Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Kiều Long, đừng để ý đến nó.

Lâm Tú Chi kéo tay Ngọc Kiều Long an ủi, đảo mắt nhìn về hướng Diệp Phàm nói:

-Phàm con, chuyện của cha cô bé, con giải quyết trước đi, bây giờ gọi điện cho huynh đệ Tề Thiên của con, bất luận như thế nào cứ thả người trước, nếu không sau này Tề Thiên cũng đừng bước vào cửa nhà chúng ta, chúng ta là người nghèo, với không tới quan quân người ta.

-Mẹ! Chuyện này không phải con đã nói là có thể tính toán.

Diệp Phàm vội vàng giải thích.

-Bất kể thành hay không thành, con lập tức gọi điện thoại cho Tề Thiên, dùng điện thoại bàn, để cả nhà xem con có tận lực không.

Nếu như tận lực mà không thể làm gì được, chúng ta cũng không nói gì, con gọi ngay đi, lời không hay thì nói trước, hôm nay con mà không ra sức thì nhanh chóng cuốn chăn màn cút đi, tới chỗ nào sung sướng thì tới.

Con là phó Chủ tịch huyện, nhà ta ngheo không dậy nổi vị thần tiên này, Diệp Thần Tây này coi như không sinh ra đứa con bất hiếu.

Diệp Thần Tây buột miệng nói.

-Cha! Mẹ! Mọi người đừng ép anh Phàm, con…con…vô dụng…mọi người hãy để cho con đi…kiếp sau con xin được làm con gái của cha mẹ, có làm quỷ cũng sẽ về báo đáp cha mẹ.

Ngọc Kiều Long nói vô cùng ngọt ngào, trình độ nói chuyện đúng là cao thâm, người ta là học sinh của học viện âm nhạc Thủy Châu, tài ăn nói đúng là khá tốt.

-Vậy để lát nữa con gọi.

Diệp Phàm bất đắc dĩ gật gật đầu đương nhiên muốn dùng kế kéo dài.

-Không được! Con gọi ngay bây giờ, gọi trước mặt mọi người, con có gọi không!

Diệp Thần Tây và Lâm Tú Chi bất ngờ đồng thanh nói, mắt nhìn Diệp Phàm chằm chằm, xem ra không gọi nhất định là không được.

-Xong rồi! Hôm nay lão tử hoàn toàn nằm trong tay con mụ đàn bà này rồi, thật là tức chết.

Diệp Phàm thầm thở dài, buồn bực đến mức muốn đập đầu vào tường.

Hắn liếc mắt nhìn Ngọc Kiều Long, phát hiện mí mắt cô ta vừa nhảy, có lẽ trong lòng đang vui mừng như điên.

-Con gọi là được chứ gì?

Diệp Phàm gật đầu bất đắc dĩ, bấm phím điện thoại bàn.

-Tề Thiên, ăn tết có vui không?

Diệp Phàm bắt chuyện trước

-Cũng vui! Em chơi được mấy cô gái, thật là thoải mái chết đi được!

Tề Thiên không biết chuyện, vừa ra khỏi miệng đã thốt ra một câu thô tục, khiến cả nhà họ Diệp nghe thấy đều hết sức xấu hổ.

Trong đáy lòng Diệp Phàm lại càng xấu hổ, vội vàng nói:

-Ừ! Thoải mái lầ tốt rồi. Tôi muốn hỏi vụ án Ngọc gia kết thúc chưa vậy?

Trong lòng cũng kêu khổ thấu trời, thầm nghĩ:

"Cái miệng chó của cậu đừng chơi đòn ngầm với lão tử, nếu không thì thảm rồi."

-Vẫn chưa? Sao vậy? Có phải Ngọc gia lại liên lạc với anh hay không. Em nghe nói cô gái Ngọc Kiều Long gây lộn với anh hôm đó là hoa khôi của học viện âm nhạc Thủy Châu, có phải mỹ nhân rơi lệ làm đại ca mềm lòng phải không, ha ha ha.

