Loại Thiên Lôi này kỳ thực là một loại bóng khí có sức nóng rất cao, cũng giống như khí trong đạn.
Dùng loại Thiên lôi này có thể sinh ra sức mạnh hơn gấp 4 lần. Nếu người kia là cao thủ cấp 11, có lẽ, Tứ Tượng chúng ta hợp lực, thắng thua sẽ là tỉ số 5- 5.
Nếu người kia là cấp 12, chúng ta không còn gì nghi ngờ nữa.
Vẻ mặt Tây Môn Tân Thông nghiêm trọng nói:
- Điều này vẫn còn một cao thủ thập đẳng đi đâu tìm đây?
Cung Khai Hà tự nói một câu, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Diệp Phàm, vị tiền bối tự chế thuốc kia có thể nói ra tay một lần hay không. Tổ đặc nhiệm chúng ta có thể dùng lực lượng của cả nước mà đi tìm dược liệu cho ông ấy xem như đền ơn.
- Vị tiền bối kia sớm đã đi chơi rồi, ông ấy lại không thích dùng di động, bình thường khi về nước đều liên hệ với tôi. Sao có thể tìm được, không trông cậy được rồi, nghĩ cách khác thôi.
Vẻ mặt Diệp Phàm trầm ngâm, nói. Trong lòng tự nhủ người kia chính là bố mình, chính mình đã tìm ra tật xấu của mình.
Trong phòng họp vừa yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người đều vắt óc suy nghĩ, hy vọng có thể bài trừ được vị cao thủ thập đẳng kia.
- Đáng tiếc Lão Hổ Phí Thanh Sơn bị thương ngồi đấy, bằng không, không chừng bây giờ đột phá lên cao thủ thập đẳng rồi.
Anh Lục Tôn của TQ còn không đột phá được cấp thập đẳng, mặt khác phỏng chừng Ngũ Tôn cũng không có năng lực đột phá này.
Lục Tôn TQ thì không có hy vọng gì rồi, mà thanh niên tứ tuyệt TQ không thể trông cậy vào. Về phần ngũ đẳng, những người này đều là những nhân vật trong truyền thuyết, chúng ta chưa từng thấy qua một người nào.
Mà thiên hạ mười cao thủ của nước chúng ta cũng chỉ có hai người. Cũng không rõ lắm lai lịch của bọn họ, quá nhiều điều không biết rồi.
Mọi chuyện không có cách nào, việc của thiên hạ này, mặc dù là Tổ đặc nhiệm A, cũng chỉ có một bộ phận nhỏ biết.
Vẻ mặt Tây Môn Đông Hồng buồn thối nói:
- Tuyết lại rơi, Diệp Phàm, anh cảm thấy thế nào?
Đúng lúc này không thể ngờ là đồng chí Cung Khai Hà lại đột nhiên lại hỏi một câu không ra sao cả.
Đương nhiên, ở đây không phải thiếu tướng mà là trung tướng, thậm chí thượng tướng, ai cũng là cáo già. Toàn bộ nghe thì rất có hứng thú đây, nhưng trong lời nói khẳng định có huyền cơ.
Mà huyền cơ này còn có liên quan đến vị cao thủ thập đẳng. Đồng chí Cung Khai Hà cũng không phải là nhà thơ, tuyệt đối sẽ không sẽ không vào những nơi thối tha đấy. Cho nên, ánh mắt của mọi người đều nhìn hai người Cung Khai Hà và Diệp Phàm.
- Thủ đô này nằm ở phương bắc, tuyết rơi bình thường mà, nhìn mãi cũng chán.
Diệp Phàm lấy tay chơi, đương nhiên không muốn kéo Tuyết gia vào. Phải hiểu rằng, Thiên Thông không dễ gì chọc, Hồng Tuyết cũng không khác lắm.
Đến lúc đó làm một chuyện mà lại gặp phải sóng gió gì thì càng phiền toái. Huống chi Tuyết gia ở thôn Võ Thời kia có một cô gái thần bí rất lợi hại, trong lòng Diệp Phàm còn sợ hãi. Bởi vì, hắn liên tưởng đến khuôn mặt đồng tử của Tuyết gia.
- Đồng chí Diệp Phàm, Nhưng anh là tổ trưởng Tổ đặc nhiệm A, là thành viên nòng cốt của tổ chức.
Cung Khai Hà chọc tức, lần này trừng mắt liếc nhìn một cái, bước tới.
- Ha ha, nơi này có thật nhiều vị phó tổ trưởng. Huống chi, thành viên quan trọng của tổ chức lại trẻ tuổi nhất, lý lịch kinh nghiệm ít nhất. Sau này sẽ thỉnh giáo nhiều các vị tiền bối.
Diệp Phàm càng nói càng khiêm tốn, Lý Khiếu Phong thiếu chút nữa đều cười ra tiếng.
- Ha ha, thanh niên này, làm nhiều một chút, đối với sự phát triển của anh sau này sẽ có lợi.
Không thể ngờ Lý Khiếu Phong lại xen vào nói 1 câu.
- Đúng đúng đúng, anh Lý nói rất đúng. Cho nên, tôi quyết định thêm trọng trách cho Diệp Phàm. Các đồng chí nói đề nghị này của tôi thế nào. Nếu tất cả mọi người đồng ý, sẽ lấy tập thể bộ máy đẳng ủy tổ đặc nhiệm A quyết định báo cáo trình lên trên.
Cung Khai Hà lúc nói những lời này không phải là vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt lại tủm tỉm cười.
- Tôi đồng ý với đề nghị của tổ trưởng Cung.
Đới Thành không nghĩ gì nói thẳng luôn.
- Vâng, tôi đồng ý.
Tây Môn Đông Hồng nói. Kết quả, toàn thể nhất trí thông qua, tuy nhiên, đến hiện tại tất cả mọi người đều không muốn làm rõ thêm Cung Khai Hà thêm trọng trách gì cho Diệp Phàm. Chỉ có điều, tất cả mọi người không phải là người ngu ngốc, đoán không chừng lần này có liên quan đến Phượng gia.
- Tôi thấy, Thiên Lôi Tứ Tượng Trận này nếu như tiền bối Thiên Thông đồng ý đưa cho tổ đặc nhiệm chúng tôi. Không riêng gì chúng ta lần này đọ sức với Phượng gia.
Các đồng chí đều đã rõ, tuy nói người của tổ đặc nhiệm A chúng ta hiện tại có chừng 50 người. Nhưng nói về độ cao thấp của lực lượng tổng thể, những đồng chí cửu đẳng bát đẳng cũng không nhiều.
Cho nên, nếu chúng ta đem bốn người tạo thành một tổ, truyền cho bọn họ Thiên Lôi Tứ Tượng Trận. Đến lúc đó bốn người ngũ đẳng có thể một người thất đẳng.
Bốn người bát đẳng có thể tấn công một người cửu đẳng. Khi bốn người cửu đẳng cùng vào một lúc, đánh hơn một người thập đẳng. Như vậy vô hình trung nâng cao sức chiến đấu của Tổ đặc nhiệm A chúng ta.
Cung Khai Hà cười nói:
- Ý tưởng này thật tốt quá, thật có hiệu quả. Chỉ cần sau khi huấn luyện qua, trong lúc đang thi hành nhiệm vụ chỉ cần 4 người bao vây kín là được rồi.
Đồng chí Lâm Đống Quốc cũng gật đầu.
- Cho nên, muốn thành lập một tiểu đội để đặc biệt huấn luyện. Tất cả các đội viên đều phải quay về huấn luyện một lần nữa. Tổng huấn luyện cho tiểu đội lần này tôi nghĩ đồng chí Diệp Phàm là người thích hợp. Đương nhiên, vì bí mật, đồng chí Diệp Phàm có thể sử dụng nước thuốc xuất hiện với hình tượng khác.
Cung Khai Hà nói.
