Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ài! Người anh em, cậu phải chuẩn bị tâm lý đi.

Triệu Bính Kiện bất đắc dĩ thở dài.

- Chuẩn bị tâm lý.

Diệp Phàm thấp giọng lẩm bẩm, trong lòng như tối sầm, biết chiếc ghế Chủ tịch thị trấn của mình có lẽ là thất bại rồi, thở dài một hơi, cố nặn ra một nụ cười nói:

- Không sao, em thấy cũng nên bỏ rồi, dù sao cũng là tự nhiên mò được mà, ha ha ha…

- Ài! Điều cậu đến cái chỗ xó xỉnh cục Tôn giáo, Hoàng Hải Bình sẽ tiếp nhận vị trí của cậu. Hơn nữa có người đề xuất còn phải xử lý cậu theo pháp luật, sau đó hội nghị thường vụ không có thông qua.

Chú em, cậu phải tự giải quyết cho tốt đi, đại ca cũng chỉ có thể nói cho cậu được như vậy thôi. Tôi cúp máy đây, người anh em, phải nhẫn nại! Đặc biệt là chỗ Chủ tịch huyện Vệ, ngàn vạn lần đừng cố chấp với cô ta.

Triệu Bính Kiện cũng không tệ, còn có thể nói với Diệp Phàm nhiều câu gan ruột như vậy làm Diệp Phàm rất là cảm động. Cục trưởng của cục Công an Chu Bá Thành cũng không thể không nghe thấy một chút tin tức nào, lúc này cũng không thấy gọi điện tới, người thân thiết hay không đến lúc gặp khó khăn chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra.

- Cám ơn, em không sao.

Diệp Phàm cúp điện thoại, sau khi sắc mặt thay đổi mấy lần mới trở lại bình thường, nghĩ thầm, " Hoàng Hải Bình, tuyệt đối là Bí thư khối Đảng ủy Phí Mặc đưa lên. Một tên tham lam đã phá hủy toàn bộ nhà máy lại có thể ngồi lên vị trí của bố mày. Được được! Sau này từ từ sẽ đến."

Vừa để điện thoại xuống, Hiệu trưởng Trương Gia Lâm lại gọi điện tới, nói không khác gì Triệu Bính Kiện. Có lẽ là Chủ nhiệm Trương Tân Huy anh trai của y thông qua y để truyền lời. Xem ra con người Trương Tân Huy này làm việc tương đối cẩn thận, không hào sảng, phong độ được như Triệu Bính Kiện.

Chủ nhiệm Trương Tân Huy là Chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy, cũng là thường vụ. Tin tức của y chính là thông báo chính thức, một chút mộng ảo cuối cùng của Diệp Phàm cũng tan biến rồi.

hắn sau khi thất thần vội vàng hành khí, mắng thầm, " Không làm Chủ tịch thị trấn thì sao chứ? Bố mày cũng không cần."

Lời nói ra mặc dù như vậy nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác mất mác cực độ không cách nào quên được.

Ở hành lang cũng có rất nhiều Chủ nhiệm, nhân viên đang ồn ào nhỏ giọng nói chuyện, khi nhìn thấy Diệp Phàm đi tới tất cả đều tịt ngòi, dứt khoát chơi trò im lặng, cũng có người còn khiên cưỡng gật gật đầu.

Bước vào trong phòng họp lớn, bên trong cũng không ồn ào, mọi người trên cơ bản đều đã đến đủ, đang chụm đầu nhỏ giọng trao đổi những tin tức nho nhỏ có liên quan vừa mới nghe thấy.

Vừa nhìn thấy Chủ tịch thị trấn Diệp Phàm bước vào, mấy chục người đột nhiên hiện ra mấy chục loại biểu tình.

Đến trước chỗ chủ tịch mới phát hiện phía sau tấm bảng viết chữ Chủ tịch huyện là một cô gái dáng vẻ thướt tha, có lẽ chính là Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh vừa mới chuyển tới, có thành kiến gì đó với mình.