Tề Thiên cười mờ ám không dứt.

-Ha ha, ha ha! Coi như vậy đi, nếu các cậu có thể kết thúc thì kết thúc sớm một chút, sang năm mới rồi, để một lão đầu tử ở trong đó cũng khổ sở.

Diệp Phàm cười theo nói.

-Đây không phải là phong cách của anh, đại ca chuyện này không phải là anh…

Tề Thiên sắp phun ra Diệp Phàm rồi, có lẽ muốn nói: "Chuyện này không phải do anh thu xếp sao?"

Diệp Phàm hoảng hốt vội vàng nói:

-Lão đệ, nói ít thôi. Chuyện này sắp kết thúc hay chưa, cho đại ca một tin chính xác, còn nữa, kết thúc như thế nào?

Trong lòng hắn âm thầm kêu khổ:

"Mẹ kiếp! Thiếu chút nữa đã bị tiểu tử này bán đứng, may mà mình phản ứng nhanh"

-Đại ca vậy anh nói nên kết thúc như thế nào, em nghe lời anh.

Tề Thiên cũng thu lại nụ cười, trong lòng rất buồn bực, cảm thấy đại ca hôm nay làm sao khác thường như vậy, thật vô lý? Lẽ nào Ngọc gia thật sự đả thông được đại ca rồi, đại ca giơ cao đánh khẽ, có lẽ Ngọc Kiều Long lấy thân báo đáp mê hoặc đại ca.

-Tốt! Cậu đã nói như vậy, nếu chuyện của Ngọc gia không lớn thì cậu thả người ta ra.

Diệp Phàm rốt cục cũng phun ra những lời này, trong lòng hết sức nín thở.

-Được! Em lập tức thu xếp người kết án. Chuyện này em đã điều tra rõ, cũng không có quan hệ nhiều lắm với Ngọc gia, tuy nhiên đại ca đã mở miệng em có thể còn nói gì nữa.

Tuy nhiên Ngọc gia mở sòng bạc có lẽ phải phạt ít tiền, người cũng giam lâu rồi, xem như cũng đến hạn mức giam giữ.

Bọn em sẽ đem vụ án này chuyển tới Cục Công An thành phố, với khả năng của Ngọc gia không cần phí lực có thể đưa Ngọc Hoài Thăng ra được.

Tuy nhiên đại ca, em cũng đã bỏ nhiều sức, anh có thể cho em thêm mấy viên kia được không, mấy viên của em dùng hết rồi, thật đúng là hàng tốt! Ha ha ha…

Tiểu tử này lại càn rỡ bật cười.

-Tiểu tử này, may là không phun ra ba chữ "Xuân Cung Hoàn", nếu không thực sự phải đào lỗ chui vào.

Diệp Phàm thầm mắng cười nói:

- Chuyện này không thành vấn đề, hai viên, tôi cúp máy đây, cám ơn lão đệ.

-Ba viên

Khi Diệp Phàm treo máy trong điện thoại còn truyền đến tiếng hét của Tề Thiên, tuy nhiên Diệp Phàm không thèm để ý.

"Hừ! Cậu còn muốn ba viên, lão tử không rút da cậu đã xem như rất tốt rồi, thật là đần! Ngay cả giọng nói của mình có chút quái dị cũng không nghe ra. Nếu nghe được diễn trò từ chối gì đó, nói chuyện này rất khó giải quyết, đến lúc đó lão gia tử Ngọc gia tiếp tục ở lại đó cũng không có quan hệ đến mình. Ài, đáng tiếc, Ngọc gia đã tránh được một tai kiếp, mình vốn nghĩ sau này dùng chuyện này tới uy hiếp Ngọc gia giúp mình làm một số chuyện, thoáng cái chiếm tiện nghi của Ngọc gia."

Diệp Phàm âm thầm thở dài không dứt.

-Cám ơn anh Phàm, em về nhà báo tin cho mọi người, bọn họ khẳng định rất vui.

Sắc mặt Ngọc Kiều Long lập tức biến đổi, nhất thời như trăm hoa đua nở.

-Đừng vội, em gọi điện cho người trong nhà báo tin là được rồi. Tối nay là Nguyên tiêu, chúng ta họp mặt đoàn viên.

Diệp Phàm khẽ mỉm cười liếc nhìn Ngọc Kiều Long đầy quỷ dị. Hai chữ "họp mặt" càng đặc biệt nhấn mạnh, thâm ý sâu sắc, muốn để Ngọc Kiều Long nghe được ra được ẩn ý bên trong.

Anh chàng này thầm nói: "Cô làm xong việc liền muốn chuồn, trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy đâu.

Tối nay lão tử phải lấy lại tiền vốn mới được, cô không phải là bà xã của tôi sao? Vậy thì phải làm chút gì đó mới không tính là hao vốn. Mẹ kiếp, ôm mỹ nhân trong lòng chính là một chuyện cực thú vị trên đời này, dù sao cũng kiếm lại được chút gì đó, không thì lỗ vốn đến mức cả chiếc quần đùi cũng không còn.

-Đúng vậy Kiều Long, chúng ta sắp sửa trở thành người một nhà, ăn tết Nguyên tiêu xong con kêu Diệp Phàm đưa con về, gọi điện thoại báo tin cho mọi người là được. Lâm Tú Chi mỉm cười kéo Ngọc Kiều Long lại.

-Đúng vậy chị dâu, anh cũng mới trở lại, hai người phải họp mặt nói chuyện tâm tình chứ.

Diệp Tử Y mỉm cười mờ ám.

Ngọc Kiều Long đỏ mặt nhăn nhó, không thể làm gì khác hơn đành ở lại.

Buổi tối.

Cả nhà Diệp Phàm cộng thêm Ngọc Kiều Long cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên. Diệp Phàm đương nhiên là vô cùng bình thản, ngược lại Ngọc Kiều Long như ngồi trên đống lửa. Nội tâm như sóng triều cuộn trào, có lẽ đã nghĩ tới không biết buổi tối Diệp Phàm có làm gì đối phó mình không.

Đêm nay là Nguyên tiêu, cho nên đặc biệt náo nhiệt, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa.

-Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.

Sau khi cơm nước xong Diệp Phàm hừ nói.

-Ừ!

Ngọc Kiều Long ôn nhu gật đầu đi theo Diệp Phàm ra ngoài.

-Cha cô được thả ra chưa?

Diệp Phàm lạnh như băng hỏi.

-Có lẽ ngày kia sẽ được ra, cám ơn anh.

Ngọc Kiều Long ngượng ngùng cúi đầu.

-Túm lấy cánh tay tôi.

Diệp Phàm nói chuyện giống như ra lệnh.

-Ừ.

Ngọc Kiều Long đang muốn cãi lại, nhìn một vòng chung quanh, bất đắc dĩ túm lấy cánh tay Diệp Phàm.

-Kề sát một chút, chúng ta là người yêu, cũng được hai năm rồi, làm sao có vẻ xa cách như vậy, đừng để người ta phát hiện.

Diệp Phàm cố ý túm lấy tay Ngọc Kiều Long mạnh mẽ quàng sát vào tay mình, thoáng cái thật sự giống như một đôi tình nhân. Hơn nữa hắn còn cố ý dùng cánh tay chà chà lên bộ ngực cao vút của Ngọc Kiều Long, cảm giác cũng không tệ, vô cùng mềm mại đàn hồi.

-Anh…

Ngọc Kiều Long giận đến mức nói không ra lời, cũng cảm thấy Diệp Phàm cố ý làm chuyện xấu, muốn ăn đậu hủ của mình, tuy nhiên cô ta cũng không thể tránh được, nếu người ta đã giúp mình, mình cũng phải hy sinh chút gì đó. Nguồn truyện: Truyện FULL

-Hai chúng ta lúc nào sẽ đính hôn, vừa rồi không phải cô vẫn đang thúc dục sao?

Diệp Phàm vẻ mặt dâm đãng châm chọc. Đương nhiên, hắn còn giả vờ duỗi đầu ngón tay sờ sờ lên cằm Ngọc Kiều Long, lộ ra vẻ bỡn cợt.

-Tôi…tôi biết anh tức giận, Ngọc gia chúng tôi thật sự có lỗi với anh. Tuy nhiên tôi đã xin lỗi anh như vậy, anh còn muốn như thế nào, nếu như anh tổn thất kinh tế, tôi có thể trả anh 20 vạn.

Ngọc Kiều Long thấy dứt khoát không trốn được ma trảo, hai mắt nhìn Diệp Phàm chằm chằm.

-Tiền, tôi không thiếu.

Diệp Phàm lắc đầu.

- Vậy rốt cuộc anh muốn tôi như thế nào đây?

Ngọc Kiều Long cao giọng, xem ra cũng có chút nhịn không nổi.

-Tôi không muốn đối xử với cô không ra gì? Cô không phải là vợ tôi sao? Tôi phải dùng trái tim yêu thương cô mới đúng có phải không? Hơn nữa thiên kinh địa nghĩa cô cũng nên thực hiẹn nghĩa vụ của một thê tử có phải không, ha ha ha.

Diệp Phàm cười khan lại nắm chặt hai cánh tay, hai người dính sát vào nhau.

-Không được! Anh đánh tôi mắng tôi đều được, còn cái đó thì không được! Tôi… tôi là bị anh ép.

Ngọc Kiều Long cảm thấy tủi thân, giọng nói lại có chút nghẹn ngào.

"Hừ! Cô ta lại tung bộ dạng đáng thương thường dùng của con gái ra rồi."

Diệp Phàm thầm nghĩ, mặt không đổi sắc cười nói:

-Cô nói gì vậy, tôi không có nghĩa vụ nói giúp nhà cô, tính ra tôi còn là ân nhân của nhà cô, đối với ân nhân thì nên làm thế nào? Tôi nghĩ có lẽ cô không phải con sói bạc nghĩa chứ?

-Báo ân! Tiền anh không cần, vậy anh…cái đó không được.

Ngọc Kiều Long vẫn lắc đầu, khuôn mặt đỏ bừng lại càng mê người.

Diệp Phàm thầm nuốt nước bọt, thầm nghĩ, cô ả này thật đúng là có thể mê hoặc chết người, khó trách có thể chiếm được danh hiệu hoa khôi của học viện âm nhạc, đúng là có chỗ hơn người.

-Tôi nói rồi tôi không thiếu tiền, nếu đã muốn báo đáp thì lấy thân ra mà báo, hơn nữa lời này là do cô nói, ngay cả phóng viên Lan của báo tỉnh, cô cũng lôi ra được. Diệp Phàm tiến thêm một bước ép tới.

-Anh…anh bỏ qua cho tôi đi

Ngọc Kiều Long đổi sang giọng điệu cầu khẩn.

-Cô nói gì vậy, mới vừa rồi cô còn kêu khóc muốn đính hôn, làm sao thoáng cái lại thay đổi, tôi bây giờ đã thành Trần Thế Mỹ hiện đại, cô thử nghĩ xem, cha mẹ tôi sẽ nghĩ như thế nào, hừ!

Diệp Phàm nghiêm mặt giống như một ma quỷ dữ tợn.

Hắn uy hiếp nói:

-Cô có tin không? Cha cô bây giờ còn đang ở trong sư đoàn dã chiến, ngày mai mới chuyển giao cho cục thành phố, tôi chỉ cần một cú điện thoại là có thể để ông ấy ở thêm mấy tháng nữa, hừ!

Anh chàng này cảm thấy hành hạ Ngọc Kiều Long đặc biệt hả giận, trong lòng sảng khoái đến mức muốn hát vang một bài.

-Được…được…anh muốn làm gì thì làm đi? Tôi là một cô gái yếu ớt có thể làm được gì chứ?

Ngọc Tiểu Kiều Long cảm thấy cực kỳ ủy khuất, nước mắt lại trào ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK