Bộp một tiếng, chiếc bàn đã bị Phượng Lăng Không vỗ mạnh một cái, toàn bộ tách chén trên bàn đều rơi cả xuống đấy, tiếng loảng xoảng không ngừng vang lên.
Phượng Cửu Phi rụt cổ lại, không dám hé răng nữa. Cha bình thường không bao giờ quản mình, thích ăn chơi nhậu nhẹt tùy mình. Tuy nhiên, một khi cha đã thực sự tức giận thì cũng tương đối đáng sợ.
- Đánh cho tàn phế, con có thể đánh tàn phế được mấy người. Không phải cha đã dặn các con rồi. Dù Diệp Phàm là một người bình thường, các con cũng không được làm gì trên thân hắn. Muốn làm gì hắn, không cần các con phải động tay, toàn bộ phải mượn sức bên ngoài, làm quan quan trọng nhất là gì?
Phượng Lăng Không lạnh lùng nói.
- Đương nhiên là mũ ạ.
Phượng Cửu Phi thật thà đáp.
- Cái đó con nói đúng, quan trọng nhất là cái mũ trên đầu. Nếu chúng ta làm Diệp Phàm mất mũ, hắn sẽ nhụt chí ngay. Cái này, so với đánh cho hắn tàn phế còn tàn khốc hơn.
Phượng Lăng Không lạnh lùng nói.
- Anh, khi nào thì ra tay?
Phượng Hoằng Đức vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
- Đừng vội, cứ đợi cá cắn câu đã. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này chúng ta phải tăng cường làm ầm ĩ ở Hải Đông mới được. Khiến cho Diệp Phàm sứt đầu mẻ trán luôn.
Phượng Lăng Không thản nhiên hừ giọng nói.
- Sư phụ, Diệp Phàm trở lại Hải Đông rồi.
Lúc này đạo trưởng Lý Thuần Miên chạy vào phòng ngủ của sư phụ Lý Thu Sơn.
- Có thấy mũi bị dị dạng không?
Lý Thu Sơn thản nhiên hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Không, rất bình thường, đi đứng vững chãi, giống như chưa từng bị thương vậy.
Lý Thuần Miên hơi nghi hoặc nói.
- Chắc hẳn là vị cao nhân dùng dải lụa đã chữa trị cho Diệp Phàm. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này phải đặc biệt chú ý Diệp Phàm.
Chúng ta chơi hắn, hắn sẽ không tốt bụng bỏ qua đâu. Nếu trong khoảng thời gian này không có chuyện gì, vậy chứng tỏ, vị cao nhân dải lụa kia cũng sợ thanh danh phái Thanh Thành chúng ta.
Cho nên, đã không dám lộ mặt. Chắc hẳn là cùng bề trên của Diệp Phàm có chút giao tình. Cho nên, đã ra tay cứu hắn. Chỉ giúp hắn trị thương chứ không thay hắn dàn xếp chuyện này.
Lý Thu Sơn thoáng suy nghĩ, thản nhiên hừ giọng nói.
- Con cũng buồn bực, theo lý mà nói, thằng nhãi này chịu thiệt như vậy là sẽ nổi giận đùng đùng chạy đến núi Thanh Thành chúng ta.
Quái lạ là hắn lại trở về đơn vị công tác. Giống như không có chuyện gì vậy. Dĩ nhiên hắn cũng có luyện qua vài chiêu, chắc hẳn hắn cũng hiểu được uy danh phái Thanh Thành chúng ta.
Cho nên có chịu thiệt cũng chỉ biết nhịn. Bằng không, còn làm thế nào chứ? Chẳng lẽ lại đến để bị thương thêm lần nữa.
Hơn nữa, chúng ta quyết đấu công bằng, chính bản thân hắn cũng khó mở miệng. Nhưng, lần sau nếu còn dám gây chuyện, không đơn giản là bị thương như vậy đâu.
Lý Thuần Miên trên mặt lộ vẻ thâm độc.
- Phải biết khoan dung độ lượng một chút, Thuần Miên. Đừng đánh chết người. gàn đây, mấy vụ án hình sự cũng phiền phức lắm.
Thứ hai, chủ yếu là thân phận đặc biệt của hắn. Một Chủ tịch thành phố cấp ba mất tích hoặc chết thì bên Bộ công an sẽ cho cao thủ đi điều tra đấy.
Dù nói chúng ta không sợ nhân viên bộ công an bí mật điều tra, nhưng, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Những việc này không quan trọng bằng người phụ nữ dùng dải lụa mà chúng ta vẫn chưa điều tra rõ kia.
Cổ nhân nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chưa biết được người ta là ai, chúng ta cứ hòa hoãn một chút.
Lý Thu Sơn vẻ mặt nghiêm túc dặn dò.
Tuy nhiên, Lý Thu Sơn chỉ dặn dò Lý Thuần Miên đừng đánh chết người, chứ còn đánh tàn phế thì không sao. Lão già này, quả là coi người ta như động vật vậy.
Diệp Phàm đương nhiên không biết đối thủ bày bố nhiều như vậy. Lúc này hắn đang cùng Vu Hữu Hòa, Lý Mộc đến công trường.
Thấy trên công trường 10 máy trộn bê tông đang nổ vang, hình như chuẩn bị xây tòa lầu.
Móng đã hoàn thành rồi, hơn nữa, đã xây được một tầng thấp trên con đường bên khe suối Vượng Phu.
Lúc này còn đang xây tầng thứ hai.
Nhìn thấy khe suối Vượng Phu đột nhiên bị tòa lầu rộng khoảng hai ba chục mét chiếm đóng, Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói:
- Tòa nhà ai xây mà lớn vậy, rộng khoảng hai ba chục mét, con đường rộng được mấy mét chứ, toàn là chiếm đất của khe suối Vượng Phu. Chiều dài chắc cũng bảy tám chục mét đó? Anh kêu họ dừng lại ngay lập tức đi.
- Để tôi qua hỏi người phụ trách.
Vu Hữu Hòa vội vàng trả lời rồi chạy đi, nhìn nhìn một người có vẻ là nhân viên giám sát, đầu đội nón bảo hộ, hỏi:
- Anh là người phụ trách ở đây?
- Không phải tôi, tôi chỉ trông coi thôi, giám đốc của tôi ở bên kia.
Người đội nón bảo hộ vàng chỉ vào căn lều gỗ dựng tạm thời cách đó không xa.
- Anh dẫn chúng tôi đến tìm ông ấy.
Diệp Phàm hừ nói.
- Anh là ai? Ông đây không rảnh!
Người trung niên đó nhìn Diệp Phàm đột nhiên rống lên.
Giọng điệu nặng nề.
- Chúng tôi ở cục xây dựng thành phố, tòa nhà của các người có giấy phép xây dựng chứ?
Vu Hữu Hòa linh hoạt ứng biến, lạnh lùng nói.
- Cái này, tôi cũng không rõ, phải hỏi lại giám đốc của chúng tôi thôi.
Người đội mũ vàng hạ giọng, nhìn vào căn lều nói.
- Đưa chúng tôi qua đó.
Vu Hữu Hòa hừ nói.
- Được, tôi đưa các anh qua.
Người đội mũ vàng bất đắc dĩ gật đầu, đưa Diệp Phàm qua căn lều.
Từ xa, người đội mũ vàng đã hét lớn:
- Giám đốc Phượng, người của cục xây dựng thành phố tìm anh.
- Tôi nói rồi lão Hoàng, kêu cái quái gì. Dắt họ vào đi. Mẹ khiếp, hại ông đây bốn nổ mất hai. Còn năm đứa bị nổ chết ba.
Bên trong có tiếng vênh váo đáp lại.
Vừa đẩy tấm cửa gỗ, thấy bên trong có một chiếc bàn làm việc. Lúc này trên bàn có bốn đồng chí đang ngồi đánh mạt chược.
- Các người là người của cục xây dưng?
Một người trung niên miệng ngậm thuốc Trung Hoa, đầu húi cua, trên cổ đeo vòng vàng cứ như dây xích chó liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, cũng chẳng thèm đứng lên, hừ giọng nói.
- Ừ, tòa nhà của các người có giấy phép xây dựng không? Có giấy sở hữu đất không?
Vu Hữu Hòa không tức giận, quay đầu sang hỏi tên đeo xích chó.
- Buồn cười, hahaha, buồn cười...
Lúc này một thanh niên quăng 50k, miệng nói bom 8. Chợt, quay sang liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hung hăng nói,
- Buồn cười, có ý gì?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ giọng hỏi đồng chí kia.
- Đương nhiên là buồn cười.
Tên thanh niên liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Biết giám đốc Phượng có quan hệ với Cục trưởng Phượng các anh không? Anh còn dám nói gì nữa, anh thấy không, chúng tôi xây cả tháng nay rồi, có ai đến kiểm tra không? Có bói cũng chẳng ra một đồng chí, sớm đã chút hết cả rồi. Bằng không, trở về có xử lý cũng chẳng ai phê duyệt đâu, còn rước thêm họa nữa. Được bao nhiêu cân lượng không biết, dám đến trước tòa lầu của giám đốc Phượng khoe khoang cái rắm gì.
- Quan hệ gì?
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi ngược lại.
- Tự mà đi hỏi Cục trưởng Phượng của các người ấy, đừng có ở đây lảm nhảm nửa, đáng ghét. Để cho ông đây còn đánh bài.
Tên đầu to chợt thiếu kiên nhẫn đứng lên, vung tay về phía Diệp Phàm.
Trên mặt thể hiện vẻ thiếu thiện ý.
- Đồng chí, sau này chú ý một chút.
Đừng hỏi nhiều nữa, hỏi nữa, haha, bị người ta đá ra khỏi Cục xây dựng thì thiệt thòi lớn đấy. Cục xây dựng là chỗ tốt, mò được nhiều miếng ngon lắm đấy, nhưng muốn kiếm chác thì phải mở to mắt một chút. Bằng không, đã không kiếm chác được, còn mất tất cả cho coi.
Tên thanh niên kia cười khan.
- Dù có là cha của Cục trưởng Phượng thì chúng tôi cũng phải kiểm tra giấy tờ của các anh, đừng dài dòng, đem giấy tờ có liên quan đến đây. Không có giấy phép xây dựng và giấy sở hữu đất đai, lập tức đình công. Bằng không, tất thảy hậu quả, các người tự gánh lấy.
Diệp Phàm cố ý nghiêm mặt, hừ nói.
- Mẹ nó! Thổ Ba, Sợ quá đi, tôi sự quá đi, làm sao bây giờ?
Tên giám đốc Phượng nhún vai, liếc mắt nhìn Diệp Phàm cười nói.
- Cút đi, mẹ nó, cái thứ gì vậy. Dám đến chỗ tao làm càn à. Sao không hỏi thăm một chút, ở Hải Đông này, có ai mà không nể mặt anh Ba chứ?
Tên thanh niên tên Thổ Ba tức giận, cầm con bài trong tay hung hăng ném qua, rồi lao về phía Diệp lão đại.
- Các người dám!
Vu Hữu Hòa và Lý Mộc vội vàng bước lên che chắn cho Diệp lão đại, tuy nhiên do ở khá xa, nên chỉ còn cách dương mắt đứng nhìn nắm đấm của anh Ba đấm vào mặt Diệp Phàm.
- Đánh người của Ủy ban nhân dân thành phố, nên đánh!
Diệp lão đại lạnh lùng hừ một tiếng, cũng đón tiếp một quyền.
Bịch một tiếng, anh Ba cả người ngã nhào lên bàn. Tiếp đến là rắc một tiếng, chiếc bàn không thể chịu được trọng lượng cả trăm ký của anh Ba đè lên nên đã gãy mất.
Còn đồng chí anh Ba kia dĩ nhiên là theo chiếc bàn ngã xuống sàn nhà. Mông của tên này giật giật, dường như đau lắm, cắn răng nhưng vẫn không bò dậy nổi.
- Có muốn đánh nữa không?
Diệp lão đại lạnh lùng hừ nói, bên kia thư ký Lý Mộc đã bưng một chiếc ghế dựa đến, lấy tay áo lau ghế, mời Diệp lão đại ngồi. Diệp lão đại cũng chẳng từ chối, ngồi xuống luôn, vắt chân nhìn người trong lều.
- Giấy chứng nhận đúng không, cầm mà xem này, ông đây sao mà không có giấy chứng nhận chứ? Cái giấy chứng nhận gì mà chẳng có, gì mà giấy phép xây dựng chứ, lầu của ông đây mà dám không cho xây sao?
Đồng chí Phượng Thanh Kim mở ngăn kéo, lôi ra mấy thứ giấy tờ.
Vu Hữu Hòa lật xem, lập tức ngẩn người. Đưa cho Diệp lão đại xem, Diệp Phàm hỏi:
- Những chứng từ này có phải giả không?
- Buồn cười, giả, Phượng Thanh Kim tao mà phải làm đồ giả à? Không tin cứ cầm về cục kiểm tra, sau đó đem về đây trả lại ông đây.
Phượng Thanh Kim lạnh lùng hừ giọng nói.
Ba người Diệp Phàm bỏ đi.
- Thằng nhãi, để tên lại rồi hãy đi.
Anh Ba muốn lấy lại thể diện, kêu gào theo bóng Diệp lão đại.
- Muốn tìm tao dễ lắm, đến Ủy ban nhân dân thành phố hỏi, tao đây họ Diệp.
Diệp Phàm thản nhiên liếc mắt nhìn gã, chân cố ý đưa ra, anh Ba sợ đế mức né qua một bên.
Tên này, bị Diệp lão đại đánh cho một quyền nên sợ rồi. Đến bây giờ, cảm giác cánh tay còn đau, chẳng biết xương cốt có vấn đề gì không nữa.
- Quái, rõ ràng là thứ không hợp pháp sao lại có chứng nhận. Giấy phép xây dựng và sở hữu đất kia là thật, hơn nữa, mới chỉ xây chưa được một tháng. Cục xây dựng và Cục đất đai sao làm nhanh thế được.
Chẳng lẽ không tới khảo sát thực địa. Hẳn là không thể nào, không đo lường sao lại cấp giấy?
Trên đường đi, Vu Hữu Hòa bực bội nói.