Diệp Phàm thi triển "Thuật xem tướng", cẩn thận quan sát Vệ Sơ Tinh, phát hiện cô gái thật sự không có gì để chê. Nghe nói Chủ tịch huyện Vệ gần bằng tuổi Hạ Giai Trinh, khoảng 27 tuổi, nhưng tuyệt đối xuất sắc hơn Hạ Giai Trinh, càng có khí phách, kiêu ngạo hơn.

Mái tóc mềm mại dày công chăm sóc được vén ở sau đầu, mơ hồ còn lóe lên một chút ánh sáng, đôi lông mày hơi nhạt, không nhìn kỹ thì không nhận ra.

Trên mặt khẽ tô điểm một lớp phấn, nhìn qua rất tự nhiên, trong sự thanh nhã không mất đi vẻ trang trọng, trang trọng lại lộ vẻ linh động. Thân hình xinh đẹp có thể nói trời sinh như vậy, có một luồng khí chất kích thích phong nhã tài hoa.

Mấy sợi tóc đen nhánh sáng bóng rủ xuống giống như vệ sĩ bảo vệ cái cổ trắng nõn xinh đẹp, trên người mặc một chiếc áo lót mở cổ, cộng thêm một chiếc áo khoác màu lam nhạt.

Chiếc áo lót ôm chặt tôn lên khuôn ngực đầy đặn cao vút, rất có chừng mực, giống như đạn pháo muốn nổ tung, làm người ta không kìm được đều muốn giơ vuốt túm lấy xem có mùi vị gì, có lẽ có chút giống như đạn bông, không, có lẽ là đạn khí cầu mới đúng, hơn nữa là loại khí cầu đặc chế bằng cao su rất dày. Về khí chất, nhìn qua có hơi giống loại đối tượng người yêu tỉnh thành Thủy Châu của Tề Thiên, tiểu thư Triệu Tứ, nhưng lại không có vẻ sắc sảo giống như tiểu thư Triệu Tứ. Mà là trong sự ôn hòa không mất đi vẻ kiên cường, trong sự kiên cường nhàn nhạt lại tận lực thẻ hiện vẻ dịu dàng của một cô gái, cũng không phải là loại phụ nữ mạnh mẽ, mà là dịu dàng nhưng vẻ mạnh bạo có lẽ là do quan thế trên người đang tác quái.

" Loại phụ nữ này mặc dù nói nhìn qua có vẻ rất ôn nhu, nhưng trong xương cốt lại kiêu ngạo dị thường, không khác biệt gì so với Thất Hoàng Phiêu Mã chui dưới háng anh hùng Ngõa Cương Tần Quỳnh thời Tùy Đường, nhìn qua gầy gò ốm yếu không dùng được, trên thực tế lại là một con thiên lý mã rất khó thuần phục."

Khi Diệp Phàm bước đi chầm chầm trong hành lang, trong lòng đang đánh giá Vệ Sơ Tinh, cảm nhận được cô ta cũng mơ hồ có ánh mắt dò xét mình, thoáng cái trở nên lạnh lùng nhìn quét qua. Có lẽ mình đang bước trên lối đi mà lúc này chính giữa lối đi lại không có ai, cho nên lộ vẻ quá chói mắt, vì vậy thu hút sự chú ý của Chủ tịch huyện Vệ.

Diệp Phàm vội vàng chuyển ánh mắt đi, nhưng dưới Bức Nhĩ Thông Thuật nhạy bén vẫn mơ hồ nghe thấy trong đôi môi xinh đẹp của Vệ Sơ Tinh truyền ra một tiếng hừ lạnh lùng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

" Mẹ kiếp! Bố mày còn chưa xử tử mày, tại sao vừa thấy mặt đã hừ đểu bố mày rồi. Kỳ quái, nếu chuyện lùi đường và chuyện lão Bí thư chi bộ chọc vào cô ta, cũng không nên có thành kiến nặng nề như vậy với mình chứ. Chuyện này rút cuộc là do đâu?"

Diệp Phàm suy nghĩ mãi mà không ra, giữa lúc đang nghĩ ngợi bước chân đã bước đến trước ghế chủ tịch. Nhìn lướt qua, phát hiện vị trí tấm bảng viết Chủ tịch thị trấn thị trấn, có lẽ là chiếc ghế của mình, thầm nghĩ cũng được. Chí ít bố mày hiện tại vẫn là Chủ tịch thị trấn, thấy Mâu Dũng đang ngồi ở vị trí Bí thư bên cạnh đang giữ vẻ mặt nghiêm túc khó chịu hút thuốc lá.

Cách đó hai vị trí chính là phó Chủ tịch thị trấn Hoàng Hải Bình rồi, thấy Diệp Phàm đưa ánh mắt tới, Hoàng Hải Bình cũng đưa mắt nghênh đón. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tên chó chết này mặc dù che giấu rất khá, nhưng vẻ vui mừng như điên và thái độ khinh thường Diệp Phàm ở trên mặt vẫn bị Diệp Phàm dùng thuật xem tướng cảm nhận thấy.

" Hừ! Đặt cái mông ngươi ngồi vững trước đã rồi hãy nói", trong lòng Diệp Phàm thầm nghĩ lại chuyển ánh mắt đi.

Hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua Vệ Sơ Tinh đang gần trong gang tấc, thấy cô ta nhìn mình chằm chằm cũng không tỏ vẻ gì, có chút giống như ngắm mỹ nhân khiến mọi người điên đảo vậy.

Trong lòng suy nghĩ lại cảm thấy tức giận, cho nên ánh mắt chỉ lướt qua chứ không chào hỏi, khi chậm lại cước bộ đi về phía tấm bảng Chủ tịch thị trấn lại phát sinh ra một chuyện khiến hắn cực kỳ khó chấp nhận.

Vệ Sơ Tinh đột nhiên mở miệng hỏi:

- Anh chính là Diệp Phàm?

- Đúng, xin chào Chủ tịch huyện Vệ.

Diệp Phàm quay đầu lại gật gật đầu xem như chào hỏi, ánh mắt càn rỡ lướt qua rãnh sâu thăm thẳm giữa hai ngực, cũng không hề che giấu. Đây là vì Diệp Phàm đang tức giận, hiển nhiên là cố ý làm như vậy.

Lúc này Diệp Phàm đang đứng, Vệ Sơ Tinh đang ngồi. Cho nên bộ ngực lại càng hiện ra rõ ràng dưới đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm.

Tiểu tử này âm thầm nuốt nước bọt, nghĩ thầm, " Hừ, mương rãnh ở giữa ngực của cô gái này thật là sâu. Đè ở dưới tuyệt đối là cực thoải mái". Tác phong cuồng ngạo không chút che giấu của Diệp Phàm thiếu chút nữa chọc giận Vệ Sơ Tinh đến choáng váng, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt dâm đãng của Diệp Phàm, tương đối có tính xâm nhập dừng trước ngực mình một lúc. Vệ Sơ Tinh vội vàng đưa tay ra kéo cổ áo lại, che kín rãnh sâu giữa ngực tránh cho con sói háo sắc Chủ tịch thị trấn rình mò.

Trên mặt đã bắt đầu ửng đỏ, vẻ mặt trong nháy mắt đã thay đổi, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng gườm guờm giống như có thể ăn thịt người quăng về hướng Diệp Phàm, lạnh giọng nói:

- Đồng chí Diệp Phàm, anh ngồi bên kia.

Diệp Phàm nhìn theo ngón tay hoa lan của Vệ Sơ Tinh, phát hiện hướng cô ta chỉ hình như là chỗ cuối cùng bên trái, nhưng kỳ quái là bên trái đã ngồi chật một hàng người, chỗ cuối cùng không có chỗ trống.

Diệp Phàm biết nhất định là Vệ Sơ Tinh cố ý chơi khó hắn.

Vệ Sơ Tinh ngồi ở vị trí chính giữa đài chủ tịch, ngồi bên trái toàn là các lãnh đạo tới từ huyện, có lãnh đạo, Chủ nhiệm các phòng cục gì đó. Còn phó Bí thư Phí Mặc cũng ngồi bên cạnh Vệ Sơ Tinh.

Còn ngồi bên phải bàn chủ tịch là các đại Đảng ủy viên như Mâu Dũng của thị trấn Lâm Tuyền, vị trí Chủ tịch thị trấn của Diệp Phàm vốn là ngồi bên phải Mâu Dũng.

Mới vừa rồi Diệp Phàm rất rõ ràng dùng ánh mắt xâm lực hèn mọn chọc giận Chủ tịch huyện Vệ, cô ta quyết định đánh một đòn phủ đầu do, cho nên trực tiếp thu xếp cho Diệp Phàm một chiếc ghế chót đuôi của dãy bên trái.

Nhưng có lẽ cô ta không ngờ dãy bên trái đã đầy người rồi, hay là cô ta cố ý. Muốn để Diệp Phàm biến tướng phạt đứng.

- Hừ! Thay đổi phương thức muốn làm khó mình, bố mày sẽ đứng cho cô ta xem- Diệp Phàm nhàn nhàn gật gật đầu, thản nhiên phóng khoáng, dưới ánh mắt kinh ngạc của hơn trăm người đi về chỗ chót đuôi bên trái, thấy không có chiếc ghế trống nào liền đứng ở một góc bàn, cơ thể đứng thẳng rất uy nghi, có một khí phách như thần giữ cửa.

Lúc này ở dưới bàn chủ tịch, nhân viên công tác của chính quyền thị trấn bắt đầu xào nấu, lúc đầu vẫn nhỏ giọng thì thầm, lúc này vừa nhìn thấy loại tình huống kỳ dị chưa bao giờ gặp qua, tất cả đều trở nên ồn ào.

Bây giờ cho dù là một tên ngốc cũng biết có lẽ chiếc ghế Chủ tịch thị trấn của Diệp Phàm đã bị người khác chiếm mất rồi, nhưng trước mắt là ai, Phí Mặc vẫn chưa tuyên bố, còn Chủ tịch thị trấn Diệp Phàm đoán chừng là đã phạm sai lầm gì đó, hiện tại bị Chủ tịch huyện điểm danh bắt đứng phạt.

Trong lòng Hạ Giai Trinh và Thiết Minh Hạ ngồi ở dãy bên phải cũng không phải không có suy nghĩ, " Chủ tịch huyện Vệ cũng quá tàn ác! Kêu một Chủ tịch thị trấn người ta đứng như vậy ở trước mặt hàng trăm các Giám đốc sở, Chủ nhiệm phòng ban chính quyền thì còn thể thống gì nữa?"

Hai người Hoàng Hải Bình và Khúc Anh Hà đương nhiên thiếu chút nữa cười phá lên trong bụng, Phí Mặc mặt không biểu tình. Nhưng thật ra trong đáy lòng cũng mơ hồ buộc bực, cảm thấy Vệ Sơ Tinh làm Chủ tịch huyện cũng hành động theo cảm tình quá.

Dù nói thế nào cũng không thể chôn vùi người ta như vậy, chuyện này không phải còn sỉ nhục hơn chuyện nhốt người ta vào đại lao sao, nghĩ thầm, " Cô gái này nhìn qua giống như rất dịu dàng, dung mạo bên ngoài cũng có thể nói là tuyệt sắc. làm sao lại không có đầu óc như vậy? Muốn báo thù người ta cũng không phải trong trường hợp này, sau này nếu có thể không chọc vào cô ta thì tốt nhất, nếu không cô ta nổi cơn tam bành thì thật là mất mặt."

Vệ Sơ Tinh tuyệt đối không ngờ hành động trả thù trong nhất thời của mình lại khiến phó Bí thư khối Đảng Phí Mặc phải kiêng nể sâu sắc, cũng xem như là một hiệu quả chấn động ngoài ý muốn!

Thật ra Vệ Sơ Tinh cũng không có tàn nhẫn như vậy. Cô ta chỉ là định đùa giỡn. Lúc ấy cũng không thấy dãy cuối cùng bên trái không còn ghế nào, theo cô ta thấy, dù sao Diệp Phàm cũng đã lên chức Cục trưởng cục Tôn giáo rồi, xem như là người phía bên chính quyền huyện, ngồi bên trái cũng không có trở ngại gì.

Thật ra đây là một chuyện đại kỵ phạm vào quan trường. Vì hiện tại Diệp Phàm trên danh nghĩa vẫn là một Chủ tịch thị trấn, trước khi chưa tuyên bố, trước khi chưa chuyển giao thì hắn vẫn có thể xem là Chủ tịch thị trấn chính thức của Lâm Tuyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK