Quan niệm về núi Ngũ Sơn là rất rộng, nghiêm ngặt mà nói chùa Vân Quan tự chưa được tính là chùa miếu của núi Ngũ Đài, việc này mới chỉ là trong suy nghĩ.
Giống như anh đến Hàng Châu có rất nhiều người bán Tây Hồ Long Tỉnh. Thực ra Tây Hồ Long Tỉnh chính tông nếu như để trên mặt đất là có thể nhìn thấy được ngay.
Phí Nhất Độ thản nhiên cười nói. Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm thấy Phí Nhất Độ tương đối khó hiểu.
Cha của người này là một trong đại trưởng cự của nước cộng hòa, ngược lại tự bản thân anh ta không buôn bán người vô quan.
Nếu so sánh với Phí Nhất Hoàn cha anh ta, Phí Nhất Độ quả thật ăn chơi trác táng.
Hơn nữa còn thuộc loại ăn chơi nhất trong bọn con ông cháu cha ở thủ đô. Tuy nhiên, trước mặt những người khác Phí Nhất Độ khá kiêu ngạo, đó là bởi vì những người khác khác quá kiêu ngạo.
Phí Nhất Độ kiêu ngạo với những người kiêu ngạo. Tuy nhiên, Diệp Phàm lại cảm thấy Phí Nhất Độ là một người tương đối khiêm tốn.
Đối xử với mọi người đều khá hiền hòa, không có một chút kiêu ngạo hống hách của nhà quyền quý.
Tuy nhiên, có lẽ Diệp Phàm chỉ nhìn thấy được một mặt của Phí Nhất Độ mà không hiểu được mặt khác của cậu ta.
Có lúc Diệp Phàm vừa đùa vừa thật hỏi tại sao cậu ta không tìm một nửa của mình. Thường thì lúc đó Phí Nhất Độ sẽ cười nhạt một tiếng, nói là trên đời này tự do là quan trọng nhất.
Đã dấn thân vào quan trường sẽ không nghĩ đến mình nữa, lời nói khinh thường có quá nhiều mùi tiền. Dường như Phí Nhất Hoàn cũng ngầm đồng ý cho Phí Nhất Độ như thế.
Diệp Phàm cảm thấy thật kinh ngạc vô cùng. Thái độ của Phí Nhất Độ với Phí Nhất Hoàn một trong những người đứng đầu nước cộng hòa thật là đại nghịch bất đạo.
Không ngờ Bí thư Phí Nhất Hoàn lại tôn trọng lựa chọn của con trai mình. Việc này thật là rất khác thương.
- Chúng ta vào đi thôi.
Diệp Phàm cười cười cầm thư giới thiệu của lão Phượng vào Vân Quan tự.
Vào bên trong thấy một người mặc áo cà sa màu vàng tiếp đón, bình thường những người mặc loại quần áo này trong chùa miếu là người có cấp bậc tương đối cao.
Tuy trong mắt người ngoại người thế tục trong chùa miếu, dường như là không có gì phân tranh
Thực ra là không phải, ở chỗ nào chẳng có tranh đấu. Cho dù là ở bên trong hay ngoài chùa cũng không có ngoại lệ.
Vì sao hòa thượng đều muốn làm chủ trì, bởi vì thật ra chủ trì chính là người lãnh đạo trong một cái chùa, việc làm quan với làm nhân vật số một cũng không khác nhau là mấy.
Vì thế, Diệp Phàm yêu cầu gặp đại sư Quy Lâm
- Đại sư Quy Tùng. Quy Lâm đại sư vừa mới dạo chơi về, cơ thể quá mệt mỏi cần nghỉ ngơi một lúc. Lúc này không gặp bất kỳ vị khách nào cả, mong các vị lượng thứ.
Đại sư Quy Tùng chắp tay cúi đầu, rất khách khí nói.
- Quy Lâm đại sư trở về cũng đã mấy ngày rồi, nghỉ ngơi như vậy vẫn chưa được sao?
Phí Nhất Độ thản nhiên cười hỏi.
- Rất xin lỗi, sau khi đại sư trở về lại bị phong hàn. Chắc phải điều trị một thời gian nữa mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Mắt đại sư Quy Tùng khẽ động, nói.
- Tác phong đáng tởm. Có phải là do cái chân bị ta làm thương. Nên xấu hổ không dám ra gặp người rồi đúng không?
Không ngờ Ngô Tuấn đột nhiên nói xen vào một câu, làm cho Quy Tùng đại sư rất ngạc nhiên. Ông ta nhìn Ngô Tuấn. Lập tức sắc mặt thay đổi, hừ nói,
- Cậu chính là Ngô Tuấn người làm đại sư bị thương có phải không?
- Đúng vậy, chính tôi là Ngô Tuấn. Quy Lâm không chịu ra để tôi gọi ông ta ra. Bảo đảm ông ta sẽ đi ra ngoài.
Ngô Tuấn có vẻ khá kiêu ngạo hừ lạnh, Diệp Phàm cũng không ngăn cản. Nhìn xem rốt cuộc Quy Lâm đại sư có đi ra ngoài không.
- Haiz, bản tự không hoan nghênh loại người ngạo mạn, ngông cuồng như cậu, mời ra khỏi đây.
Quy Tùng đại sư nghiêm mặt. Đưa tay ra mời khách đi ra ngoài.
- Muốn tôi đi ra ngoài, chỉ cần ông có thể bức được tôi ra ngoài. Ngô Tuấn tôi không thèm ở lại nơi này.
Đương nhiên, nếu ông không có bản lĩnh thì chỗ này sẽ trở nên huyên náo. Nói cách khác. Tôi sẽ không khách khí.
Đến lúc tôi làm bể Phật tổ Bồ tát đừng nói tôi không lễ phép.
Hai tay Ngô Tuấn đưa lên cạnh vai, sức mạnh hiện ra.
- Khá lắm tên kiêu ngạo ngông cuồng kia…
Đại sư Quy Tùng tức giận đến môi đều đang run lên, tay chỉ vào Ngô Tuấn nhất thời không nói nổi được nữa.
Lúc này đúng vào lúc giữa trưa, nên không nhìn thấy khách du lịch nào ở đây. Nếu không nhìn thấy hòa thượng đại sư cãi nhau với người khác chắc chắn sẽ vây lại để xem ngay lập tức.
- Tránh ra tránh ra, đừng ngăn cản quét rác!
Đúng lúc này, một hòa thượng trung tuổi mặc bộ tăng y màu xanh, chân đi một đôi giày vải, tay cầm một cái chổi đang quét từ ngoài cửa vào.
Vừa lúc quét đến chỗ Ngô Tuấn đứng, lập tức hô lên. Hơn nữa, cái chổi quét nhà căn bản cũng không có dừng lại hướng chân Ngô Tuấn mà quét.
Tự nhiên Ngô Tuấn bất động, chân đứng như cắm rễ. Tuy nhiên chuyện khiến cho Phí Nhất Độ kinh ngạc đã xảy ra. Mắt thấy hòa thượng áo xanh kia cầm chổi quét lên chân Ngô Tuấn.
Chuyện kỳ lạ đã xảy ra, hình như là Ngô Tuấn không muốn làm cho cái chổi quét nhà bẩn nên lúc cái chổi đến bên cạnh không ngờ trượt dài mấy bước.
Tuy nhiên, mắt Diệp Phàm cũng co lại một cái, nhìn nhìn Ngô Tuấn. Sắc mặt cậu ta có chút khó coi.
- Cái chổi của đại sư rất tốt.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng tiến lên một bước giẫm lên cây chổi, bởi vì Diệp Phàm vừa phát hiện hình như hòa thượng trung tuổi quét qua một cái thiếu chút nữa Ngô Tuấn ngã lăn quay ra.
May mà Ngô Tuấn phản ứng nhanh, nếu không đã bị ngã chỏng vó rồi, nếu vậy thì quá là mất mặt
Để chứng minh là đúng, Diệp Phàm đưa chân ra.
Tự nhiên Phí Nhất Độ có chút mơ hồ, trong lòng còn tự nhủ thật là lạ, Diệp Phàm tức giận với một hòa thượng quét rác để làm gì.
Người ta phải quét rác thì để cho người ta quét, làm người cũng không thể quá nhỏ mọn đúng không? Một người quét rác cũng quá là thấp kém rồi.
Hòa thượng trung niên vừa thấy cũng không tái ý, cái chổi quỷ dị vừa nhấc tới cái chân của Diệp Phàm.
Diệp Phàm cảm giác dưới lòng bàn chân hướng lên trên vểnh độ mạnh yếu đặc biệt cao, thiếu chút nữa cái chổi liền trượt bay ra ngoài.
Anh ta hiểu được đã gặp gỡ cao nhân rồi. Vì thế lại bỏ thêm hai phần khí lực. Một tiếng vang nặng nề truyền đến. Rốt cuộc cái chổi không chịu nổi gánh nặng nên gãy. Đầu cái chổi bị Diệp Phàm dẫm nát dưới chân.
Vẻ mặt Diệp Phàm thản nhiên nhìn chằm chằm hòa thượng kia, hình như hòa thượng tức giận. Cầm trong tay cái cán chổi bị gãy đi về phía trước mặt đâm thẳng ngực Diệp Phàm.
- Mao Ni, ông làm gì thế?
Quy Tùng đại sư kêu to lên.
- Vô Phương, vị thí chủ này là một cao nhân.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một đạo hồn thanh âm trầm. Phí Nhất Độ quay đầu lại, phát hiện lão hòa thượng cũng rất nhiều nếp nhăn.
- Quy Lâm đại sư, rốt cuộc thì ông đã ra.
Diệp Phàm hơi nghiêng người cười cười, thuận tay bắt được cái cán chổi đầy mãnh lực trong tay hòa thường Mao Ni, bộ dạng Mao Ni đại sư giống như phát đạn pháo không ngờ không dừng chân bước về phía trước.
Quy Lâm đại sư vừa thấy khẩn trương đưa một chân ra muốn hãm Mao Ni lại. Tuy nhiên, Diệp Phàm lại có ý định giáo huấn Mao Ni một chút, đương nhiên sẽ không để cho Quy Lâm đại sư đem Mao Ni trở về.
Quy Lâm đại sư thấy Mao Ni ôm lấy một chân, tuy nhiên, đột nhiên cảm thấy không khí giống như bị ngưng trệ. Lập tức chân tựa như bị đóng băng ở trong hàn băng không thể nhấc ra được.
Cũng vừa lúc đó, âm thanh rất lớn từ mặt đất, đầu hòa thượng Mao Ni trọc lốc đâm vào một cây cột gỗ lớn.
Tuy nhiên. Diệp Phàm có chừng mực. Tiện tay còn hút một cái đệm bồ đoạn dưới đất lên trên đầu hòa thượng Mao Ni.
Nếu không, cho dù hòa thượng Mao Ni có luyện qua thiết đầu công chắc đụng phải cũng nửa sống nửa chết.
- Không sao chứ Mao Ni?
Quy Lâm sợ tới mức chạy nhanh đến gần Mao Ni suýt nữa là té ngã xuống đất.
- Ông ta không sao đâu, ông cứ yên tâm đi. Tôi chỉ giáo huấn ông ta một chút không nên coi thường người khác như vậy thôi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng. Tự nhiên là vì Ngô Tuấn. Anh ta cũng âm thầm cảm kích.
Tuy nhiên, Mao Ni lập tức nhảy dựng lên, tức giận. Tùy tay nhấc con cá gỗ rất lớn ném về phía Diệp Phàm.
- Mao Ni, ông bị phạt đến mức độ này còn không nhớ!
Quy Lâm đại sư nghiêm mặt là rầy nói.
Mao Ni vừa nghe thấy quả nhiên tay run lên nhất thời giằng co cá gỗ trên không trung. Sắc mặt ông ta tự nhiên khó coi, nhìn chằm chằm Diệp Phàm rất hung tợn, hừ nói:
- Cậu kia, có bản lĩnh thì thi đấu ba trăm hiệp với hòa thượng ta.
- Ông ư. Như vậy còn chưa đủ sao.
Diệp Phàm lắc lắc đầu có chút khinh thường.
- Thí chủ đừng để ý tới ông ý.
Quy Lâm đại sư hừ một tiếng liếc mắt nhìn Ngô Tuấn, sau đó hướng về phía Diệp Phàm nói.
- Thí chủ họ gì, đến Vân Quan tự chúng tôi có việc gì sao? Chuyện của tôi và Ngô thí chủ đã kết thúc rồi. Chẳng lẽ Ngô thí chủ còn muốn kéo đến Vân Quan tự chúng tôi sao?
- Chuyện của Ngô Tuấn và Đồng gia đã giải quyết rồi. Hôm nay chúng tôi tới để thăm Quy Lâm đại sư đó. Tôi có thư giới thiệu của lão Phượng, đại sư xem một chút đi.
Diệp Phàm đem thư giới thiệu ra đưa, Quy Lâm đại sư cầm lấy, thái độ lập tức hòa hoãn rất nhiều, đưa tay mời, nói,
- Thí chủ Diệp mời vào trong uống trà.
Diệp Phàm cũng không khách khí, cùng Ngô Tuấn và Phí Nhất Độ đi vào bên trong.
Rót trà ngon ra đây.
- Tôi không hiểu, quan hệ của Diệp thí chủ với lão Phượng không tệ, vì sao lại đi cùng với Ngô Tuấn như vậy?
Quy Lâm đại sư uống một ngụm trà, có chút nghi hoặc, hỏi.
- Ha hả, không đánh nhau thì không quen nhau mà.
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, Quy Lâm đại sư thoáng suy nghĩ rồi gật gật đầu, cười nói,
- Được, người sống cả đời, trong hàng nghìn hành vạn người mới biết một người, đúng là có duyên phận. Lão nạp chúc mừng Diệp thí chủ.
- Ha hả, hứng thú thì hợp nhau thôi.
Diệp Phàm khiêm tốn cười cười, quay người hỏi,
- Vừa rồi nghe đại sư nói vị hòa thượng Mao Ni kia bị phạt nên tới đây, rốt cuộc sao chuyện gì đã xảy ra. Bản lĩnh vị đại sư kia hình như tương đối cao.
- Ông ta, là đồ đệ của phương trượng Vân Ngư đại sư ở chùa Hoa Không. Là đệ tử cuối cùng của Vân Ngư đại sư, rất yêu thương ông ta.
Tuy nhiên, Mao Ni không thích làm hòa thượng mà thích đi ra thế giới bên ngoài. Hàng ngày thường tìm cơ hội chạy xuống dưới chân núi để đi uống rượu ăn thịt. Nguồn tại http://Truyện FULL
Lần trước xuống dưới thôn Trấn không ngờ đánh cho con của Chủ tịch thị trấn thiếu chút nữa thành tàn phế.
Đương nhiên, Mao Ni cũng không có gì sai. Lúc ấy công tử Trấn Trường muốn đùa giỡn nhân viên thu ngân ở phòng hát, Mao Ni nhìn thấy liền đánh cho một trận.
May là ở vùng này Vân Ngư đại sư còn có chút danh tiếng, ông ta đành phải ra mựt giải quyết việc này.
Nhưng, đại sư rất tức giận, chắc là trách Mao Ni nhiều chuyện, bởi vậy phạt Mao Ni đến Vân Quan tự chúng tôi quét rác ba tháng.
Vẻ mặt Quy Lâm đại sư bình tĩnh nói.