- Thành lập bộ phận bảo vệ của tập đoàn là theo quy định bình thường, bây giờ công ty lớn hay nhỏ đều có bộ phận bảo vệ.
Mà các cậu là công ty nhà nước, có thể thành lập Ban bảo vệ. Tuy nhiên, theo xu thế phát triển của xã hội thì chiều hướng phát triển là thành lập bộ phận bảo vệ của mình.
Mà nhân viên của bộ phận này hoàn toàn do bộ phận nhân sự của các cậu quyết định. Bộ phận bảo vệ cũng hoàn toàn trực thuộc văn phòng tập đoàn các cậu.
Không giống Ban bảo vệ võ trang vẫn là hai lãnh đạo.
Thiết Chiêm Hùng sau khi nghe xong nói.
- Anh Thiết, anh xem có thể suy nghĩ, Công ty tôi là công ty nhà nước nên người nhiều.
Hoàn toàn có thể thành lập phân cục công an. Mà phân cục Công an là do Cục công an địa phương thường trú.
Tuy nhiên, tập đoàn chúng tôi lớn, là tập đoàn do cả Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước và tỉnh quản lý. Hơn nữa cấp còn là thứ trưởng.
Cho nên, cấp bậc của phân cục công an sẽ không thấp. Trước kia ban bảo vệ võ trang cấp bậc chính là Phó giám đốc Sở, thành phố chẳng qua là một đơn vị cấp Cục.
Do bọn họ cử người đến tiếp nhận chắc chắn không thỏa đáng.
Diệp Phàm đưa ra suy nghĩ.
- Ừ, có trường hợp đặc biệt này. Có phải cậu muốn do Bộ Công an trực tiếp cử phân cục thường trú giúp đỡ tập đoàn các cậu?
Thiết Chiêm Hùng hỏi
- Theo quy mô cấp bậc của tập đoàn các cậu, do Bộ trực tiếp cử đến cũng được.
Tuy nhiên, bình thường mà nói đều là Sở công an tỉnh cử người đến. Mặc dù nói cấp bậc của tập đoàn các cậu cao, nhưng phân cục Công an nhiều nhất là Phó giám đốc Sở.
Cho nên, Sở Công an tỉnh Thiên Vân hoàn toàn có thể cử Phó giám đốc Sở tiến vào chỗ cậu. Tuy nhiên, kể từ đó, những người vào đó chưa chắc hoanf toàn nghe theo chỉ huy của cậu.
Bởi vì bọn họ chỉ là do cử đến, đối với lãnh đạo của Sở Công an tỉnh nặng hơn.
Tình trạng kinh tế của tập đoàn các cậu không được tốt, nếu tiền lương và phúc lợi đều là tập đoàn trả thì sẽ nghe lời.
Nếu do Sở Công an tỉnh trả, thì họ có nghe cậu hay không cũng khó nói. Hơn nữa mặc dù là tiền lương do tập đoàn các cậu trả vậy phải cao hơn lương của họ ở Sở Công an tỉnh mới được.
Việc này có lẽ các cậu khó làm rồi. Ít nhất, tạm thời với tình hình kinh tế của tập đoàn Hoành Không các cậu mà nói cũng là một gánh nặng.
Mà người đến có lẽ ba bốn mươi đi, thậm chí nhiều hơn. Một người cảnh sát không cần nói nhiều, một năm phúc lợi đãi ngộ cùng tiền lương và kinh phí hoạt động, một người cũng ba bốn nghìn nhân dân tệ.
Tổng cộng chính là hai ba triệu. Có lẽ chút tiền ấy không thể nào quan trọng đối với cậu, nhưng một doanh nghiệp lớn, rất nhiều thứ cần tiêu tiền.
Chỗ này hai ba trăm chỗ kia hai ba triệu, tôi thấy núi vàng cũng nhanh hết.
- Anh nói cũng đúng, tôi nghĩ, do Sở Công an tỉnh cùng chúng tôi quản lý là chắc chắn. Tôi thấy có thể thành lập chi đội Công an tập đoàn cơ điện Hoành Không, cấp bậc ngang với Phó giám đốc Sở.
Mà cấp bậc ngang với Cục Công an thành phố Hạng Nam. Chỉ có điều cấp bậc cao hơn so với họ một nửa.
Thật ra, Cục trưởng Cục công an thành phố Hạng Nam cũng là Bí thư Đảng ủy thành phố kiêm nhiệm. Cấp bậc cũng không khác gì bên này.
Còn vể tiền, tôi thấy toàn bộ chúng ta nhận thầu cũng không ăn không tiêu. Nếu là hai bên lãnh đạo thì phải là hai bên trả tiền.
Nếu tập đoàn chúng ta không trả tiền chút nào, thì cảnh sát xuống dưới có lẽ hoành tráng ngút trời. Tuy nhiên, anh Thiết, tôi định không bỏ tiền.
Diệp Phàm đột nhiên mỉm cười.
- Cậu nghĩ khá lắm, cậu không bỏ tiền Sở Công an tỉnh Thiên Vân không phải người ngu, cho mấy chục người làm không công cho cậu còn phải trả tiền lương và phúc lợi xã hội. Làm việc của cậu cậu lại còn không muốn trả tiền, thiên hạ này chuyện tốt cũng không thể để cậu chiếm hết, họ sẽ đồng ý sao? Chắc chắn sẽ không đồng ý.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Anh Thiết, anh nói nếu tôi nói với thủ trưởng Cung thì thế nào?
Diệp Phàm đột nhiên cười khan một tiếng.
- Ông em rất khá đấy, tuy nhiên, cậu nói với Cung Khai Hà có lẽ ông ta lập tức đồng ý. Nói là ý tưởng của đồng chí Diệp Phàm rất tốt, tổ sẽ ủng hộ hết mình.
Chẳng những nhân lực mà tiền lương đãi ngộ và kinh phí hoạt động bao hết.Tuy nhiên, đội ngũ phải do tổ quyết định cử ai.
Đến lúc đó, tam đẳng đỉnh giai cùng nhóm người kém cỏi tràn đến chi đội Công an ở tập đoàn Hoành Không các cậu rồi.
Chi đội Công an Hoành Không các cậu hoàng tráng rồi, nếu bàn về công phu quyền cước mà nói có lẽ sẽ đánh vô địch Bộ Công an.
Tuy nhiên, có lẽ có một số việc, cậu sẽ có nhiều việc vui chơi.
Thiết Chiêm Hùng cười giọng khá khoái chí.
- Vẫn là anh Thiết suy nghĩ sâu xa, tôi đã không nghĩ đến nhưng chi tiết này. Đây không phải là trúng bẫy của Cung Khai Hà sao? Đến lúc đó Chủ tịch như tôi còn phải giúp ông ta bồi dưỡng tư cách tổ việc Tổ đặc nhiệm A đó không phải là mệt chết sao? Không ổn, không ổn, con đường này không đi được.
Diệp Phàm nói, trong lòng xấu hổ.
- Có được tất có mất không thể chỉ có được không phải trả giá, xã hội này cái gì đều như thế.
Tuy nhiên, nếu cậu thật sự có ý này, tôi có thể giúp cậu một chút. Chẳng qua làm như vậy Sở Công an tỉnh Thiên Vân chắc chắn có ý kiến, cho rằng bàn tay của Bộ dài quá.
Mặc dù tập đoàn cơ điện Hoành Không của các cậu tấm biển thô, nhưng có một số việc dù sao cũng phải liên quan mật thiết cơ quan công an địa phương.
Mất đi ủng hộ của họ, công việc triển khai cũng không tốt.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Ừ, bộ thì không cần phải đi rồi, việc này tôi ngại phiền, việc này nếu tôi đồng ý tin rằng lãnh đạo Bộ cũng không có vấn đề gì. Tuy nhiên, nếu là do Sở Công an tỉnh cử người xuống, quan trọng là phải nắm được người phụ trách chi đội mới được.
Diệp Phàm nói.
- Đó là đương nhiên, chức này phải do mình chọn mới được. Nếu không không dùng được, tuy nhiên, cậu có lẽ đã nghĩ đến ai rồi, nói nghe chút xem?
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Bao Nghị.
Diệp Phàm nói.
- Bao Nghị, hình như trước nay chưa từng nghe nói đến.
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
- Ừ, trước kia anh ta ở tỉnh Tấn Lĩnh nghèo đói, bị người ta cho từ đội phó đội hình sự thành người đứng đường rồi.
Sau đó tôi phát hiện đưa anh ta đến thành phố Đồng Lĩnh. Chẳng qua sau tôi đi chấp hành nhiệm vụ bí mật một số lãnh đạo tỉnh lại đổi lên Sở Công an tỉnh.
Vốn Chiến Vân Cương cũng không tệ lắm chỉ có điều không thể để ông ta lại. Cho nên muốn tìm người tiếp nhận và thành lập chi đội trụ tại tập đoàn Hoành Không.
Tập đoàn Hoành Không nhiều người, hơn nữa người nhà nữa thành ra ba bốn nghìn nhân khẩu.
- Anh ta ở Sở Công an tỉnh Tấn Lĩnh, lại đến bên tỉnh các cậu, hơn nữa lại đảm nhiệm nhân vật số một chỉ sợ Sở Công an tỉnh Thiên Vân trong lòng sẽ không vui. Nếu bọn họ không chịu cậu còn chịu áp lực rồi. Hơn nữa, đôi khi rất có thể sẽ làm cho người ta liên tưởng đến cậu.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Anh Thiết nghĩ giúp, trước tiên đưa Bao Nghị đến Bộ Công an làm chức gì đó, sau đó chuyển đến Sở Công an tỉnh Thiên Vân không phải giải quyết xong sao. Việc này, tôi mời anh Thiết ra tay.
Diệp Phàm cười ha ha.
- Ông em, cậu thật lợi hại, lại đẩy lên đầu tôi. Thân phận của cậu ở Bộ cũng không thấp. Tuy nhiên, thôi vậy việc này để tôi làm là được.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Nếu giúp thì giúp đến cùng, Sở Công an tỉnh Thiên Vân, đội đại án có một người là Ngô Lâm, nhất định anh phải gõ y một chút…
Diệp phàm nói qua chuyện của Ngô Lâm.
- Cậu trực tiếp đưa ra giấy chứng nhận đó có thể dọa y gan chó, làm gì còn phải phiền chuyển lời đến Sở Công an tỉnh.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Đôi khi tôi còn muốn giữ bí mật này.
Diệp Phàm nói.
- Được rồi, thằng nhóc này cũng váng đầu, không ngờ giả heo ăn thịt hổ, xem ra là gặp xui xẻo rồi.
Thiết Chiêm Hùng cũng không từ chối.
- Nghe nói thằng nhóc này còn có chút lai lịch. Anh Thiết có thể ngàn vạn lần đừng lật thuyền trong mương.
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Cậu chọc tôi có phải không? Một tôm tép nhãi nhép, một phó bộ như tôi chẳng lẽ không làm được. Cho nên mặc kệ y lai lịch gì, giết trong nháy mắt.
Thiết Chiêm Hùng cũng đùa, xem ra, tâm trạng không tệ lắm.
Sáng thứ hai, Diệp Phàm dẫn theo Khổng Ý Hùng đến thẳng thành phố Cảng Cửu.
- Bí thư Diệp, Ngô Lâm đến giờ vẫn chưa đến, có phải lại có mánh lới gì với chúng ta không?
Thật ra ngày hôm qua y không đi tỉnh thành, chỉ điều tra ở thành phố, y vừa về tôi đã giải thích qua với y.
Tuy nhiên, thái độ của tên kia anh có tin không, thật không phải, nếu nói với Chủ tịch tỉnh Triệu nói có lẽ còn bị phê bình.
Khổng Ý Hùng ngồi cạnh ghế lái, vẻ mặt tức giận nói.
- Gọi điện thoại thông báo với ông ta là được, chạy tới chạy lui làm gì?
Diệp Phàm nhíu mày.
- Bí thư Diệp dặn là việc lớn, tôi đi một chuyến không sao.
Khổng Ý Hùng nói.
-Tuy nhiên, đến hiện giờ ông ta vẫn chưa đến chúng ta không có hợp đồng kia làm sao bây giờ?
- Không sao, hợp đồng à, tất nhiên sẽ đưa đến.
Diệp Phàm tỏ vẻ không sợ hãi, nhưng làm cho Khổng Ý Hùng bội phục. Cảm thấy Bí thư Diệp khả năng điềm tĩnh thạt không phải trưng cho đẹp, quá vững vàng đi.
Buổi tối, hai người đến thành phố Việt Châu.
Giám đốc nhà máy chế tạo máy móc Phi Không Việt Đông Tống Thủy Dương đã dẫn mấy người trong bộ máy chờ ở sân bay.
Tống Thủy Dương tuổi hơn bốn mươi, mặc áo jacket cộng thêm đôi giày thể thao. Nhân vật số một của tập đoàn đến mà ăn mặc như vậy tất nhiên là có chút không thể nào trang trọng.
Những thành viên khác của bộ máy không ngờ cũng là áo jacket và giày thể thao, thật ra có vẻ quái dị.
Khổng Ý Hùng rõ ràng mặt cứng đờ, hơi trầm xuống. Nhân vật số một như Diệp Phàm đến hôm nay chắc chắn phải mặc đồ tây trang trọng nghênh đón mới được.
Ăn mặc như vậy đối với nhân vật số một của tập đoàn mà nói khá không tôn trọng. Khổng Ý Hùng trộm nhìn Diệp Phàm một cái.
Phát hiện hắn dường như không cảm thấy được thay đổi nhỏ này, sắc mặt vẫn như bình thương, hai bên nói chuyện qua rồi lên xe.
Diệp Phàm ngồi là Audi A8 của Tống Thủy Dương. Khổng Ý Hùng ngồi bên cạnh ghế lái, Diệp Phàm cùng Tống Thủy Dương ngồi sau. Các nhân vật khác của công ty ngồi xe sau.
- Tổng giám đốc Diệp, đã muộn rồi, chúng ta đến Thiên Nga Đen ăn cơm sao đó nghỉ ngơi một chút, ngày mai đến thăm nhà máy thì thế nào?
Giám đốc Tống cung kính hỏi.
- Khách tùy ý chủ.
Diệp Phàm thuận miệng nói xong thêm vào:
- Tuy nhiên, Giám đốc Tống, Thiên Nga Đen nghe nói là khách sạn năm sao, chúng ta người một nhà không cần phải phô trương, cứ đến nhà khách của nhà máy là được