- Không được không được, thứ nhất tôi không có thời gian đi quản việc này. Thứ hai, tôi quá trẻ tuổi, chưa có kinh nghiệm. Nếu Thiên Lôi Tứ Tượng Trận này là của gia tộc tiền bối Tây Môn, do ông ấy chỉ thị là tốt nhất rồi. Nếu tôi làm việc chỉ thị không tốt thì chính là làm hại các đồng chí. Không ổn không ổn! An toàn quốc gia, không thể làm như vậy.
Diệp Phàm nhanh chóng từ chối, việc này bản thân không làm được.
- Ha ha, anh còn muốn cùng Tiền bối Tây Môn luyện Thiên Lôi tứ Tượng Trận. Mặc dù có nhiều chỗ chưa quen, nói vậy lần này luyện cũng không được nhiều lắm.
Đồng chí Diệp Phàm, không cần quá khiêm tốn. Bẳng tuổi anh, đồng chí này đã đặt được thập đẳng.
Bản thân anh chính là một thiên tài, tin tưởng lĩnh hội Thiên Lôi Tứ Tượng Trận cũng có chút hiểu biết. Việc này cứ quyết định như vậy đi.
Cung Khai Hà vỗ tay xuống bàn, toàn bộ những đồng chí đều giơ tay đồng ý. Công việc lao động chân tay không có lợi giống như thế này đương nhiên không ai cãi với ông ấy rồi.
- Như vậy đi, thủ trưởng Cung, nếu Diệp Phàm hoàn thành nhiệm vụ cũng phải thưởng cho công lao thật lớn. Lần sau trong quân đội có đề bạt quân hàm, cũng không thể quên tổ trưởng Diệp Phàm. Không thể muốn con ngựa chạy nhanh mà không cho thức ăn có phải không?
Lúc này, Lý Khiếu Phong mới mở lời nói tiền thưởng cho Diệp Phàm.
- Trung tướng Đề, anh Lý, việc này, có phải vội quá không. Mặc dù là tiến cử, ủy viên ban lãnh đạo ban chấp hành quân giới không thể đứng sau lưng dùng nước miếng làm chết Cung Khai Hà tôi. Có thể đổi cái gì đều được.
Cung Khai Hà ngây người sửng sốt, nói có chút chua xót.
- Đổi cũng đúng, trung tướng Đề quá trẻ tuổi. Nếu không như vậy, đồng chí Diệp Phàm đương nhiệm bí thư thành ủy Đồng Lĩnh, cán bộ cấp Giám đốc sở. Lần sau nếu có cơ hội chính là phó bộ rồi. Đến lúc đó, tổ đặc nhiệm A chúng ta duỗi tay, muốn thêm vào giúp đồng chí Diệp Phàm một phen.
Lý Khiếu Phong cười khan một tiếng, nói:
- Anh Lý, chi bằng anh trực tiếp đem Cung Khai Hà tôi lên chậu than mà nướng. Phó bộ Đề là do một tay Cung Khai Hà tôi nhúng tay vào. Các ủy viên này vẫn không thể cầm súng lên bắn chết tôi. Việc này chắc chắn không thành.
Cung Khai Hà lắc đầu.
- Như thế này không được thế kia cũng không xong, đồng chí Cung Khai Hà, làm người phải có phúc đức.
Lý Khiếu Phong hừ nói, khuôn mặt của ông này cũng dầy lên, có mùi, người bên ngoài dường như cũng ngửi thấy mùi nhà vệ sinh và phân.
- Thôi vậy, khi có cơ hội việc của quân đội nên nghĩ một chút. Chuyện của Phó bộ cũng đừng nói nữa, tôi thật không có năng lực đó.
Cung Khai Hà thở dài. Biết hôm nay không thể hứa hẹn, đoán chừng trong lòng Diệp Phàm cũng có chút khó chịu. Huống chi, đồng chí Lý Khiếu Phong đề nghị cũng rất nghiêm túc, dù sao cũng phải chiếu cố một chút.
- Thôi vậy anh Lý, sẽ không làm khó thủ trưởng Cung nữa. Tôi thực sự quá trẻ tuổi rồi, trung tướng Đề và phó bộ đều không phù hợp. Tuy nhiên, đợt tổng huấn luyện này tôi là người không khỏi liên quan. Chỉ là hy vọng thủ trưởng Cung có thể đáp ứng yêu cầu nho nhỏ của tôi là được. Đợi sau khi cuộc họp kết thúc tôi sẽ trực tiếp hỏi thủ trưởng Cung nói một chút là được.
Diệp Phàm nói:
- Yêu cầu nhỏ, có thể nói nghe một chút được không?
Cung Khai Hà cũng không ngu, lập tức nói:
- Đây là việc tư, không nên để tất cả mọi người biết, ha ha.
Diệp Phàm cười.
- Thôi vậy, cũng được. Việc có thể làm cũng không tệ.
Cung Khai Hà cũng không muốn nói lại cái chuyện rối rắm này, hơn nữa, ông ấy liếc nhìn mọi người một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đồng chí Diệp Phàm là tổ trưởng tổ huấn luyện đặc huấn, huấn luyện viên tổng. Cho nên, đồng chí Diệp Phàm đi giải quyết chuyện của Phượng gia lần này chính là nắm giữ ấn soái. Lần đầu thử nghiệm "Thiên Lôi Tứ Tượng Trận" uy lực một chút.
- Đúng đúng, tôi đồng ý với quyết định của tổ trưởng Cung.
Không thể ngờ Tây Môn Đông Hồng lại là người đầu tiên đứng ra đồng ý. Sau đó, toàn bộ mọi người đều giơ tay đồng ý.
- Thủ trưởng Cung, mới có ba người, còn một người đâu?
Diệp Phàm vừa thấy điều này không được rồi, nhanh chóng nhắc nhở.
- Ha ha, lần này anh hành động đi đại soái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lại là tổng giáo quan, tổ trưởng Lâm, toàn bộ tài liệu của Tổ đặc nhiệm A để cho tổ trưởng Diệp phân, do hắn tùy ý lựa chọn.
Chính là vì tổ trưởng Diệp coi trọng Cung Khai Hà, tôi không nói hai lời lập tức tham gia. Tuy nhiên, đầu tiên hãy cấp cho tổ trưởng Diệp một cơ sở, thân thủ tôi đây, cấp tám bậc một.
Nếu anh cảm thấy lời nói của tôi có tác dụng tôi sẽ không nói nữa.
Vẻ mặt Cung Khai Hà bình tĩnh mỉm cười vài tiếng, Diệp Phàm thật sự muốn đập lên đầu lão này hai quyền.
- Được, nhân lực do tôi quyết định. Đến lúc đó, không thể thiếu đồng chí Cung Khai Hà rồi. Đưa cho các nhân viên của Tứ Tượng Trận làm việc vặt có được không.
Diệp Phàm gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy từ này.
- Chủ ý này không tồi.
Lý Khiếu Phong ở bên cạnh cười gượng.
- Bên trong, tôi không nói hai lời, làm việc vặt sẽ làm việc vặt.
Cung Khai Hà nhăn mặt một chút, đồng ý. Diệp Phàm không còn lời nào để nói, sau đó, giải tán.
Tuy nhiên, Diệp Phàm đi thẳng đến văn phòng làm việc của Cung Khai Hà.
- Có việc gì nói thẳng đi Diệp đại soái, nội trong 5 ngày tôi là binh sĩ của anh rồi.
Cung Khai Hà trực tiếp hỏi:
- Vậy thì tốt, chính anh đồng ý đấy. Nếu là lính của anh, vậy tôi sẽ trực tiếp ra lệnh rồi.
Vẻ mặt Diệp Phàm trang trọng nói:
- Mời Diệp đại soái nói.
Cung Khai Hà thật giống như thư ký, cũng là vẻ mặt đứng đắn.