đốc sở, ngay cả những cán bộ cấp Phó tỉnh cũng khó nữa.

Lúc họp tôi cũng có gặp Bí thư Quách vài lần, tên kia, ngay cả họp ắt hẳn cũng chẳng có cơ hội, cấp bậc quá thấp, không đến phiên Bí thư Quách cho hắn họp, haha, không thể xảy ra.

Vương Triều Trung đối với chuyện này, tràn đầy tin tưởng, xoay ngươi cười nói:

- Lão Khâu, chắc anh không biết, thế lực sau lưng Quách Tân Bình. Trên đó, còn có người nữa.

Chủ tịch Địa khu Vương chỉ ngón tay lên trời.

- Thằng nhãi đáng thương, nhảy lên lùi xuống, cuối cùng thành công dã tràng. Suy nghĩ quả thực chất phác, một Chủ tịch huyện, muốn cải cách giao thông cho ba huyện.

Cái đó dễ làm vậy sao? Ngay cả Bộ trưởng bộ Giao thông có ra mặt, cũng chưa chắc có thể hòa giải xong ba tỉnh Giang Đô, An Đông và Nam Phúc.

Chuyện này, vướng mắc lợi ích quá nhiều, quan hệ con người quá phức tạp. Chỉ cần một bên không thống nhất thì đường quốc lộ Thiên Tường chỉ là lâu đài giữa không trung, nhìn thấy được nhưng không sờ vào được.

Dù Trang Thế Thành ra mặt, cũng chỉ có thể hô hào Ắt hẳn cái gật đầu của y cũng là nhìn mặt Bí thư Quách, cái gật đầu cổ vũ tinh thần chẳng mất tiền, một cái gật đầu quá dễ làm.

Sau này nếu Diệp Phàm làm không xong, sẽ trở thành trò cười của Đức Bình, cũng chẳng liên quan gì đến Trang Thế Thành. Nếu thành công, hắn tự nhiên cũng có công.

Khâu Mậu Thủy cười nói. Trong lòng cũng thầm cảnh giác, từ câu nói của Chủ tịch Địa khu Vương vừa nãy có thể thấy, Chủ tịch Địa khu Vương còn có nhiều bí mật mà một người bạn nói khố như ông cũng không biết.

- Hahaha… Lão Khâu, nhìn không ra, anh cũng thâm hiểm thật đó, chúng ta đều là lãnh đạo của địa khu, ủng hộ là chuyện nên làm, nhưng, muốn lấy chút tiền từ trong túi Vương Triều Trung à, cứ để hắn mơ giấc mơ xuân thu đi.

Vương Triều Trung đột nhiên thoải mái mỉm cười, xoay người, thu lại vẻ tươi cười, rồi hừ giọng nói:

- Dặn dò lão Ngô, đừng để mọi chuyện rối lên nữa. Lần trước đã cấp cho sáu trăm ngàn được rồi, việc đã như thế rồi, coi số tiền khởi động quốc lộ La Thủy đem đi lấy tình người, hừ!

- Chuyện này thực sự kỳ lạ, lão Ngô đâu làm mấy chuyện đàn bà hồ đồ, sao lại cấp cho tên họ Diệp sáu trăm ngàn. Ở đây lẽ nào có giao dịch ngầm gì sao?

Khâu Mậu Thủy trong lòng tự nhiên thầm vui vẻ.

Kể ra, y cùng với Ngô Bạch Khai ban Giao thông đều là cấp dưới thiết can của Chủ tịch Địa khu Vương. Giờ Ngô Bạch Khai vì chuyện cấp cho Diệp Phàm sáu trăm ngàn tiền sửa đường đã khiến cho Chủ tịch Địa khu Vương trong lòng khó chịu, lão Ngô kia chắc hẳn sẽ bị Chủ tịch Địa khu Vương loại ra khỏi vòng tròn thuộc hạ tâm phúc.

Sau này, không phải mình sẽ càng được sủng ái sau. Có thêm một kẻ thân tín, chia sẻ với hắn, không bằng chỉ có mình hắn hưởng lợi. Cho nên, tên nhãi này đương nhiên là không để lỡ thời cơ hung hăng đá thêm cho Ngô Bạch Khai mấy đá.

- Giao dịch, có lẽ vậy. Cái tên đó cho y những gì, một là đàn, đem các cô em Ma Xuyên đến. Hai là tiền, chỉ mong lão Ngô đừng có ngã ngựa, đến lúc đó, ai cũng chẳng cứu được nỗi anh ta, hừ!

Chủ tịch Địa khu Vương khôi phục lại vẻ tàn khốc.

"Đưa đàn bà đến, hừ, bản thân anh không phải cũng vậy sao, trước đây, Chu Phú Đức không phải đã tặng cho chúng ta mấy cô em Ma Xuyên để anh hưởng lạc. Có lần còn chơi trong một rồng ba phượng. Ông đây chỉ có thể giương mắt nhìn, mày có một gậy mà có đến ba hố hoa đào làm chỗ hoạt động, cũng chẳng sợ làm đến liệt dương. Làm quan, chẳng có gì hay ho, trước mặt thuộc hạ là lãnh đạo, sau lưng toàn làm chuyện bỉ ổi…"Khâu Mậu Thủy trong lòng thầm oán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK