Mà bên này Vương Triều và Lý Cường phân công nhau hành động, bản đồ miệng cống cũng đã làm xong. Còn Lý Cường thì đã tìm được địa điểm để có thể cho lở núi.
Bởi vì đi đến trạm phát điện chỉ là một quốc lộ nhỏ. Bình thường, ngoài những người đi đến trạm phát điện ra thì những ảnh hưởng khác đối với giao thông là không lớn lắm.
Diệp Phàm cũng chỉ có thể thở dài. Năm cùng tháng tận rồi, những cách hợp pháp thì nhất thời không có hiệu quả, vì dân vì nước mà phải đi đường ngang ngõ tắt này.
Cái này, cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, nghe Ngọc Xuân Phong báo cáo, nói là đập ngăn nước của Hồng Cốc Trại cũng tương đối chắc rồi.
Ngày 27 âm lịch, Mễ Nguyệt vội vã bước vào phòng làm việc của Diệp Phàm.
- Xem vẻ mặt của cô thế này, chắc có việc gì rồi phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Vâng.
Mễ Nguyệt gật đầu. Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Chủ tịch HĐQT tập đoàn Vạn Thắng- Liễu Tây Hà bốn giờ chiều không ngờ đã đích thân dẫn theo một đoàn người đi đến trạm điện Hồng Cốc.
Và tiến hành bổ nhiệm tân trạm trưởng trạm phát điện. Người này tên là Mâu Hùng Phi. Mà Mâu Hùng Phi cũng tuyên bố một loạt tầng quản lý của trạm điện, ví dụ như phó trạm trương chẳng hạn.
Mà tầng quản lý cơ bản đã được thay thế. Điều quỷ dị ở Mâu Hùng Phi này là Phó tổng giám đốc của tập đoàn Vạn Thắng.
Trước kia, Quách Dương gọi là Phó tổng giám đốc, thật ra không phải tổng giám đốc của tổng công ty mà là phó tổng giám đốc của khối ngành điện mà thôi.
Mà Mâu Hùng Phi là Phó tổng giám đốc của cả tập đoàn, là trợ thủ đắc lực của Liễu Tây Hà. Kêu ông ta đến trạm phát điện Hồng Cốc làm trạm trưởng, điều này thật sự khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
- Cái này bình thường mà, tầng quản lý của trạm phát điện này đã bị Bao Nghị bắt về cục rồi. Bọn họ còn có thể không đổi người sao?
Tuy nhiên, chỉ hai ngày nữa thôi là năm mới rồi. Thời điểm này chẳng lẽ Vạn Thắng không còn việc gì để làm hay sao? Cũng lạ thật, Liễu Tây Hà đích thân tới đây thật khiến cho người ta có cảm giác dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà.
Trạm điện này nhỏ như vậy, đối với khối tài sản mấy tỷ của tập đoàn Vạn Thắng kia mà thối thì chỉ giống như một miếng thịt nhỏ.
Liễu Tây Hà đang có ý định gì vậy? Mâu Hùng Phi đến, đúng là tăng cường thực lực cho trạm điện Hồng Cốc. Chẳng lẽ mục đích phái ông ta đến là để giữ trạm lâu dài, để đấu với UBND Đồng Lĩnh chúng ta hay sao?
Diệp Phàm rút một điếu thuốc, vừa châm vừa nói.
- Chẳng lẽ là để đối phó với việc kiểm tra của thành phố vào ngày mai. Sáng nay cục Giám sát an toàn thành phố, cục Thủy điện đều thông báo chp trạm phát điện Hồng Cốc, Liễu Tây Hà 4 giờ chiều mới vội vàng tời trạm phát điện Hồng Cốc, đây liệu có phải vì để chuẩn bị cho buổi kiểm tra ngày mai không?
Mễ Nguyệt vẻ mặt nghiêm trọng nói.
- Ha ha, xem ra đúng là như thế rồi. Liễu Tây Hà đến để làm chỗ dựa cho trạm phát điện Hồng Cốc đó. Người ta vẫn là thành viên của Ủy ban Mặt trận tổ quốc tỉnh. Đến lúc đó lôi cái danh này ra thì cũng có chút tiếng nói đấy. Tuy nhiên, tập đoàn Vạn Thắng có cho người đến không?
Diệp Phàm cười cười hỏi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
- Hình như không chỉ có vậy đâu. Cùng đi còn có chủ tịch của mấy doanh nghiệp lớn nữa. Ví dụ như Chủ tịch tập đoàn Đức Thăng, Trần Bộ Lâm, rồi thì Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thu Thủy, Thái Bình Sinh. Hai người này đều là những nhà doanh nghiệp lớn ở tỉnh chúng ta. Hơn nữa còn là một trong những thành viên trung tâm của hội Thương nghiệp Long Giang.
Mễ Nguyệt nói.
- Đây rõ ràng là muốn đấu với chúng ta rồi. Mấy ngày trước là đoàn đại biểu của Ủy ban mặt trận tổ quốc, hôm nay lại là hội thương nghiệp. Việc thay đổi này, Diệp Phàm tôi thích.
Diệp Phàm tựa dần vào ghế, miệng nhả ra một vòng khói, vẻ mặt tươi cười nói.
- Bí thư Diệp, chỉ sợ ngày mai bọn họ sẽ gay ra chuyện gì thôi. Chúng ta phải nghĩ trước biện pháp ứng đối đi.
Ba người này tuy nói không phải là quan viên, cũng chẳng thể quản được chúng ta. Tuy nhiên, sau lưng bọn họ chắc chắn có quan to nâng đỡ.
Hơn nữa, bọn họ hợp lại, lấy danh nghĩa là hội Thương nghiệp. Đến lúc đó chắc sẽ có một đám tiểu thương đi sau ồn ào.
Hơn nữa, nếu như bọn họ nói gì lung tung trên báo thì cũng là phiền phức đấy. Huống hồ, nếu làm lớn lên thì sẽ bị lãnh đạo Tỉnh ủy chú ý.
Cái này, ảnh hưởng không tốt chút nào.
Mễ Nguyệt có chút gấp gáp nói.
- Ha ha, đừng có vội. Chúng ta làm việc chính nghĩa, đó là vì dân chúng Hồng Cốc Trại. Tôi tin là ông trời cũng ủng hộ chúng ta thôi. Ông trời cũng có mắt mà.
Diệp Phàm vẫn vẻ thản nhiên như ban nãy, khiến Mễ Nguyệt cảm thấy rất ngạc nhiên.
Rạng sáng hôm sau, Diệp Phàm đích thân lĩnh quân, dẫn theo mấy đồng chí của Cục giám sát an toàn, Thủy điện, Công an đi thẳng đến huyện Hồng Lĩnh.
Đoàn của Diệp Phàm đầu tiên là đi một vòng mấy mỏ và nhà xưởng. Về phương diện an toàn cũng nói dăm ba câu khách sáo. Cái này đương nhiên là để ngụy trang rồi. Khoảng 10 giờ sáng thì đi đến Cốc Khê.
Nhìn thấy đập lớn, phát hiện có mấy chục người đang đứng trên đập.
Có một người đàn ông thân cao chừng mét tám, mặc bộ áo choàng đen, khuôn mặt to tròn, trông rất có phong độ đang đứng trên đập chỉ trỏ.
Đó chính là Liễu Tây Hà, Diệp Phàm đã sớm gặp người này rồi.
- Không ngờ Bí thư Diệp lại đích thân đến kiểm tra an toàn, thật sự là vinh hạnh cho trạm phát điện nhỏ bé này quá.
Không ngờ Liễu Tây Hà cùng mọi người lại đi xuống, vẻ mặt khí phách cười cười. Cũng giơ tay về phía Diệp Phàm. Tuy nhiên, Liễu Tây Hà không cất bước đi đến chỗ Diệp Phàm, mà chỉ đứng ở đó cười cười.
Nói đến đây, Liễu Tây Hà nhìn quanh bốn phía, cười nói:
- Nếu như mỗi vị Bí thư Thành ủy đều được mẫn cán như Bí thư Diệp đây thì dân chúng có phúc lớn rồi. Bí thư Diệp quả là một cán bộ tốt.
Liễu Tây Hà nói những lời này, đương nhiên là với giọng điệu châm chọc rồi.
- Như thế không phải là khiến Bí thư của chúng ta mệt chết sao?
Một tên có chòm râu ngắn đứng bên cạnh châm chọc một câu. Người này dương nhiên là tân trạm trưởng của trạm phát điện Hồng Cốc Mâu Hùng Phi rồi. Dáng vẻ gầy gò, chẳng có dáng làm sếp tẹo nào.
- Ha ha.
Lập tức một đám người cười phá lên.
- Hùng Phi, không nên nói Bí thư Diệp của chúng ta như vậy. Cậu đang nguyền rủa Bí thư Diệp sao? Một "Bí thư tốt" như thế, chúng ta mong cho sống ngàn năm ấy chứ, sao có thể mệt mà chết được. Đây là tổn thất lớn của Đảng đó.
Một lão bụng bự đứng bên phải cũng châm trọc nói, người này chính là Trần Bộ Lâm, Chủ tịch tập đoàn Đức Thăng.
Hơn nữa ba từ "Bí thư tốt" còn được ông ta gằn lên từng tiếng. Điều này rõ ràng là đang mỉa mai Diệp Phàm rồi.
- Yên tâm đi, Bí thư Diệp của chúng tôi kim cương bất hoại, không chết được đâu. Ít nhất là cũng phải sau các vị, có phải không nào?
Vương Long Đông xen vào mộtc câu, thiếu chút nữa thì làm chết nghẹn Trần Bộ Lâm.
Lão già này liền trừng mắt lên, nói:
- Anh bạn, càng già thì càng dẻo dai, những lời này cậu chưa nghe bao giờ sao?
- Đươbg nhiên là nghe nói rồi, tuy nhiên, ông lão à, già rồi thì phải giữ gìn. Lớn tuổi như vậy rồi, không chịu được sức ép như thời trẻ nữa. Xúc động quá thì sẽ làm hại đến sức khỏe đấy.
Vương Long Đông cũng không vừa, nói câu nào là "chết" câu ấy.
- Ha ha, không sao, không cần cậu phải nhọc công quan tâm. Chúng tôi biết bảo vệ sức khỏe của mình. Còn cậu, thanh niên thì cũng nên biết giới hạn, đừng có tửu sắc quá đà. Hơn nữa, đừng để vì tức giận điều gì đó mà làm chuyện ngu xuẩn, sau này hối không kịp đâu.
Trần Bộ Lam cười lạnh nói.
- Không cần tổng giám đốc Trần phải nhọc công quan tâm, bản thân tôi từ trước tới giờ luôn giữ mình trong sạch. Còn ông thì phải chú ý đấy.
Vương Long Đông cười khan một tiếng, đáp trả Trần Bộ Lâm. Khiến cho lão già này tức đến nghẹn họng.
Hai bên đều đi chầm chậm, bàn tay Diệp Phàm cuối cùng cũng bắt chặt lấy tay của Liễu Tây Hà.
Hắn nhiệt tình cười nói:
- Không ngờ Ủy viên Thường vụ Liễu lại đích thân đến nơi hẻo lánh này của chúng tôi. Thật là vinh dự cho Diệp Phàm tôi.
Hành động của Diệp Phàm khiến cho một đám quan viên của thành phố Đồng Lĩnh không khỏi bất mãn, cho rằng Bí thư Diệp quá kém cỏi rồi.
Chỉ là một chủ tịch của một doanh nghiệp mà lại sợ như vậy. Lại giơ cả hai tay ra bắt nữa, ông ta đâu phải cấp trên của mình chứ.
- Đâu thể nói như vậy chứ. Đồng Lĩnh là thành phố có nhân khẩu lớn thứ hai ở tỉnh Tấn Lĩnh này, kinh tế cũng đứng thứ ba toàn tỉnh. Đây là một thành phố lớn mà.
Liễu Tây Hà ra vẻ khen Diệp Phàm. Tuy nhiên trong này đều có thể nhìn ra chút ý vụ nào đó. Nhân khẩu đứng thứ hai, thì các hạng chỉ tiêu cũng phải đứng thứ hai, đằng này kinh tế chỉ đứng thứ ba. Đây chính là ý muốn nói Diệp Phàm không biết dẫn dắt thành phố.
- Haizz, nói về cái này thì thật là hổ thẹn. Cũng may mà có doanh nghiệp của Chủ tịch Liễu mà thành phố mới đứng được ở vị trí thứ ba. Nếu không thì chắc rớt xuống thứ mấy rồi.
Diệp Phàm thở dài nói.
- Đúng vậy, Chủ tịch Liễu đã mất ba chục triệu để mua trạm phát điện Hồng Cốc, kéo kinh tế của cả thành phố phát triển. Nếu Chủ tịch Liễu chuyển toàn bộ công ty đến thì thành phố Đồng Lĩnh của chúng ta còn không xếp thứ nhất sao?
Vương Long đông cười khan một tiếng.
Ha ha…
Mấy đồng chí bên thành phố Đồng Lĩnh đương nhiên cũng phối hợp với nhau mà cười ha hả.
- Hổ thẹn quá, chúng tôi thực sự không thừa tiền để đầu tư cho Đồng Lĩnh nữa rồi. Nếu UBND thành phố với tư duy như vậy, thì có lẽ sẽ cho rằng doanh nghiệp đều là của chính phủ.
Liễu Tây Hà tôi có chút lo lắng, khi đến thành phố Đồng Lĩnh đầu tư thì tập đoàn Vạn Thắng sẽ biến thành đơn vị hạ cấp của Bí thư Diệp, mà tôi lại trở thành cấp dưới cuả Bí thư Diệp.
Cái này, tuy rằng tôi bất tài thạt, nhưng cũng không muốn nằm dưới cờ của Bí thư Diệp. Đương nhiên, nếu như một số Bí thư Thành ủy nào đó khiến tôi yên tâm thì chúng tôi cũng đồng ý gặp, chỉ có điều…
Liễu Tây Hà nói những lời này đương nhiên là ám chỉ Diệp Phàm cường đạo rồi.