Diệp Phàm hét lên, Chiến Vân Cương còn do dự, ba đồng chí bước lên, một người chặn Lan Phương hai người còn lại đưa Chu Đống đi.
Chu Đống còn muốn giãy giụa nhưng Diệp Phàm đã ra hiệu, đành chỉ giương mắt nhìn.
Diệp Phàm còn mượn hai y tá để cùng Chu Đống về Hoành Không.
Biết sẽ có người ra mặt xin hộ, Diệp Phàm đã tắt điện thoại. Muốn làm rõ ràng sự việc xong mới mở điện thoại lại.
Ngựa không dừng vó, xe đã đến, Diệp Phàm đã đưa bác sĩ và y tá lên trước xe.
Trong xe cứu hộ chỉ còn có Diệp Phàm và Chu Đống cùng Chiến Vân Cương và cả Khổng Ý Hùng nữa.
- Tổ trưởng Chiến, anh là người làm chứng, chủ nhiệm Khổng ghi chép lại.
Diệp Phàm nói, Khổng Ý Hùng gật đầu lấy sách bút ra ghi chép.
- Đồng chí Chu Đống, giờ tôi đại diện cho tập đoàn cơ điện Hoành Không nói chuyện với đồng chí. Hy vọng đồng chí có thể nói rõ án lừa dối trước kia, ở đây chúng ta không nói trách nhiệm, mục đích chủ yếu là để nhanh chóng bắt ra được thủ phạm, để đòi lại khoản tiền đã mất.
Diệp Phàm nói.
Nhưng, Chu Đống không hé răng chút nào. Bày ra cảnh lợn chết không sợ bỏng nước sôi, khiến Diệp Phàm cũng phải chết.
- Khi nào đồng chí gặp Lưu Hải Bình?
Diệp phàm nghiêm túc hỏi.
Nhưng, Chu Đống không lên tiếng.
Diệp Phàm đứng lên trước mặt Chu Đống, múa loạn vài cái trước mặt, xem ra cả Chiến Vân Cương và Khổng Ý Hùng đều không hiểu gì cả, còn nghĩ không biết chủ tịch Diệp có phải điên rồi không.
Nếu nói tát vài cái vào Chu Đống thì còn có lý, nhưng ngay cả ngón tay của Diệp Phàm còn chưa chạm vào người Chu Đống, thế hiểu làm sao được.
Không lâu sau, không ngờ Chu Đống đã bắt đầu mở miệng. Nhưng đã bị Diệp Phàm bấm huyệt không thể nhúc nhích được, hắn ta đau nhưng cũng không thể kêu lên được, miệng còn chảy cả nước miếng ra.
Thấy Chiến Vân Cương có tý run lên, nhanh chóng hỏi:
- Chủ tịch Diệp, ông ấy không phải có bệnh gì chứ?
- Chủ tịch Diệp, nhìn ông ta như kiểu bị động kinh vậy, hay là bảo bác sĩ ngồi trên kia kiểm tra, đừng để gây chết người?
Khổng Ý Hùng lo lắng, Chiến Vân Cương cũng không khác gì.
Việc này là bắt ép Chu Đống về, chắc chắn có phiền phức. Nếu như ông ta có xảy ra vấn đề gì, thì chắc bản thân cũng không khỏi liên lụy.
Ít nhất cũng được coi là đồng lõa với chủ tịch Diệp.
- Không sao, có thể đang suy nghĩ xem có nên nói hay không.
Diệp Phàm thản nhiên nói,:
- Nghĩ thông chưa, nếu muốn nói thì gật đầu một cái.
Nhưng Chu Đống vẫn trừng mắt nhìn Diệp Phàm. Nhưng phân cân thác cốt thủ đúng là thứ hay.
Hiện giờ công lực của Diệp Phàm lớn, cách xa cũng có thể làm được, ngay cả anh hùng sắt cũng có thể mở ra được.
Không lâu sau, thân thể Chu Đống đột nhiên run rẩy, nước miếng chảy ra càng nhiều. Chiến Vân Cương và Khổng Ý Hùng đều sợ đứng dậy, hai người cũng run bắn lên. Tình hình như thể Chu Đống không chịu được, nếu người bệnh mà chết trên xe thì hai người này không thể thoái thác trách nhiệm được.
Thấy bản mặt của Diệp Phàm mà hai người không dám lên tiếng. Giờ đã hối hận, sao lại cùng chủ tịch Diệp đến làm loạn thế này.
Tình hình này, không chừng sẽ gây ra chết người.
- U, u…
Chu Đống cuối cùng cũng không chịu nổi, đầu gật như gà mổ thóc. Diệp Phàm đứng dậy đến trước mặt Chu Đống, bộ dạng thân thiết tay chỉ lên người ông ta vài cái.
- Đồng chí Chu Đống, bản hợp đồng chính mà ông cùng Lưu hải Bình ký đang ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
Thực ra, Vương Triều đã tìm được hợp đồng chính từ phó chủ tịch La Mễ Các Lâm Tình của tập đoàn Chính Hà, đã đưa cho Diệp Phàm rồi.
Phát hiện giá trị trên bản hợp đồng đó lên đến 120 triệu, đối phương bỏ ra 300 triệu.
Nếu là hợp đồng này thì ít nhất phải có hai bản, tập đoàn Chính Hà giữ một bản, còn một bản phải ở chỗ Hoành Không.
Nhưng, Diệp Phàm cho người điều tra, cũng không phát hiện ra hợp đồng chính lúc trước. Ngay cả văn bản ghi chép lại cũng không có, nên chắc chắn là Chu Đống đã hủy, hay giấu ở đâu đó rồi. Có thể là khả năng hủy sẽ rất nhiều.
Xảy ra việc lớn như thế, cơ bản những tài liệu, văn bản có liên quan đã bị Chu Đống hủy hết rồi.
- Không phải trong tay bên quản lý hồ sơ của công ty sao?
Chu Đống nói.
- Điều tra rồi, không có. Ngay từ đầu đã là chuyện của ông, chắc chắn ông phải biết nó ở đâu?
Diệp Phàm hừ nói.
- Anh không biết rồi, từ đầu sau khi ký hợp đồng đã giao cho đồng chí quản lý tài sản giữ rồi. Họ làm mất rồi thì tôi cũng không còn cách nào nữa.
Chu Đống lại bắt đầu dài dòng.
- Ông nói cũng đúng.
Diệp Phàm lại đưa tay hướng về phía người Chu Đống.
- Tôi thật sự không biết mà.
Chu Đống hét lớn, trong ánh mắt thể hiện bao nỗi sợ hãi. Chiến Vân Cương và Khổng Ý Hùng cũng không hiểu sao, hình như Chu Đống rất sợ bàn tay của Diệp Phàm.
Tay không phải là dao, sợ cái gì chứ, thật là lạ. Trong lòng Chiến Vân Cương không hiểu sao cả.
- Tôi hỏi lại một lần nữa, hợp đồng đó đang ở đâu?
Diệp Phàm cười, ra vẻ thân thiết hỏi.
- Ôi. ở trong tay Trương Khiết.
Chu Đống cảm thấy đau, đúng là đau quá. Băt đắc dĩ phải nói ra.
- Trương Khiết là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Trương Khiết, có phải cán bộ quản lý tài sản không?
Khổng Lỗ Hùng hỏi, có chút kinh ngạc.
- Đúng.
Chu Đống cúi thấp đầu xuống.
- Nói ra nội dung của hợp đồng.
Diệp Phàm hỏi.
- Tập đoàn Hoành Không chúng ta đầu tư 60 triệu, họ bỏ ra 100 triệu để xây dựng công ty mới gọi là “Công ty Chính Thông”.
Yêu cầu trong mười lăm ngày phải hoàn thành tiền, sản xuất sản phẩm năng lượng mặt trời là chính. Mà trên phương diện này công ty chúng ta cũng đã có nhưng cơ sở cơ bản.
Chỉ có điều thị trường quá vô tình, những xưởng sản xuất sản phẩm đó không ít. Nhưng, Lưu Hải Bình nói bọn họ sẽ tìm hiểu sản phẩm mới nhất, có thể làm sản phẩm chủ lực.
Nhất định sẽ gặp may. Tôi cũng vì tập đoàn Hoành Không, tình hình Hoành Không mọi người cũng biết.
Chỉ có điều đáng hận nhất chính là Lưu Hải Bình lại là một tên lừa gạt.
Chu Đống nói.
- Chu Đống, ông không nói thật.
Diệp Phàm lắc đầu,
- Đến lúc này mà ông hãy còn muốn lừa tôi, Tôi thật là tiếc.
- Tất cả những lời tôi nói đều là sự thật, không tin anh cứ lấy bản hợp đồng trong tay Trương Khiết là rõ.
Chu Đống lớn tiếng nói.
Lúc này Khổng Ý Hùng nhận điện thoại, sau đó nói với Diệp Phàm:
- Bản hợp đồng đó Trương Khiết đã giao lại cho công ty.
- Tôi không nói sai chứ, tôi nói đều là sự thật. Tôi cũng muốn kiếm tiền cho công ty.
Chu Đống nói.
- Lập tức khống chế Trương Khiết lại.
Diệp Phàm nói với Chiến Vân Cương, hắn ta ngây người nhưng lập tức gọi điện thoại.
Không ngờ Chu Đống lại rất điềm tĩnh.
- Nói, còn 60 triệu đi đâu?
Diệp Phàm đột nhiên hỏi, mà hình như còn phun ra hóa âm mê thuật để kích động Chu Đống.
- Không phải là công ty bỏ…
Chu Đống chưa kịp phòng bị đã liền thốt ra.
- Làm sao mà có được?
Diệp Phàm truy hỏi bởi vị tuy hóa âm mê thuật cũng lợi hại nhưng chỉ được một lúc.
Trong nửa phút có thể có hiệu quả tốt. Nếu như gặp phải người kiên cường thì cũng không thể có tác dụng.
Đươn nhiên, với công lực cao của Diệp Phàm thì bí thuật này đương nhiên là tốt hơn rồi. Chỉ là đối với loiaj người vừa biết chuyện lớn tí như Chu Đống thì chắc chắn là lợi hại rồi.
- Là một phần của vốn cho việc trải đường.
Chu Đống nói.
- Trải đường ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Bên trên cấp cho 60 triệu để cải tạo lại trấn Hoành Không, dùng trên phương diện giao thông. Chủ yếu là làm thẳng và mở rộng đường cong Thông Thiên Sơn.
Như vậy thì đường sẽ tốt hơn. Vốn đã xin 2 trăm triệu nhưng cuối cùng bộ giao thông chỉ phê chuẩn cho 60 triệu thôi.
Mà khi đó cũng muốn bao cả Lưu Hải Bình nên quyết tâm nghĩ cách đoạt được.
Không ngờ rằng hắn ta đã lừa mất. Tổng cộng là 120 triệu.
Chu Đống nói luôn, Khổng Ý Hùng và Chiến Vân Cương nghe mà lạnh người. Lần này đã bị lừa không phải là 60 triệu mà là 120 triệu.
- Vậy hợp đồng mà anh bảo Trương Khiết giao lại không phải bản chính có phải không, mà là một bản khác, thế còn bản chính hiện đang ở đâu, nói thật ra.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ôi, bị đốt rồi.
Chu Đống vẻ mặt đau khổ nói, Diệp Phàm lại giơ tay lên. Nhưng Chu Đống vẫn nói như thế, xem ra đúng là hắn ta đị đốt rồi.
- 120 triệu đã bị ông đốt đi rồi, đồng chí Chu Đống, ông đúng là giỏi.
Chiến Vân Cương cũng tức chen vào một câu.
Chu Đống rầu rĩ không nói gì.
Xe vừa đến bãi cỏ trước cửa tập đoàn Hoành Không liền dừng lại. Hai nữ hộ sinh bị ngăn lại.
- Các anh làm gì thế, muốn làm gì?
Diệp Phàm xuống xe hỏi.
- Anh là chủ tịch Diệp mới nhận chức của tập đoàn cơ điện Hoành Không sao?
Một người trung niên khuôn mặt gầy yếu tiến lại nói.
Có thể cấp bậc người này không thấp, hai sao vàng lại công thêm ba hoa ngân, chắc là thanh tra cảnh sát cấp một.
- Đúng, ông là?
Diệp Phàm nhìn ông ta rồi hỏi.
- Cứ gọi tôi là Quách Phong được rồi. Tôi là trung đoàn trưởng trung đoàn trinh thám tỉnh.
Quách Phong nói, mặt lạnh tanh, như có khí ở cổ vậy.
- Là đội trưởng Quách, xin chào.
Diệp Phàm đưa tay ra chào.
Hai bên bắt tay nhau, nhưng Quách Phong chỉ đưa một tay ra, Diệp Phàm tuy là cấp phó tỉnh nhưng người ta lại không để ý đến việc đánh bóng gần lên chức thứ trưởng của hắn ta.
Bằng không ông ta đã sớm cung kính chào hỏi rồi.
- Chủ tịch Diệp, chúng tôi đến đây chủ yếu là muốn Phó chủ tịch Chu Đống của các anh cùng đi với chúng tôi một chuyến, giúp chúng tôi điều tra vụ lừa gạt đợt trước.
Quách Phong nói.
Đúng là đến nhanh quá, trong lòng Diệp Phàm hừ nói một câu, hắn ta không đến sớm, cũng không đến muộn, ngày trước sao không đi tìm Chu Đống đi, giờ hắn đã khiến lão ta về đây thì lại lù lù xuất hiện. Có thể là đằng sau Chu Đống đã có sắp xếp rồi.
- Tôi còn có việc muốn hỏi ông ta. Tôi sẽ sắp xếp ngày mai cho ông ta đến có được không?
Diệp Phàm cố ý nói.
Thực ra trong xe cứu thương cũng đã nghĩ rồi. Chu Đống căn bản không dùng được. Đương nhiên đế đề phòng sự cố bất thường xẩy ra, Diệp Phàm đang muốn khống chế Chu Đống trong tay. Mà hắn cũng muốn xem xem rốt cuộc ông ta muốn chơi trò gì.