Diệp Phàm âm thầm tán thưởng, đến giờ thì hắn đã gặp qua không ít mỹ nữ, có thể phân ra theo tầng thứ được rồi.
Ngọc Kiều Long hoa khôi ở học viện âm nhạc Thủy Châu, Diệp Phàm cho cô cấp bậc tương đối cao. Dáng vẻ như Trang Hồng Ngọc nếu ở học viện âm nhạc Thủy Châu có thể chiếm được trong sáu vị trí đầu.
- Đoàn Hải, hai vị này là.
Diệp Phàm cố ý hỏi. Tuy nói chuẩn bị chiêu dụ hai vị nhân tài này đến làm thủ hạ mình, nhưng cũng phải có chút tư thế lãnh đạo, nếu không cũng cảm thấy ủy khuất.
- Bạn bè của tôi, Chủ nhiệm Diệp, giới thiệu cho anh vị này tên là Cổ Dương, ở phòng văn hóa huyện ủy.
Đoàn Hải giới thiệu hai người.
Sau khi ăn qua mấy món được dọn ra, Diệp Phàm cũng dần cảm thấy quen thuộc, hắn còn là thanh niên, hơn nữa miệng lưỡi tương đối lưu loát, giờ vất bỏ tư thế lãnh đạo để trở về thành một người thanh niên bình thường.
- Diệp…Chủ nhiệm Diệp, anh xem Cổ Dương cũng không tệ a! Tốt nghiệp đại học hệ Trung văn, trẻ tuổi có tài, giao thiệp cũng tốt. Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng ta mới vừa thành lập không lâu, nhân thủ khắp mọi mặt cũng còn chưa bão hòa.
Đoàn Hải cố ý ném ra chủ đề hôm nay, bóng gió đề cử.
Nghe Đoàn Hải vừa nói như vậy, gương mặt Cổ Dương và Trang Hồng Ngọc cũng có chút đỏ, phải xem con mắt của Chủ nhiệm Diệp thấy thế nào rồi.
- Ha ha, là còn chưa xong, chẳng qua…
Diệp Phàm liếc hai người, mỉm cười không nói.
Mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, cũng không bàn lại chuyện này. Diệp Phàm cảm giác Cổ Dương có thể đảm nhiệm công tác chiêu thương và thu hút đầu tư, chẳng qua chức vụ không dễ thu xếp.
Ít nhất tăng một cấp mới được, hiện tại Đoàn Hải ngồi lên chức chủ nhiệm Phòng Chiêu Thương khu kinh tế, không thể nào cho Phòng Chiêu Thương thu xếp một cán bộ cấp Phó phòng nữa, làm như vậy thì Phòng Chiêu Thương cũng quá kiêu ngạo rồi.
Trang Hồng Ngọc trái lại dễ thu xếp. Chức chủ nhiệm phòng tài vụ của Khu kinh tế còn chưa xác định. Cô gái này xuất thân làm tài chính và kinh tế, còn là nghiên cứu sinh của đại học Kinh tế Tài Chính Đông Nam, đề nghị chủ nhiệm cấp Phó Trưởng phòng cũng không để người khác thì thầm.
Khu kinh tế Lâm Tuyền tuy nói nhân viên còn chưa bão hòa, nhưng toàn bộ trên dưới huyện đoán chừng đều có mấy ngàn ánh mắt đang nhìn chằm chằm, gần đây những cán bộ nhỏ tìm đến Diệp Phàm đặc biệt nhiều, cấp trên cũng có một vài phó chức, thường vụ cũng bóng gió.
Không phải là người không đủ, phải là thích hợp nên Diệp Phàm đè lại toàn bộ. Ngư Dương có hai vạn nhân viên công vụ ăn công lương. Nhân viên Khu kinh tế Lâm Tuyền nhiều nhất sẽ không vượt qua một trăm người, còn sợ tìm không được người.
Cổ Dương cung kính kính rượu, nhưng cũng không lộ ra vẻ nịnh hót, giữ được phong độ. Xem ra lăn lộn ở Văn phòng huyện ủy đã lâu, gặp qua nhiều người nên cũng có một chút khí độ rồi.
Vẻ mặt Trang Hồng Ngọc bình thản, chỉ lễ phép kính một chén rồi chén sau không hề đụng, hơn nữa lúc Diệp Phàm đáp lễ thì cũng không lộ vẻ cung kính, làm hại Đoàn Hải một bên lo lắng suông, cứ luôn nháy mắt nhưng cô vẫn ngồi yên.
- Hừ! Hồng Ngọc! Đúng là có chút bướng bỉnh, có ý vị.
Diệp Phàm thầm đánh giá.
Sau khi cơm nước xong, Cổ Dương đề nghị đi phòng ca múa dạo một chút nhưng Diệp Phàm nói là có việc phải đi, hắn vừa ra khỏi cửa thì trong phòng Đoàn Hải phát giận.
- Hồng Ngọc, chẳng lẽ em định ở trong cục hồ sơ cả đời. Anh thật vất vả mới mời được Chủ nhiệm Diệp, em lại ra vẻ thanh cao.
Đây chính là thái độ của em đối với lãnh đạo, phải biết rằng hiện tại Chủ nhiệm Diệp nắm trong tay đại quyền nhân sự Khu kinh tế Lâm Tuyền, chỉ cần hắn đồng ý báo lên Ban Tổ chức thì cán bộ cấp Phòng của em có hy vọng rồi, đây cũng là quyền lực đặc thù Bí thư huyện ủy Cổ trao tặng hắn.
Chúng ta muốn có được Cấp Phó phòng nhiều khó khăn a! Nếu không phải Chủ nhiệm Diệp đề bạt, đoán chừng Đoàn Hải này bây giờ còn đang ở đập Thiên Thủy trong thôn quét sân chăn dê.
Hiện tại toàn bộ huyện có ít nhất mấy ngàn ánh mắt nhìn vào ba vị trí cấp Phó phòng còn lại rồi.
Em biết Chủ nhiệm Diệp thoái thác bao nhiêu bữa tiệc, cự tuyệt bao nhiêu người cầu tình không. Em thì hay rồi, hiện giờ còn chưa biết thế nào. Coi như là Đoàn Hải này hết sức với bạn bè rồi.
Đoàn Hải kích động.
- Em, em, ai, em bướng bỉnh vậy đấy, Đoàn Hải. Em không thay đổi được, muốn bảo em đi nịnh bợ lãnh đạo là không thể. Bỏ đi, coi như cả đời này em ở cục hồ sơ.
Trang Hồng Ngọc cúi đầu, gương mặt hơi đỏ lên, cuối cùng vẫn thở dài không nói gì.
- Hồng Ngọc, em cũng quá cứng đầu, qua thôn sẽ không còn phòng trọ rồi. Anh đã hạ quyết tâm, lần này đầu nhập vào Chủ nhiệm Diệp đi. Nếu như người ta không được cũng không còn nói cái gì nói, nếu như có thì đầu tiên làm lấy một cái chức vụ trưởng ban cũng được.
Anh cũng coi như nhìn thấu rồi, ở Văn phòng huyện ủy danh tiếng dễ nghe, nhưng nhân tài quá nhiều, tất cả đều là ngưu nhân nịnh nọt. Chúng ta so ra kém bọn họ.
Sau lưng lại không có chỗ dựa, trong triều không có người nào làm quan, chỉ có thể là đầm rồng hang hổ rồi. Các người nhìn xem, giống như tất cả đều là một dòng Chu Tiểu Đào, Vương Tiểu Ba, cả ngày chỉ tìm cách mưu hại phụ nữ, còn nói khoác cái gì phong lưu, phong lưu cái rắm, đều là một nhóm học chả hay, cày chả biết.
Đã sau lưng không có chỗ dựa thì không thể làm ra cái gì, nếu có thì phải nổi bật, anh hạ quyết tâm rồi.
- Hồng Ngọc, lời nói đến thế. Muốn hành động thì nhanh đi, tối nay Cổ Dương đi trận đầu, một mình em nhìn xem đi. Cũng đừng tưởng tượng Chủ nhiệm Diệp thành người nào, không phải là tất cả lãnh đạo đều hèn mọn, cõi đời còn nhiều chánh nhân quân tử. Ai, không nói.
Đoàn Hải thở dài.
Diệp Phàm đứng trên đường gọi điện thoại cho Trưởng phòng Thiết Minh Hạ về phương án gọi thầu của huyện, bảo Thiết Minh Hạ cả đêm tổ chức nhân thủ làm thêm giờ sửa đổi.
8 h tối, Lô Vỹ còn đang làm thêm giờ thì Diệp Phàm thuận chân dạo đến Cục Công An huyện.
- Đại ca, rất xin lỗi, vụ án của cha Diệp Nhược Mộng ở đập Thiên Thủy còn chưa điều tra ra chút manh mối.
Tuy nhiên dựa vào trực giác của em cảm thấy Trịnh Khinh Vượng của lâm trường Cảnh Dương không giống cái loại người này.
Lô Vỹ ra vẻ xin lỗi.
- Không phải là y thì là ai? Ấn tượng của anh đối với Trịnh Khinh Vượng cũng tương đối tốt, người này tuy nói tướng mạo nho nhã, nhưng đối đãi bằng hữu chân thành, không giống hạng người xảo trá.
Diệp Phàm cũng cảm giác chuyện này có chút tế nhị.
- Tuy nhiên vẫn nói trong phá án thì trực giác tương đối trọng yêu. Nhưng có khi trực giác lại đẩy vụ án vào bế tắc, không có chứng cớ gì thì không thể hành động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Lô Vỹ đột nhiên lại cười nói:
- Em có một trực giác là phó Chủ nhiệm lâm trường Mã Chiêm Khôi có chút khả nghi. Có lẽ là ảo giác.
- Mã Chiêm Khôi.
Diệp Phàm lẩm bẩm, trước mắt hiện ra hình ảnh cao lớn của phó Chủ nhiệm lâm trường Mã, người này cũng là quân nhân chuyển nghành, tính cách thô mãng, uống rượu thích dùng chén lớn, lần đầu tiên đi Cảnh Dương còn bị y cùng với một nhóm người vây công.
- Là có chút khả nghi, không có đạo lý a! Nếu như là Mã Chiêm Khôi làm thì sao Trịnh Khinh Vượng không hoài nghi! Anh hoài nghi lâm trường Cảnh Dương có một việc gì đó không hợp pháp.
Diệp Phàm lắc đầu, tựa hồ ngay cả mình cũng không dám tin tưởng.
- Không sai đại ca, Cảnh Dương có hoạt động ngầm, em cũng có cảm giác vậy, tuy nhiên trước mắt còn chưa có chứng cứ, từ từ sẽ đến. Cái gã trên mặt có sẹo là phân cục trưởng Vi Hổ gì đó em càng nhìn không thuận mắt, vốn định điều tra một chút nhưng lại sợ đánh rắn động cỏ> sẽ không động.
Lô Vỹ nhíu mày.
- Phân cục công an Lâm trường Cảnh Dương chẳng phải là thuộc quyền quản lý của cục công an huyện sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải! Là do Cục Công An thành phố và cục lâm nghiệp thành phố đồng thời lãnh đạo. Bởi vì lâm trường Cảnh Dương là đơn vị cấp Phòng, phân Cục trưởng Vi hổ là cán bộ cấp Trưởng phòng, em không quản được gã, tuy nhiên gã chỉ để ý một vài chuyện phát sinh bên lâm nghiệp, quyền hạn đương nhiên nhỏ đi rất nhiều.
Đương nhiên, Cục trưởng Vu là cấp trên trực tiếp của gã, cục lâm nghiệp thành phố tuy nói có lãnh đạo quyền lợi của bọn họ nhưng không bằng quyền của Cục Công An thành phố.
Tuy nhiên theo tình hình thực tế thì quyền của cục lâm nghiệp thành phố vượt qua quyền của cục công an thành phố.
Bởi vì tất cả tiền thưởng phúc lợi của bọn họ đều do bên lâm nghiệp phát, nếu như nghe theo lãnh đạo lâm nghiệp thì có thể mò được chút lợi ích.
Cũng không thể nói người ta lấy tiền của cục lâm nghiệp mà không nghe theo lãnh đạo cục lâm nghiệp.
Lô Vỹ cũng có chút khổ sở, tại phạm vi huyện Ngư Dương lại có một phân cục công an không do mình quản lý, quả thực là cục trong cục
- Nếu không anh nói với Cục trưởng Vu âm thầm điều tra Vi Hổ.
Diệp Phàm nói.
- Tốt nhất không được. Cục Công An thành phố càng phức tạp, Cục trưởng Vu đương nhiên có thể tin, chỉ sợ thủ hạ cũng có bạn bè Vi Hổ, không cẩn thận thì để lộ phong thanh. Chuyện này em cũng chỉ mới nói với Thiết Hải thôi, trong cục em cũng chỉ nói với hai người em đưa từ thành phố xuống, chúng ta còn là từ từ sẽ đến, không vội. Em tin tưởng, lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt.
Lô Vỹ đột nhiên tràn đầy lòng tin.
- Ừ!
Diệp Phàm gật đầu, trong lòng cũng có chút đau đớn, từ cái chết của Diệp Thủy Căn rồi lại nghĩ tới cái chết của Diệp Nhược Mộng, vết thương vừa mới quên đi lại khơi lên, đau không nói nên lời.
Nhìn Diệp Phàm nhíu mày, Lô Vỹ vội vàng an ủi:
- Đại ca, em biết anh nghĩ gì rồi. Ai. Người thì đã đi rồi, cũng đừng hành hạ mình nữa. Chỉ cần điều tra rõ ràng cái chết của cha cô ấy thì coi như cũng nhẹ lòng một phần, chuyện này em sẽ luôn theo dõi, uống vài chén đi.
Sau khi uống hết một chai rượu trắng, Diệp Phàm cảm giác vô vị, tiếp đó trở lại gian phòng ở Thủy Vân Cư.
Nhìn lại thì đã khuya, buổi tối Tạ Mị Nhi không có ở đây, chắc đã trở về thành phố, đang cảm thấy nhàm chán thì Cổ Dương ở Văn phòng huyện ủy gõ cửa.
Lúc gã đi vào thì Diệp Phàm liếc một cái, thầm nghĩ:
- Xuống đại tiền vốn rồi. hai chai Mao Đài, hai cây Trung Hoa, đoán chừng tiểu tử này mất nửa năm tiền lương rồi